Chương 05: không có ngẫu nhiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 05: không có ngẫu nhiên

Editor: Rosaline

Beta: Rosaline


Trong hành lang triển lãm tranh của An Cách Nhĩ, tất cả mọi người nghe xong vụ án sinh ra rất nhiều nghi vấn.

An Cách Nhĩ hỏi mọi người ngồi vây quanh, "Có vấn đề gì muốn hỏi sao?"

Mạc Tiếu là người thứ nhất giơ tay

An cách nhĩ gật đầu.

Mạc Tiếu ngoẹo đầu hỏi, "Thời gian và giày có ý nghĩa đặc thù gì sao?"

An Cách Nhĩ mỉm cười, không có cho cậu đáp án, xoay mặt nhìn Emma.

Cặp sinh đôi và Mạc Dịch vây quanh Emma nghe chuyện xưa có chút bất đắc dĩ, "Cái hướng đi này cảm giác là rất kinh khủng... "

Ba đứa nhỏ đều gật đầu a gật đầu.

"Cái người là cha của Thẩm Dạ kia... Chính là vị mất tích kia." Emma đặt câu hỏi, "Thật sự là hung thủ sao?"

Mạc Dịch lắc đầu a lắc đầu, "Suy luận trong tiểu thuyết, thông thường cái người có hiềm nghi nhất thì rất không có hiềm nghi!"

Cặp song sinh đều đồng ý, "Ban đầu bị cho rằng là hung thủ đều là □ □. "

An Cách Nhĩ lại nhìn Mạc Phi.

Mạc Phi suy nghĩ một chút, hỏi An Cách Nhĩ, "Vì sao trưởng thôn lại mời em tới điều tra án này a?"

An Cách Nhĩ rốt cục cũng có chút phản ứng, "Ừ?"

"Sáu năm trước em khẳng định là không có tiếng như bây giờ đi." Mạc Phi nói ra ý nghĩ của mình, "Cái trấn nhỏ này, từ bốn năm trước, tất cả đã chết 8 lại thêm 6 thêm 6 thêm 7, tổng cộng là 27 người, thêm vào Vương Hiểu Dương nữa thì tổng lại là 28 người, dù cho toàn bộ thành viên đúng là ngoài ý muốn tử vong, đối với một trấn nhỏ chỉ có *ba vạn người, thì cái nhân số tử vong ngoài ý muốn này thật sự là bình thường sao? Hơn nữa lúc chết còn mặc áo mưa màu vàng, trưởng trấn vì sao không kiên trì báo nguy mà lại tìm trinh thám? Cảnh sát không có lý do để không nhận vụ án này a. Loại bỏ người thứ nhất chết là Lư Kỳ, người cuối cùng là Vương Hiểu Dương, thì 26 người khác đều là khách du lịch nhưng chẳng lẽ ngay cả một người cũng không có người thân sao? Một người báo cảnh sát cũng không có? Một người thân chết ở trên trấn nhỏ như vậy lại không nghi ngờ gì mà chỉ có thể là vụ án ngoài ý muốn sao?"

*1 vạn = 10 nghìn

Tất cả mọi người gật đầu –– trên cái trấn nhỏ này khẳng định có kẻ giết người liên hoàn.

An Cách Nhĩ hiển nhiên rất tán thành ý kiến của Mạc Phi, "Đúng vậy hết thảy đều lộ ra điều khác thường, như vậy thì kết luận là gì ?

Mạc Phi nói, "Trưởng trấn này có vấn đề."

Những người khác cũng đều gật đầu đều gật đầu –– trưởng trấn đích thực là rất khả nghi.

"Vậy tôi cho mọi người thêm một nhắc nhở." Oss ôm cánh tay nói, "Chúng tôi sau đó lại tìm được thi thể của Từ Đông."

Tất cả mọi người kinh ngạc.

"Con trai của trưởng trấn cũng chết rồi sao?" Mạc Tiếu cau mày, "Tôi còn tưởng rằng cậu ta mới là hung thủ!"

An Cách Nhĩ cảm thấy khó hiểu, "Cậu hoài nghi Từ Đông là hung thủ? Vì sao?

"Hành vi của trưởng trấn rất là kỳ quái a!" Mạc Tiếu trả lời, "Ông ấy có thể đang bảo vệ một người nào đó, hơn nữa người chết đầu tiên là Lưu Kỳ và người cuối cùng chết là Vương Hiểu Dương, đều là bạn tốt của Từ Đông! Cảm giác Từ Đông rất phù hợp làm hung thủ giết người a."

Những người khác cũng đều gật đầu.

Oss bĩu môi, "Các ngươi nghe vụ án hay là xem tiểu thuyết trinh thám a? Nếu nói vậy ai mà chẳng nói được."

"Thi thể Từ Đông phát hiện ở nơi nào, các cậu có biết không?" An Cách Nhĩ hỏi.

Tất cả mọi người nhìn y chằm chằm bọn họ nên biết sao?

"Giày." An Cách Nhĩ lại cho thêm một nhắc nhỏ, lại nhấn mạnh thêm một lần, "Giày!"

Mạc Phi ngẩng đầu, "Em mới vừa vào làng thì thấy đạo cụ treo ở trên cây."

"Đó không phải là đạo cụ sao?" Mạc Tiếu nghi hoặc.

"Giày a!" Mạc Phi nói,"Bọn An Cách Nhĩ 6 giờ thì vào làng, nói là trời mưa 10 phút sau đó, bọn họ thấy thi thể vào lúc 6 giờ 15."

An Cách Nhĩ hài lòng gật đầu, hiển nhiên là do Mạc Phi phát hiện được mấu chốt.

"Oss mới vừa nói, bọn họ thấy thi thể đạo cụ treo ở trên cây mặc áo mưa, thế nhưng giày lại ướt đẫm." Mạc Phi phân tích, "Thi thể mặc áo mưa treo ở dưới tán cây mới 5 phút đồng hồ, thì vì sao giày lại ướt đẫm?"

Nói xong, Mạc Phi lại suy tư một chút, "Trên thi thể Vương Hiểu Dương không có giày, hơn nữa cậu ta tiến vào đập nước vì thế cả thân thể của cậu ta đều ướt đẫm, nếu như vậy thì đôi giày kia là của cậu ta."

"Ôi chao!" Mạc Tiếu cũng hiểu được có khả năng này, "Đúng vậy giày là giống với giày Phương Vũ mang phải không?"

Oss va An Cách Nhĩ đều gật đầu.

"Tại sao lại muốn đổi giày ni?" Mạc Tiếu lại không nghĩ ra, "Giày của Từ Đông đi nơi nào a?"

"Đó là điểm đáng nghi thứ hai về thời gian." An Cách Nhĩ thấy mọi người lại bị mắc kẹt, liền thay đổi suy nghĩ của mình.

Mạc Phi kéo ra một cái bảng trắng, bắt đầu liệt kê lại thời gian biểu.

4:30, Oss lạc đường đi tới gần chỗ cửa vào của Dạ Vũ trấn.

6:00, chờ chiếc xe đầu tiên, chính là xe của An Cách Nhĩ và Trịnh Vân.

6:10, trời bắt đầu hạ mưa to.

6:15, phát hiện thấy thi thể ở cửa thôn.

6:30, đến phòng làm việc của trưởng trấn, nhìn thấy trưởng trấn. Chờ trưởng trấn trong phòng làm việc, nhìn thấy đồ vật bày biện bên trong phòng làm việc.

7:00, trưởng trấn ở cửa phòng làm việc nghe điện thoại, sau đó liền báo lại có vụ án.

7:30, mấy người dân phát hiện thi thể của Vương Hiểu Dương.

8:00, đến đập nước, quan sát hiện trường.

8:30, thi thể Vương Hiểu Dương được cột lại kéo lên.

8:45, đi tới phòng khám nhỏ của trấn, gặp được Phương Vũ, sau đó khám nghiệm tử thi, trong lúc khám nghiệm tử thi thì trưởng trấn ở phía trên gọi điện thoại.

9:30, suy đoán xong nguyên nhân cái chết nghe được tin tức Từ Đông mất tích, chuẩn bị tới vườn trái cây của nhà Thẩm Dạ.

Mạc Phi đem thời gian bọn An Cách Nhĩ vào Dạ Vũ trấn cho tới khi nghe được tin tức Từ Đông, trong khoảng thời gian đó đều được ghi rõ giờ giấc cùng hoạt động một cách kỹ càng.

Da đầu Mạc Tiếu đều muốn căng lên, não ngừng hoạt động hỏi, "Vậy lúc này nói rõ điều gì ?"

"Hỏi mọi người một vấn đề suy luận đơn giản." An Cách Nhĩ bắt đầu đặt vấn đề, "Vì sao có rất nhiều người nhìn thấy người mặc áo mưa vàng tiến vào bên trong phế tích, lại không có một ai nhìn thấy người mặc áo mưa vàng rơi khỏi phế tích?"

"Ách đúng vậy."

"Từ phòng làm việc của trưởng trấn đến con đập lớn cần nửa giờ đi bộ, từ phòng làm việc của trưởng trấn đến cửa thôn thì cần 15 phút trở lên. Từ của thôn đến đập lớn phải cần chừng 45 phút đi bộ, vậy thì kỳ thực cũng không gần. Kỳ thực Dạ Vũ trấn không nhỏ, người cũng không tính là ít, vì sao chưa từng có người nhìn thấy quá trình hung thủ vận chuyển và có thể nói là xử lý thi thể a?"

Tất cả mọi người nhìn An Cách Nhĩ chằm chằm, tựa hồ như đang miêu tả cái gì đó rất sinh động, thế nhưng...

"Không rõ ràng sao?" An Cách Nhĩ hỏi, "Trái cây của Dạ Vũ trấn rất ngon, làm lượng đường nhiều hơn so với các trái cây ở địa phương khác, loại đại phương đầy đủ nhiều loại trái cây này thì các ngươi nghĩ đến địa phương như thế nào?"

Mọi người sửng sốt một hồi, Emma thăm dò hỏi, "Do thổ nhưỡng sao?"

Mạc Phi thoáng hiểu rõ cái gì đó, "Mạch nước ngầm?"

An Cách Nhĩ mỉm cười, "Vô luận là vận chuyển cái gì, từ mạch nước ngầm ngồi thuyền đi, khẳng định là so với đi bộ trên mặt đất mau hơn nhiều.

"Dạ Vũ trấn có mạch nước ngầm sao?"

Tất cả mọi người kinh ngạc nghĩ, đồng thời càng hỗn loạn hơn, "Cho nên đến tột cùng là vì sao? Ai là hung thủ a?"

An Cách Nhĩ gật đầu, "Trở lại cái vấn đề lúc ban đầu của Mạc Phi, tại sao lại là tôi a?"

Tất cả mọi người nhìn An Cách Nhĩ.

"Thời điểm tôi thu được lá thư, trước tiên cũng nghĩ, tại sao lại là tôi ?" An Cách Nhĩ nhún vai, "Có rất nhiều trinh thám so với tôi thì danh tiếng càng lớn hơn, vì sao lúc đó lại tìm người không có danh tiếng gì, tuổi rất trẻ không có kinh nghiệm như tôi, để điều tra vụ án này?"

Mọi người gật đầu theo –– đúng vậy! Vì sao?

"Để phải hiểu rõ một sự kiện, phương pháp điều tra đơn giản nhất chính là: Thời gian địa điểm nhân vật sự kiện, có đúng hay không?" An Cách Nhĩ giơ ngón tay phân tích, "Thời gian, trận mưa thứ hai của mùa hè năm ấy. Địa điểm, Dạ Vũ trấn. Nhân vật, hung thủ. Sự kiện..."

Nói đến đây, nụ cười trên mặt An Cách Nhĩ từ từ sáng lên, "Ngày nào đó xảy ra chuyện gì?"

"Án giết người sao?" Mạc Tiếu hỏi, nhưng lại cảm thấy không đúng lắm.

" Chuyện gì xảy ra, làm cho ngày nào đó có vẻ phi thường đặc biệt?" An Cách Nhĩ đưa ra câu hỏi mang theo tính hướng dẫn.

"Vụ án cướp ngân hàng!" Mạc Phi nói, "Không phải nói ngày đó ngày đó xảy ra xảy ra vụ án cướp ngân hàng khiếp sợ toàn thành phố sao?!"

An Cách Nhĩ gật đầu.

"Chẳng lẽ" Mạc Phi hỏi, "Vụ án ngân hàng cùng án tử của Dạ Vũ trấn có liên hệ?!"

"Không có liên hệ thì sao lại xảy ra cùng một ngày?" An Cách Nhĩ nói, đưa tay chỉ đầu của mình, "Mười năm trước, K thị bên cạnh, cũng phát sinh qua án cướp ngân hàng cùng nhau, lúc đó ba tên cướp, đoạt đi một xe tiền, biến mất không thấy. Bây giờ của mười năm trước, chính là sáu năm trước của bốn năm trước, cũng chính là thời gian lần đầu tiên Dạ Vũ trấn phát sinh án mạng chỉ là một lần trùng hợp thì đúng là trùng hợp, hai lần thì không phải là trùng hợp."

Mạc Phi sinh hoạt tại K thị, mười năm trước lần có vụ án cướp kia hắn cũng nhớ kỹ, những người khác cũng có nghe nói, Oss làm tự nhiên cũng biết, thế nhưng lúc đó ai cũng không có đầu tiên đem hai sự kiện án cướp đó cách bốn năm cùng liên hệ với nhau, ngoại trừ An Cách Nhĩ.

"Tôi tại sao phải biết Oss đang tìm một chiếc xe thức ăn gia súc ?"An Cách Nhĩ nói tiếp, "Bởi vì ngày đó tôi ở trong xe nghe phát thanh, trong phát thanh ngoại trừ có lan truyền tin tức vụ án ngân hàng, còn có một tin về tìm kiếm xe bị mất của gia đình nông dân, địa điểm mất xe ngay tiệm cơm cách Dạ Vũ trấn một đường không xa. Vì vậy tôi liền gọi điện thoại cho một người bạn là cảnh sát ở K thị, để cho để cho hắn giúp ta giúp tôi tra một chút, bốn năm trước, có hay không án báo mất xe ở nhà nông, các anh đoán thế nào?"

Tất cả mọi người cau mày, "Thật sự có?!"

"Như vậy tiếp tục đoán một chút, chiếc xe kia có kiểu dáng gì?"

"Cùng chiếc xe Oss muốn tìm kia hình dáng giống nhau sao?" Mạc Tiếu hỏi.

"Cái nông hộ nuôi kia, mua nhưng thật ra là hai xe chứa thức ăn." An Cách Nhĩ nhắc nhở, "Bốn năm trước đã mua."

"Dĩ nhiên là cùng một loại xe?!" Mọi người kinh ngạc không thôi.

"Radio có điện thoại của chủ xe báo mất đồ." An Cách Nhĩ nói tiếp, "Tôi ở trên đường gọi điện thoại cho nông hộ kia, nói mình là cảnh sát, hỏi thăm hắn chiếc xe này là thế nào đến. Nông hộ nói là bốn năm trước ở một tiệm sửa xe phụ cận mua, lúc đó giá cả rất rẻ cảm thấy rất cảm thấy rất có lợi. Hắn còn nói người sư phụ kia của tiệm sửa xe cùng hắn có lợi rất quen, hắn sửa xe bảo dưỡng đều là đi vào trong đó, có ưu đãi. Còn nói mấy ngày hôm trước mấy vừa đi đổi mới đèn đuôi xe. Lúc hắn liền oán giận trị an không tốt, bò phải chết đói rồi, còn hỏi tôi cảnh sát nói các ngươi lần này phái tới tra cái án kia có đúng hay là cảnh sát, nhìn như tên côn đồ một điểm không đáng tin cậy."

An Cách Nhĩ nói xong, mọi người bừng tỉnh hiểu ra, khó trách y lần đầu tiên nhìn thấy Oss cũng biết hắn là tìm xe bị mất mà lạc đường, còn biết ba ngày tìm không được xe bị mất bò nông hộ sẽ phải chết đói phải chết đói.

Oss cũng thở dài lắc đầu năm đó còn trẻ vô tri a, thật cho rằng thằng nhãi này đúng là thần côn.

"Cho nên, cũng không phải là một con đường đầy xe bị đánh cắp mà là một con đường cụ thể, phải không?" Mạc Phi hỏi, "Người bán chiếc xe này cho ông chú nông dân kia, lại giúp cho ông ấy bảo dưỡng xe, cho nên mới có khả năng gian lận, dễ dàng mà đem xe trộm đi, hết thảy đều là kế hoạch đã chuẩn bị tốt!"

An Cách Nhĩ khẽ cong khóe miệng lên, "Nếu nói cái này là ngẫu nhiên, kỳ thực đều không phải là ngẫu nhiên! Là thiết kế tỉ mỉ đi ra ngoài liền là ngẫu nhiên chân chính, là tính toán ra, là dẫn đến người xấu bại lộ kẽ hở của mình, là dẫn đường tống bọn họ lên đoạn đầu đài."

Trước sau như một, tất cả mọi người nhìn chăm chú vào An Cách Nhĩ, chờ y đến vạch trần đáp án.

An Cách Nhĩ vươn một ngón tay, dẫn ra ánh mắt của mọi người cũng dẫn ý nghĩ của mọi người "Trong tất cả bài mờ mịt, có hé ra là một lá bài sáng tỏ, là cái gì chưa hé mở ra?"

"Người sửa xe kia! Nông hộ chưa miêu tả qua bề ngoài của người kia!" Mọi người hết sức chăm chú, đi theo tiết tấu của An Cách Nhĩ.

"Tốt."

==================

Cửa thôn Dạ Vũ trấn, rất nhiều thôn dân che dù tụ tập.

Nguyên bản vốn chuẩn bị đi vườn trái cây nhà Thẩm Dạ An Cách Nhĩ chờ người, cũng bị một trận điện thoại gọi tới cửa thôn.

Trên cây của cửa thôn, đầu áo mưa bị xốc lên, một người trẻ tuổi cứ như vậy treo ở trên cây, là một thi thể chân thật, mà cũng không phải đạo cụ cái gì.

Trưởng trấn Từ Đại Hải quỳ gối cạnh thi thể mà gào khóc.

Trịnh Vân không giải thích được, hỏi An Cách Nhĩ, "Tại sao có thể như vậy không phải là cần phải chờ trận mưa kế tiếp mới phát hiện sao?"

Oss cũng nhìn An Cách Nhĩ, muốn hỏi thần côn có ý kiến gì có ý kiến gì một chút.

Nhưng mà...

An Cách Nhĩ tựa hồ đối với thi thể và trưởng trấn đều không có hứng thú, tầm mắt của y nhìn chằm chằm trong đám người vây xem, ánh mắt chuyên chú, như là nhìn thẳng vào con mồi đang chờ bị ăn vậy.

Theo ánh mắt An Cách Nhĩ, Oss nhìn qua.

Đó là một trung niên đại thúc, râu ria xồm xàm thoạt nhìn rất sơ sài, mặc một bộ đồ lao động, một thân dính mỡ, cầm dù trong tay, sắc mặt không thay đổi nhìn về tất cả phát sinh phía trước.

Oss có chút không giải thích được, quay đầu lại, chỉ thấy An Cách Nhĩ cúi đầu hỏi Phương Vũ đang nhìn giày của mình bên cạnh,"Từ Đông mang, là giày của Vương Hiểu Dương có đúng hay không?"

Phương Vũ có chút giật mình nhìn An Cách Nhĩ, "Làm sao anh biết?"

"Vương Hiểu Dương cũng có tặng giày cho Từ Đông, phải không?"

Phương Vũ gật đầu, "Thế nhưng đôi này giống của Hiểu Dương, Từ Đông mang giày rất phá, giày còn mới như vậy, còn có chính là..."

" Phương thức buộc dây giày của cậu ta không giống với nhã nhặn, đúng không?" An Cách Nhĩ hỏi.

Phương Vũ gật đầu, "Đúng vậy, phương thức mang giày như nhau, chính là có người thắt như thế."

An Cách Nhĩ hơi nhướng mi, ý bảo Phương Vũ nhìn dây giày trên giày của trưởng trấn.

Oss và Phương Vũ đều nhìn sang, chú ý tới phương thức buộc dây giày của Từ Đại Hải, và đôi giày trên chân trên chân Từ Đông kia phương thức xuyên qua là giống nhau, thế nhưng nút thắt lại không giống.

Phương Vũ nhìn An Cách Nhĩ, "Đúng, bình thường Từ Đông mang giày cũng là thắt nút như vậy."

Ánh mắt An Cách Nhĩ chậm rãi di động, lại một lần nữa nhìn về nam nhân mặc đồ lao động.

Lúc này, nam nhân này đang xoay người rời đi.

Oss chú ý tới, một đôi giày hắn đang mang, phương thức thắt dây cùng với phương thức thắt dây trên thi thể Từ Đông là như nhau.

Oss không biết đầy có tính là điểm đáng ngờ không, dù sao —— cũng có thể chỉ là trùng hợp, nhưng tựa hồ lại rất trùng hợp.

"Hắn là người sửa xe sao?" An Cách Nhĩ tiếp tục hỏi Phương Vũ.

"Nga, đúng vậy." Phương Vũ gật đầu, Trần đại thúc Trần đại thúc, có một nhà tiệm sửa xe ở trên đường cái ngoài trấn."

Khóe miệng An Cách Nhĩ hơi cong lên, "Như vậy a."

"Người này có vấn đề gì không?" Oss hỏi An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ không trả lời, mà là hỏi Phương Vũ, "Trong bệnh viện của mẹ cậu, tổng cộng có mấy bác sĩ y tá?"

"Bốn bác sĩ sáu người y tá, chia thành hai ban." Phương Vũ trả lời, "Chỉ có thể điều trị chút loại ngoại thương, chích một ít vắc-xin phòng bệnh, xem cảm mạo các loại, còn có một nha sĩ, bệnh nặng bệnh nặng cũng phải đi thành phố xem."

An Cách Nhĩ gật đầu, xoay người nói, "Chúng ta hay là đi vườn trái cây đi."

Oss đuổi theo, "Cứ như vậy đi a? Không quản a?

Phương Vũ cũng thở dài, "Trưởng trấn khóc thật thê thảm."

"Nước mắt ở nơi nào a." An Cách Nhĩ như đuổi con ruồi khoát tay áo, "Nước mưa mà thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro