Chương 04: Ly Kỳ Ngoài Ý Muốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 04: Ly Kỳ Ngoài Ý Muốn

Editor: Rosaline

Beta: Rosaline

An Cách Nhĩ tiếp nhận ủy thác đi tới Dạ Vũ trấn điều tra án mạng, kết quả vừa tới, án mạng liền thực sự xảy ra.

Hễ là mưa to hạ ban đêm, Dạ Vũ trấn đều sẽ có người mất tích, ở thời điểm trận mưa thứ hai đến thi thể liền được phát hiện, sẽ tiếp tục có một người khác mất tích.

Mà mùa hè Dạ Vũ trấn lại dài dằng dặc, dựa theo kinh nghiệm của trước kia, án mạng chỉ mới vừa bắt đầu.

Thời điểm trưởng trấn Từ Đại Hải tiếp đãi bọn An Cách Nhĩ liền nhận được điện thoại, thôn dân phụ trách tuần tra đêm mưa báo, phát hiện thi thể.

Trận mưa to lần trước là vào một tuần trước, lúc ấy sinh viên Vương Hiểu Dương quay về thôn để nghỉ hè bị mất tích.

Trưởng trấn và Oss nhanh chóng chạy tới chỗ hiện trường, muốn biết có phải hay không là tìm được thi thể của Vương Hiểu Dương rồi.

An Cách Nhĩ và Trịnh Vân thì chậm hơn một chút, thời điểm chạy tới, hiện trường đã không ít người vây quanh.

Trên bầu trời sấm chớp rền vang, màn mưa dày đặc che hết bốn phía đường nhìn.

An Cách Nhĩ nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay của Trịnh Vân, thời gian là tám giờ tối.

Hiện trường phát hiện vụ án là ở phía dưới một cái đập nước của trấn nhỏ.

Từ trên cái đập nước nhìn xuống, chỉ thấy ở trên sườn dốc, thi thể một người mặc áo mưa màu vàng nằm ở đó.

Oss giẫm lên cầu thang bằng sắt hơi nghiêng của đập nước mà đi xuống, trưởng thôn che dù, nhắc nhở Oss cẩn thận, ngày mưa thì cầu thang rất trơn trượt.

Oss quả nhiên thiếu chút nữa thì bước hụt, mà ngay hiện trường mưa to gió lớn, thổi áo mưa của hắn bay bay, thôn dân quay xem cũng kinh hô một trận.

Cũng may điều kiện thân thể của Oss vô cùng tốt, thân cao hữu lực, tính thăng bằng cùng cân đối đều tốt, ổn định một lúc, cũng thuận lợi tới xuống dưới.

An Cách Nhĩ tựa ở trên lan can hơi nghiêng của đập nước, nhìn xuống dưới.

Trịnh Vân hỏi, "Thật sự là thi thể sao? Không phải là đạo cụ à?"

An Cách Nhĩ cũng không trả lời một câu, quan sát tình huống phía dưới.

Đến khi Oss thuận lợi đi tới bên cạnh thi thể, xốc chiếc mũ của áo mưa lên vừa nhìn, liền hướng bên trên ngoắc ngoắc tay.

"Xem ra là thi thể..." Trịnh Vân nhíu mày.

Từ Đại Hải cho người tìm một cái cáng cứu thương tới, dùng sợi dây buộc kỹ, để chuẩn bị kéo thi thể lên.

Oss đứng ở bên cạnh thi thể, lấy điện thoại di động ra muốn báo nguy, nhưng cầm điện thoại di động quơ qua quơ lại nửa ngày trời, phát hiện không có lấy một tín hiệu.

Trưởng trấn ở phía trên kêu lên với hắn, "Phụ cận đây không có tín hiệu, phải lên trên trấn mới có thể gọi được."

Oss cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể tận lực mà đem hiện trường chụp lại.

Trời tối vẫn cứ mưa như vậy, Oss bận rộn rất lâu, rốt cục cảm thấy không bỏ sót cái gì cả, mới đặt thi thể lên băng ca.

An Cách Nhĩ yên lặng nhìn hành động của Oss, đưa tay, khều Trịnh Vân đứng ở bên cách, để cho hắn hỏi Oss, "Giày của thi thể ở đâu a?"

Bởi vì tiếng mưa quá lớn, tiếng nói của Trịnh Vân đều bị át đi, một hồi lâu sau Oss cuối cùng cũng nghe rõ, hướng bên trên phất tay, "Không thấy! Có khả năng là bị bay mất rồi!"

An Cách Nhĩ bảo Trịnh Vân nói cho Oss, đem chu vi khu này đều chụp lại.

Trịnh Vân tiếp tục hắng giọng nói lớn, Oss giơ điện thoại di động, chụp xung quanh một lần, vừa quay đầu lại thì phát hiện đằng trước có một cột đá đột nhiên xuất hiện, thiếu chút nữa thì đụng trúng.

Từ Đại Hải chỉ huy mọi người đem thi thể kéo lên, Oss tiếp tục cúi mặt tìm kiếm đôi giày.

Trên dốc sườn cũng không có giày, cũng có thể là đã rơi xuống nước rồi.

Oss đứng ở trên dốc sườn mà đánh giá mặt nước đen như mực, nghĩ nước rất sâu a.

"Nước rất sâu, nghìn vạn lần đừng xuống dưới!" Từ Đại Hải đối với Oss hét lớn, để cho hắn nhanh chóng leo lên.

Oss luôn cảm thấy tựa hồ có thiếu cái gì đó, nhưng không thể nói lên được, chỉ có thể theo cầu thang mà leo lên lại.

Thi thể chầm chậm được kéo lên, chờ Oss lên lên, thì thi thể cũng vừa lúc được đặt xuống đất.

An Cách Nhĩ cúi đầu, nhìn thoáng qua đồng hồ của Trịnh Vân, tám giờ rưỡi tối.

Từ Đại Hải ngồi xổm xuống kiểm tra thi thể, thở dài, "Ai..."

Mấy người đại thúc phụ trách tuần tra cũng là vẻ mặt tiếc hận, "Thật sự là Hiểu Dương..."

Oss hỏi trưởng trấn có hay không có chỗ để thi thể.

Trưởng trấn nói, trên trấn có bệnh viện, có thể có nhà xác.

Mọi người liền mang thi thể chạy tới bệnh viện.

An Cách Nhĩ đi ở phía sau, vừa đi vừa nhìn khắp nơi, là một bộ dạng không yên lòng.

Oss cầm lấy khăn mặt Trịnh Vân cho hắn lau nước mưa ở trên mặt, vừa tính hỏi có phát hiện cái gì không.

An Cách Nhĩ không nhanh không chậm nói, "Tìm được thi thể có nghĩa là có một người mất tích.

Oss sửng sốt —— đúng vậy!

Nhanh chóng chạy đi tìm trưởng trấn, Oss muốn hắn hỏi thăm xem có người nào trên trấn bị mất tích không, nếu như chỉ mới vừa mất tích, thì biết đâu được có thể cứu được người sống trở về.

Trưởng trấn luống cuống tay chân gọi điện thoại, nhưng phụ cận đây tín hiệu cực kỳ kém, lúc được lúc mất.

Oss bĩu môi —— cái địa phương gì vậy a.

...

Sau một trấn rối loạn, mọi người rốt cuộc cũng đi tới khu bệnh viện nhỏ duy nhất trên trấn.

Tín hiệu điện thoại di động rốt cục cũng ổn định lại, Oss nhanh chóng gọi điện thoại đến cục cảnh sát.

Nhưng mà, cục cảnh sát gần đây lại đang tới thành phố mà điều tra, tất cả mọi người đều đang điều tra án cướp ngân hàng, muốn an bài được cảnh viên cũng phải chờ đến sáng mai khi trời đã tạnh mưa.

Đồng thời cục cảnh sát bên kia vừa nghe tới Oss là cảnh sát của S là liền nói để cho hắn điều tra vụ này.

Oss cầm điện thoại di động ở trước cửa bệnh viện vò đầu —— làm sao bây giờ ni? Hắn vẫn là người mới, cho tới bây giờ chưa từng độc lập phụ trách qua án giết người nào, huống chi còn có khả năng án này là một vụ án giết người liên hoàn nữa.

An Cách Nhĩ ở cửa cởi áo mưa, dùng khăn mặt xoa xoa tóc, nhìn thoáng qua Oss vò đầu bứt tai, liền tiến tới, nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay Trịnh Vân.

Trịnh Vân cũng nhìn đồng hồ của mình, bây giờ là tám giờ bốn mươi lăm tối—— An Cách Nhĩ vì sao lại quan tâm thời gian như vậy?

Oss ngẩng đầu, liền thấy An Cách Nhĩ đang nhìn mình một cách hăng hái.

Cả hai nhìn nhau một hồi, An Cách Nhĩ vươn một ngón tay, cũng Oss ngoắc ngoắc tay... một cái, ý bảo với hắn —— lại đây.

Oss không hiểu cảm thấy động tác này hình như là dùng để gọi thú cưng như là chó... Nhưng mà cũng không có nghĩ không thích hợp thế nào, liền đi tới.

An Cách Nhĩ thấp giọng hỏi hắn, "Anh vừa nhìn thi thể, có cảm giác hay không thiếu cái gì?"

Oss nhanh chóng gật đầu, "Đúng vậy! Hình như đâu không đúng lắm thế nhưng nói không được..."

Đang trò chuyện, một người tiểu hộ sĩ còn trẻ tuổi chạy ra, mang người cùng thi thể đi tới nhà xác.

Bệnh viện của trấn nhỏ tuy nói kích thước không lớn, nhưng hoàn cảnh thật sự không tệ.

Một người mặc áo khoác trắng, dáng vẻ xinh đẹp khí chất vô cùng xuất chúng, độ tuổi trung niên là một nữ bác sĩ đi ra.

"Bác sĩ Trần." Trưởng trấn nhanh chóng đi lên chào hỏi, lại giới thiệu Oss và An Cách Nhĩ cho nàng nhận thức.

Bác sĩ Trần nhìn thi thể Vương Hiểu Dương được đặt ở bên cạnh, liền nhíu mày, hỏi trưởng trấn, "Các người còn muốn chuẩn bị làm sân chơi cái gì sao? Thích tử vong như thể sao không để cho bọn họ xuống địa ngục chơi đi không phải tốt tốt hơn sao?

An Cách Nhĩ đứng một bên tựa hồ cảm thấy những lời này rất có đạo lý, gật đầu.

Trưởng trấn cũng có chút xấu hổ.

"Mỗi lần tìm thấy thi thể đều để chỗ này sao?"

An Cách Nhĩ hỏi làm phá vỡ bầu khí xấu hỏi, hắn hỏi bác sĩ Trần, "Cô phụ trách khám nghiệm tử thi sao?"

Bác sĩ Trần lắc đầu, tiếp nhận tờ giấy tiểu hộ sĩ đưa tới ở bên cạnh, ký tên, "Tôi không phải là pháp y, thi thể chỉ là tạm thời để ở chỗ này thôi."

An Cách Nhĩ đề nghị, "Vậy không bằng lần này cô phụ trách nghiệm thi đi."

Nói xong, liền hướng tới nhà xác mà đi.

"Như vậy không hợp quy của..." Bác sĩ Trần lắc đầu.

"Kiểm tra sơ bộ một chút thôi mà." Oss cũng cảm thấy là nên tìm một chuyên gia kiểm tra trước, nên cũng để bác sĩ Trần cùng đi theo.

Trưởng trấn không có đi theo, mà chạy ra cửa gọi điện thoại.

Nhà xác nằm ở dưới đất một tầng, mọi người đi xuyên qua hành lang, chỉ thấy trong đó có một gian phòng làm việc là còn đèn đuốc sáng trưng, có một nam sinh vóc người cao gầy da trắng đang làm bài.

Ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một đám người đi qua, hắn liền chạy ra, "Mẹ."

Bác sĩ Trần quay đầu lại.

"Con nghe Tiểu Na nói, thi thể Hiểu Dương tìm được rồi?" Nam sinh hỏi.

Bác sĩ Trần gật đầu, giới thiệu cho An Cách Nhĩ bọn họ một chút, "Con trai tôi Phương Vũ."

Trịnh Vân và Oss đều nhớ đến lời trưởng trấn nói vừa rồi, chuyện chỉ số thông minh của nam sinh này rất cao.

An Cách Nhĩ nhìn thoáng qua Phương Vũ.

Một thiếu niên sạch sẽ, mặc áo màu trắng ngắn tay quần màu đen, dưới chân là đôi giày chơi bóng màu trắng.

An Cách Nhĩ nhìn giày hắn một hồi, hỏi, "Giày là Vương Hiểu Dương đưa cho cậu sao?"

Tất cả mọi người sửng sốt.

Bác sĩ Trần có chút kinh ngạc quay sang nhìn An Cách Nhĩ, "Cậu... Làm sao biết?"

Trịnh Vân và Oss đều đối với bà gật đầu —— làm quen thì tốt rồi.

"Ừ, Dương ca thích mua giày chơi bóng, đôi này là hắn mua làm quà sinh nhật cho tôi." Phương Vũ nhìn An Cách Nhĩ một hồi, đột nhiên hỏi, "Thời điểm Dương ca chết có mang đôi giày giống vậy không?"

Tất cả mọi người nhìn Phương Vũ.

An Cách Nhĩ cũng hỏi hắn, "Vì sao nghĩ như vậy?"

Phương Vũ trả lời, "Trước khi hắn mất tích thì có tìm đến Tiểu Na, chính là mang đôi giày giống vậy."

"Tiểu Na chính là vừa cái nữ y tá kia sao?" An Cách Nhĩ quay đầu lại nhìn, nữ y tá đang đứng ở trước cửa cùng trưởng trấn nói chuyện.

"Tiểu Na là bạn gái của Hiểu Dương sao?" Oss hiếu kỳ.

Phương Vũ lắc đầu, "Hiểu Dương thích Tiểu Na, Tiểu Na thích Từ Đông, quan hệ bọn họ tương đối phức tạp."

An Cách Nhĩ tựa hồ nghĩ phương thức nói chuyện của Phương Vũ thật có ý tứ, liền hỏi hắn, "Từ Đông thích Tiểu Na sao?"

Phương Vũ lắc đầu, "Không thích."

"Khụ khụ." Bác sĩ Trần ho khan một tiếng cắt đứt câu chuyện của mọi người, hỏi An Cách Nhĩ, "Giày cùng án tử có quan hệ gì sao?"

An Cách Nhĩ cũng không có trả lời, mà là đối Phương Vũ nhẹ nhàng hất đầu, "Có muốn cùng đi nhìn thi thể hay không ?"

Phương Vũ đầu, bác sĩ Trần vừa định muốn cự tuyệt, Phương Vũ đã chạy về phía trước mà đi mất.

Bác sĩ Trần bất mãn nhìn An Cách Nhĩ, "Con tôi còn chưa trưởng thành..."

An Cách Nhĩ không có trả lời, mà là hỏi, "Cô cùng Vương Hiểu Dương quen thuộc sao?"

"Tạm được đi." Bác sĩ Trần trả lời.

"Cô không thích đứa bé kia sao?" An Cách Nhĩ nhìn Bác sĩ Trần.

Bác sĩ Trần có chút không chịu nổi ánh mắt của An Cách Nhĩ, đừng xem người này tuổi còn trẻ vóc người cao gầy, nhưng khí tràng lại rất mạnh, đặc biệt ánh mắt thật lợi hại, cùng hắn đối diện không hiểu sao lại có cảm giác hoảng hốt.

"Đúng vậy." Bác sĩ Trần cũng không giấu diếm, gật đầu.

"Cũng không thích Từ Đông?" An Cách Nhĩ không hỏi lý do, mà là bắt đầu hỏi thêm vấn đề.

Bác sĩ Trần có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn là gật đầu, "Đúng vậy."

An Cách Nhĩ tuy rằng không hỏi, nhưng Oss lại nhịn không được bát quái, "Tại sao vậy? Hai người bọn họ có vấn đề gì sao?"

Bác sĩ Trần nhưng thật ra rất thẳng thắn, "Hiểu Dương là người rất cố chấp, vẫn luôn nói ba ba Thẩm Dạ là hung thủ, tôi đặc biệt thích đứa nhỏ Thẩm Dạ này, sở dĩ vì vậy nên tôi không thích Vương Hiểu Dương."

"Cô nhận thức ba ba Thẩm Dạ?" An Cách Nhĩ tiếp tục đặt câu hỏi.

Bác sĩ Trần thở dài, "Ba hắn là một rất người chính trực, căn bản không thể nào là hung thủ cái gì hết! Đám người lớn tới đây cũng là vì đất đai cùng tiền tài, xui xẻo lại là bọn nhỏ?"

"Đám người lớn?" An Cách Nhĩ quay sang nhìn Bác sĩ Trần, "Bao gồm người nào?"

Bác sĩ Trần cảm thấy hơi giật mình, tựa hồ đem lời đến khóe miệng nuốt xuống, thuận miệng đáp một câu, "Liền cứ muốn xây sân chơi này."

Mọi người đi tới cầu thang dẫn xuống tầng hầm.

Đèn trong nhà xác khá sáng, thi thể Vương Hiểu Dương được đặt ngang ở trên bàn giải phẫu.

Trịnh Vân lấy camera ra, bắt đầu quay cùng chụp thi thể lại.

Chờ khi chụp xong, Oss cẩn cẩn dực dực hỗ trợ cởi áo mưa màu vàng, và toàn bộ y phục ướt đẫm của Hiểu Dương ra.

"Rõ ràng ăn mặc áo mưa, vì sao thân thể lại đều ướt đẫm?" Trịnh Vân nghĩ cảm thấy kỳ quái.

Oss đột nhiên như là suy nghĩ ra cái gì đó không được bình thường, "Cái áo mưa này cũng không có tay áo, chỉ là một cái áo choàng lớn."

"Đúng vậy, loại áo mưa này rất thường gặp, làm sao vậy?" Bác sĩ Trần hỏi.

"Vì sao giày cũng không còn, mà áo mưa lại hoàn hảo không tổn hại gì? Oss cảm thấy không giải thích được.

Hỏi ra vấn đề này thật ra làm cho bác sĩ Trần cảm thấy bối rối.

"Căn cứ theo mực độ nước của đập nước."

Một bên, Phương Vũ vẫn không nói chuyện chỉ nhìn liền mở miệng nói, "Nếu là nhảy xuống áo mưa không bay lên là không có khả năng."

"Như vậy thì rất đơn giản." Trịnh Vân nói, "Người chết trước, áo mưa là sau đó mới mặc vào, vì vậy nên y phục mới bị ướt."

Oss và Phương Vũ đều gật đầu, nghĩ rằng rất có lý.

An Cách Nhĩ không nói chuyện, tiếp tục nhìn.

"Di?" Bác sĩ Trần đem đèn kéo qua, tỉ mỉ chiếu trước ngực thi thể Vương Hiểu Dương một cái, "Đây là cái gì a?"

Mọi người tiến tới nhìn, chỉ thấy trước ngực thi thể nói đúng hơn là gần phần bụng, có ba vết bầm, ba cái thẳng tắp.

"Cái này là do cái gì tạo thành a?" Bác sĩ Trần không giải thích được.

"Khoảng cách của ba vết bầm này là..." Phương Vũ cũng muốn biết vật gì tạo thành vết thương như thế này, "Có đúng hay không là đụng phải cái gì?"

"Cây thang."

An Cách Nhĩ mở miệng.

Tất cả mọi người sửng sốt.

"Đúng nga!" Oss vừa leo qua leo lại bằng thang, ước lượng khoảng cách của ba vết bầm một chút, "Thực sự như là cây thang a..."

"Cằm và đầu gối cũng có vết thương." An Cách Nhĩ chỉ chỉ vết thương trên thi thể.

"Hắn là thời điểm leo thang thì té xuống đi." Trịnh Vân suy đoán nguyên nhân cái chết, "Cho nên mới tạo thành vết bầm như thế này."

Bác sĩ Trần kiểm tra đầu Vương Hiểu Dương, "Vùng ót của hắn có ngoại thương, cái vết thương này có thể là vết thương trí mạng."

"Từ trên thang té xuống... Vị trí có chút sai a." Oss lấy điện thoại di động ra cho mọi người thấy ảnh chụp thi thể, "Thi thể ở phía bên phải thang ở rất xa phía trên sườn dốc..."

"Hơn nữa cái ót bị va đập, hắn ngã xuống... Thì làm sao cái ót có thương tích được?"

"Hơn nữa còn có áo mưa, có khả năng hắn tử vong không phải là ngoài ý muốn hay là tự sát, mà là bị mưu sát, phải không?" Phương Vũ hỏi.

Oss và Trịnh Vân đều theo bản năng nhìn An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ cũng chưa cho ý kiến gì, chỉ là cầm lấy điện thoại của Oss, bắt đầu kiểm tra ảnh chụp.

Cuối cùng, hắn chỉ vào một tấm hình, đưa cho Bác sĩ Trần nhìn.

Đó là ảnh cuối cùng mà Oss chụp dưới sự yêu cầu của An Cách Nhĩ, chụp hoàn cảnh tứ phía.

An Cách Nhĩ chỉ vào là một cái cột đá, chính là cái mà Oss thiếu chút nữa quay đầu thì đụng trúng.

An Cách Nhĩ chỉ vào ảnh chụp cột đá cùng cái vết thường trên ót thi thể Vương Hiểu Dương làm so sánh, hỏi Bác sĩ Trần, "Có đúng hay không là do cái này tạo thành?"

Bác sĩ Trần tỉ mỉ so sánh một chút, gật đầu, "Không sai!"

"Đầu hắn đụng vào cây cột sao?" Phương Vũ vừa nói, vừa đưa điện thoại di động qua kiểm tra vị trí thi thể, cuối cùng lộ ra biểu tình không dám tin, "A! Hắn chắc là đụng vào cây cột, sau đó rồi ngã xuống..."

"Trong lúc Vương Hiểu Dương chính mình leo xuống cây thang, chân vừa trợt té xuống, sau khi đụng bị thương lúc nơi trước ngực trong lúc rơi xuống nước, ra sức bò lên trên sườn dốc, nghỉ ngơi một hồi liền mặc áo mưa, đứng dậy thế nhưng cảm thấy choáng váng đầy mà nhất thời lảo đảo, đụng phải cột đá, ngã xuống sườn dốc làm mất mạng." An Cách Nhĩ căn cứ ngoại thương mà tổng kết tình huống có khả năng là nguyên nhân cái chết của Vương Hiểu Dương một chút.

Nói xong, hỏi Bác sĩ Trần, "Có sơ hở gì sao?"

Bác sĩ Trần suy nghĩ một lúc lâu, lắc đầu, "Tuy rằng rất vừa khớp... Nhưng đích xác có thể là ngoài ý muốn tử vong."

Oss và Trịnh Vân đều há to miệng, cảm thấy bất khả tư nghị.

"Làm sao có thể chết ngoài ý muốn như thế?" Oss thẳng thắn lắc đầu, "Trên điện ảnh cũng chẳng dám quay như vậy a!"

"Xác suất tuy nhỏ nhưng cũng không phải không có khả năng phát sinh." Trịnh Vân nhìn chân của Vương Hiểu Dương, "Cái này có thể giải thích tại sao giày lại bị mất... Là do lúc rơi xuống nước mà bị rơi mất... toàn thân ướt đẫm mà lại mặc áo mưa."

Đang trò chuyện, thì trên lầu truyền tới tiếng ồn ào.

Chỉ thấy Tiểu Na vừa khóc vừa chạy xuống, lôi kéo Phương Vũ nói, "Tiểu Vũ, không thấy Từ Đông! Hình như hắn bị bắt đi!"

Phương Vũ cả kinh.

Oss cũng kinh ngạc, "Lần này mất tích là con trai của trưởng trấn?"

Phương Vũ nhướng mày, tựa hồ là nhớ ra chuyện gì, bước nhanh lên lầu.

"Tiểu Vũ!" Bác sĩ Trần sốt ruột, nhưng không ngăn cản được nhi tử.

"Phải đi giúp đỡ tìm người đi?" Oss cũng muốn đi lên lầu hỗ trợ cùng nhau tìm.

"Hắn là đi tìm Thẩm Dạ đi?" An Cách Nhĩ hỏi Bác sĩ Trần, "Vườn trái cây nhà Thẩm Dạ ở nơi nào?"

Bác sĩ Trần nhìn An Cách Nhĩ, "Cậu... Lại biết cái gì?"

"Từ Đông hôm nay không phải cùng Thẩm Dạ phát sinh xung đột sao?" An Cách Nhĩ hỏi Tiểu Na.

"Đúng." Tiểu Na trả lời, "Lúc Hiểu Dương mất tích, Từ Đông có đi tìm Thẩm Dạ vài lần, quan hệ tương đối bế tắc. Lúc xế chiều này, hai người đó liền ở vườn trái cây đánh nhau, tôi liền lôi Từ Đông đi, lúc đó hắn nói là hắn trở về nhà...

An Cách Nhĩ nghe đến đó, hỏi Tiểu Na, "Hai người có đúng hay không cũng ồn ào một trận?"

Tiểu Na mặt trắng bệch, "Cậu làm sao biết..."

Oss ở một bên yên lặng bĩu môi, An Cách Nhĩ đời này nghe nhiều nhất chính câu "Làm sao cậu biết a?".

"Bởi vì sao mà cãi nhau?" An Cách Nhĩ không hiểu nổi tình cảm của mấy thiếu niên này liền hỏi cùng cảm thấy thật hứng thú.

"Bởi vì Từ Đông nói sau khi tốt nghiệp sẽ ở K thị mà tìm việc làm, ba hắn muốn đem nhà ở trong trấn bán đi, chờ thêm hai năm nữa về hưu, bọn họ liền rời khỏi Vũ Dạ trấn, đi ra bên ngoài mà định cư." Tiểu Na vừa nói vẻ mặt vừa ưu thương, "Tôi sau đó liền sẽ không còn được gặp lại hắn nữa."

An Cách Nhĩ gật đầu, hỏi, "Cô ngày hôm nay thấy Từ Đông và Thẩm Dạ rồi đi, hai người bọn họ mang giày gì?"

"Hắc?" Tiểu Na một bên lau nước mắt, một bên nghi ngờ nhìn An Cách Nhĩ —— giày?

Oss, Trịnh Vân và bác sĩ Trần cũng gương mặt buồn bực —— vì sao lại quan tâm đến giày như vậy a?

"Đi tới vườn trái cây rồi hãy nói." An Cách Nhĩ bỏ qua vẻ mặt ngu dốt của mọi người liền lên lâu.

Trước khi lên lầu, lại một lần nữa nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay Trịnh Vân, thời gian là chín giờ rưỡi tối.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro