Chương 06: Giày bị tráo đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 06 Giày bị tráo đổi

Editor: Rosaline

Beta: Rosaline


Án kiện tiến triển đến nay, nơi nơi đều lộ ra điều quỷ dị.

Vô luận là ngày hôm nay người nghe trong phòng tranh, hay là Oss năm đó thân ở Dạ Vũ trấn, cũng không biết nên hạ thủ từ đâu.

Mọi người chỉ có thể nhìn An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ ngược lại rất khó có được tính nhẫn nại, y cho ra một phương pháp xử lý hỗn loạn —— bắt đầu từ các nhánh.

"Theo trình độ nào đó mà nói, trinh thám cùng hội họa giống nhau." An Cách Nhĩ nói, "Thời điểm trong lòng mọi người có manh mối, thật giống như trong lòng mọi người có thể vẽ ra, chỉ cần chút đường nét sâu cạn, từng bước từng bước là đến được. Nhưng khi thời điểm trong lòng ngươi không có manh mối, thật giống như ngươi không biết mình nên vẽ cái gì, như vậy biện pháp tốt nhất, chính là trước tiên tìm mấy tờ giấy tới vẽ sơ đồ phác thảo. Không có khái niệm sơ đồ phác thảo nên bức tranh thế nào? Yếu tố khác nhau cứ như vậy ở trên giấy vẽ lên cục bộ, cuối cùng nối lại cùng nhau, ý niệm cùng chủ đề liền cũng sẽ sẽ xuất hiện. Suy luận là một vòng, vô luận từ đâu cắt vào, đều là một con đường."

Nhắc nhở hết, An Cách Nhĩ cho mọi người một ví dụ.

"Cái điểm cắt vào kia, thường thường chính là cái điểm mà mọi người cảm thấy không hợp lý nhất, sau khi suy nghĩ cẩn thận những điểm này, mới có thể đem điểm đáng ngờ nối thành đường." An Cách Nhĩ hỏi, "Cho đến khi các ngươi cảm thấy cái trước mắt, kỳ quái nhất, làm cho các ngươi không nghĩ ra, là cái điểm nào?"

Trong Phòng tranh mọi người nhìn lẫn nhau một chút.

Oss đi theo bên người An Cách Nhĩ gãi đầu.

Lúc này, ngay lập tức tất cả mọi người cùng bắt được một điểm —— giày!

"Vì sao trên thi thể của Từ Đông, mang giày của Vương Hiểu Dương?"

....

Đi ở trên đường nhỏ đen kịt của Dạ Vũ trấn, Oss, Trịnh Vân cùng Phương Vũ, đều hỏi An Cách Nhĩ cùng một vấn đề.

...

Mọi người trong phòng tranh chăm chú nghe vụ án, cũng đều đối với lần này cảm thấy nghi hoặc.

An Cách Nhĩ cho ra một giải thích đơn giản, "Giày của Vương Hiểu Dương mang ở trên chân của Từ Đông, đây là một cái hiện tượng khác thường, đúng không?"

Tất cả mọi người gật đầu.

"Như vậy giày của Vương Hiểu Dương mang ở trên chân là của người nào hiện tượng bình thường ni?"

Vấn đề của An Cách Nhĩ làm cho tất cả mọi người choáng váng một chút —— bởi vì đây là vấn đề ngu ngốc mà ngay cả một đứa ngốc cũng có thể có câu trả lời.

"Giày của Vương Hiểu Dương, đương nhiên là mang ở trên chân của Vương Hiểu Dương mới bình thường a."

Oss sợ bị gọi là ngu ngốc nhất, cho ra một cái đáp án trả lời cho vấn đề dành cho kẻ ngốc này.

An Cách Nhĩ gật đầu, "Đúng vậy! Cho nên giày chắc là mang ở trên chân của Vương Hiểu Dương."

...

Tất cả mọi người nhìn An Cách Nhĩ, nói bằng không a.

....

Mà lúc đó Phương Vũ nghe được câu trả lời của An Cách Nhĩ, cùng với Mạc Phi lúc này nghe được câu trả lời, đột nhiên đều hiểu đạo lý trong đó.

"Cho nên... thi thể treo ở đó, ban đầu vốn phải là Vương Hiểu Dương sao?!"

Sau khi An Cách Nhĩ đang nghe đáp án này, cho ra nụ cười giống nhau —— đó là một điểm cắt.

"Thời điểm chúng ta mới vừa vào thôn, thấy được thi thể treo ở trên cây mang giày ướt của Vương Hiểu Dương, đúng hay không?" An Cách Nhĩ hỏi.

Oss gật đầu, "Ừ, lúc đó chúng ta không có đi xác nhận là thi thể là thật, hay là đạo cụ."

"Chúng ta không có đi xác nhận, nhưng có người giúp chúng ta xác nhận." An Cách Nhĩ mỉm cười.

"Trưởng trấn Từ Đại Hải." Trịnh Vân vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, "Thời điểm Chúng ta đến phòng làm việc của trưởng trấn, trưởng trấn cùng theo chúng ta nói, đó không phải là thi thể, là đạo cụ, hơn nữa trong lúc trưởng trấn đi đón còn điện thoại, để cho người ta 'Nhanh lên lấy xuống, đi lấy xuống... đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi a!', đây nói phải là đạo cụ đi?"

Oss nhức đầu, "Cho nên lúc đó chúng ta mới vừa vào thôn, đích thật là ở chỗ đó treo đạo cụ sao?"

An Cách Nhĩ đưa tay nhẹ nhàng mà vẫy vẫy, "Ở đây chúng ta tạm thời dừng lại, không đi quản nó."

...

Nói xong, An Cách Nhĩ tiếp tục trở lại đề tài "Giày" "Nếu như nói... giày không có đổi lại sai, như vậy sau khi treo ở trên cây, chính là chúng ta phát hiện, có đúng hay không chắc là thi thể của Vương Hiểu Dương?"

Oss, Trịnh Vân đều gật đầu, "Đúng vậy..."

"Như vậy giả như nói, treo ở trên cây thật là thi thể của Vương Hiểu Dương." An Cách Nhĩ hỏi, "Có đúng hay không sẽ không nhiều vấn đề nhiều như vậy?"

Oss cau mày suy nghĩ một chút, "Chúng ta 6:00 vào thôn, 6:10 trời bắt đầu mưa to, 6:15 thấy được đạo cụ treo ở cửa thôn. Vào khoảng 7:00 trưởng trấn nhận được điện thoại, trong khoảng thời gian này, treo chính là đạo cụ. Nếu như sau khi không có ở đập lớn tìm được thi thể, mà là ở cửa thôn tìm được thi thể của Vương Hiểu Dương mà nói..."

"Đó chính là một vòng tròn a." Phương Vũ nãy giờ vẫn nghe không lên tiếng, cho ra ý kiến của mình.

"Trưởng trấn nhận được cú điện thoại kia sẽ rất mấu chốt!" Trịnh Vân phân tích, "Các ngươi nhất định sẽ đi thăm dò, người trò chuyện cùng trưởng trấn, hắn là người phát hiện 'Đạo cụ', sẽ lấy thử đến suy đoán, thi thể của Hiểu Dương đến tột cùng là lúc nào treo lên! Đây hết thảy, chắc là phát sinh ở sau 7:00! Nếu như kết luận Vương Hiểu Dương là tự sát, như vậy thời gian tử vong của cậu ta cũng có thể là sau 7:00. Nhưng mà, có một chút, lại làm cho hết thảy cái này đều không thành lập!"

Oss cũng hiểu, hỏi An Cách Nhĩ, "Bởi vì thời điểm chúng ta tới đây không có đi nhìn lúc đó treo đến tột cùng là thi thể hay là đạo cụ! Có đúng hay không?"

An Cách Nhĩ gật đầu, "Bởi vì một điểm này, vậy một trận điện thoại của trưởng trấn có hai tầng ý nghĩa, nếu như lúc đó treo chính là thi thể, như vậy mở điện xác nhận là đạo cụ thì không được lập. Nếu như lúc đó treo chính là đạo cụ, như vậy có thể hay không có một trận điện thoại đó ni?"

...

Trong phòng tranh, Mạc Tiếu nhấc tay, cái này nghe cảm giác là một nghịch biện*.

*mệnh đề mâu thuẫn.

Mạc Phi nhìn bảng trắng phân tích thời gian liệt kê trước đó, "Nếu như nói, lúc An Cách Nhĩ bọn họ thấy 'thi thể' Treo ở trên cây là 6:15, đi xác nhận một chút đến tột cùng là thi thể hay là đạo cụ đạo cụ vậy thì đồng nghĩa với sự thực chứng minh. Xét thấy thời điểm sau đó kiểm tra thi thể của Vương Hiểu Dương, trên cổ cũng không có dấu siết, cho nên ban đầu thi thể treo ở nơi đó, chỉ có thể là đạo cụ hoặc là Từ Đông. Nhưng An Cách Nhĩ bọn họ cũng không có nhìn, sau khi đến rồi phòng làm việc trưởng trấn, thông qua điện thoại của trưởng trấn, trưởng trấn giúp bọn họ bổ sung, chuyện treo ở nơi đó này chắc là 'Đạo cụ' Cho nên cái kết luận này liền rất đơn giản. Nếu như treo chính là thi thể của Từ Đông, như vậy mang chắc là giày của Từ Đông mới đúng. Nếu như mang giày của Vương Hiểu Dương, vậy hẳn là treo ở đó chính là thi thể của Vương Hiểu Dương mới đúng."

Mạc Tiếu gật đầu một cái, "Cho nên vì sao đổi giày chứ? Có lý do gì phải đổi giày đây?"

...Nhìn dáng vẻ cau mày không nghĩ ra của Mạc Phi cùng Mạc Tiếu, Oss nghĩ tới lúc đó, mình cũng là cái dạng này...

"Chẳng lẽ..."

Oss hỏi An Cách Nhĩ, "Vương Hiểu Dương chết ở đập chứa nước là cái ngoài ý muốn? Vốn là thắt cổ phải là Vương Hiểu Dương?"

"Vậy thời gian là chuyện gì xảy ra chứ?" Trịnh Vân không thể tính được, "Ở thời điểm 6:15 giày của Vương Hiểu Dương cũng đã ướt đẫm, cho nên cậu ta ở 6:15 cũng đã chết ở đập chứa nước sao?"

"Nếu như, thời điểm Vương Hiểu Dương chết, cũng không có mang giày thì sao?" An Cách Nhĩ hỏi lại.

Tất cả mọi người sửng sốt.

"Giày của Vương Hiểu Dương giày đích thật là ướt đẫm, đây chỉ là một hiện tượng, giày của cậu ta có thể là rớt xuống đập chứa nước, nhưng là có thể là bởi vì nguyên nhân khác ướt đẫm." An Cách Nhĩ cho nhắc nhở.

...

Trong Phòng tranh, Mạc Phi tiếp tục ở trên bảng trắng gỡ rối tuyến thời gian.

"Hiện tại có hai loại khả năng, một loại là hung thủ trước tiên đem giày ướt của Vương Hiểu Dương mang cho thi thể treo ở trên cây, sau đó đổi thành thi thể của Vương Hiểu Dương. Một loại khác là hung thủ hung thủ đem giày của Vương Hiểu Dương mang cho đạo cụ treo ở trên cây, nhưng Vương Hiểu Dương lại chết ở đập chứa nước, mà bởi vì nguyên nhân nào đó, thi thể phải treo trên cây là của Từ Đông."

...

"Đến tột cùng chuyện gì xảy ra chứ?" Oss hỏi An Cách Nhĩ, "Đến tột cùng là đổi giày hay là đổi thi thể?"

"Các cậu cảm thấy, làm giả một người thắt cổ cùng làm giả một người ngoài ý muốn ngã chết, cái nào giản đơn chút?" An Cách Nhĩ tiếp tục hỏi.

Oss cùng Trịnh Vân cùng nhau trả lời, "Vậy dĩ nhiên là giả tạo ngã chết đơn giản đơn."

"Đúng vậy." An Cách Nhĩ gật đầu, "Phải làm giả treo cổ là rất khó, người bị treo cổ là sẽ giãy dụa, dấu siết của treo cổ cùng dấu siết bị siết chết là hoàn toàn khác nhau. Cho tới bây giờ, án tử đều không làm kinh động cảnh sát là bởi vì, tất cả tử vong không phải là ngoài ý muốn chính là tự sát, không có mưu sát. Bởi vậy, lần này Vương Hiểu Dương cùng Từ Đông cũng chỉ có thể là tử vong ngoài ý muốn cùng tự sát. Dựa vào chứng cứ chúng ta bây giờ tra được, cùng án này có quan hệ chính là đại thúc mất xe, bộ dạng khả nghi của trưởng trấn, nhưng hai người kia đều không đủ để chế tạo những thứ án kiện này, nhất định còn có một cái nhân sĩ chuyên nghiệp."

Oss kỳ thực thời điểm trước đó thấy thư của An Cách Nhĩ, phát hiện nhiều án kiện liên quan đến tử vong ngoài ý muốn cùng tự sát như vậy, thì có phương diện này hoài nghi, "An Cách Nhĩ, tôi trước đó cũng ở đây nghĩ, có đúng hay không có một bác sĩ ở gây án?"

"Ừ, người này không ngừng có kiến thức chuyên nghiệp, còn muốn có thể tiếp xúc được thi thể, cho nên chắc là bác sĩ một bệnh viện còn muốn." An Cách Nhĩ đồng ý suy luận của Oss.

Trịnh Vân cùng Oss đều nhìn Phương Vũ một bên cau mày suy nghĩ.

"Có người đáng hoài nghi sao?" Oss hỏi.

"Cái người sửa xe cùng trưởng trấn là tuổi không sai biệt lắm." An Cách Nhĩ tiếp tục nhắc nhở, "Khoảng cách thời gian đan xen của vụ án này không ngắn, cho nên bác sĩ kia phỏng chừng cũng là so với bọn họ tuổi cũng không sai biệt lắm."

"Có một..." Phương Vũ nói, "Bác sĩ Vương."

An Cách Nhĩ hơi cười cười, nhắc nhở Phương Vũ, "Mẹ cậu cũng không phải là không có hiềm nghi."

Phương Vũ nhìn trời liếc mắt, "Đương nhiên không có khả năng a!"

"Nga?" An Cách Nhĩ hỏi, "Vì sao?"

"Bởi vì mỗi lần thời điểm gặp chuyện không may, không sai biệt lắm đều là thời điểm trực ban của mẹ ta." Phương Vũ trả lời.

An Cách Nhĩ hơi nheo lại mắt, "Cho nên cậu đã sớm đối với cái bác sĩ Vương kia từng có hoài nghi, có đúng hay không?"

Phương Vũ lắc lắc đầu, không nói.

An Cách Nhĩ nhưng thật ra cũng không có truy vấn hắn, tiếp tục phân tích vụ án.

"Quay về Vương Hiểu Dương cùng Từ Đông Đông đi." An Cách Nhĩ nói tiếp, "Phương pháp duy nhất muốn làm giả treo cổ, chính là thời điểm người vẫn còn sống treo lên, thế nhưng người sống sẽ không ngoan ngoãn để cho người ta treo cho nên ở đây cũng cần một bác sĩ."

"Gây tê thích hợp sao?" Oss hỏi, "Hoặc là thuốc ngủ các loại?"

"Cũng có thể, dù sao thuốc cũng không thể hạ quá nặng, ngộ nhỡ ngay cả tỉnh chưa từng tỉnh liền treo cổ a, vậy liền hỗn loạn." An Cách Nhĩ khoanh tay, "Cho nên vấn đề đã tới rồi... Vương Hiểu Dương vì sao chết ở đập nước đây?"

Tất cả mọi người sửng sốt.

Oss chợt hiểu được, "Cậu ấy trên đường tỉnh sau đó trốn..."

An Cách Nhĩ mỉm cười, "Đây là có khả năng rất lớn, hơn nữa lúc cậu ấy tỉnh lại, giày của cậ uấy đã ướt, đồng thời đã bị lấy đi mang ở trên chân của đạo cụ."

"Cho nên cậu ấy là chân trần chạy?" Trịnh Vân không giải thích được, "Vậy giày của cậu ấy trước đó là thế nào ướt chứ?"

"Mạch nước ngầm?" Oss hỏi.

Trịnh Vân suy nghĩ một chút, cảm thấy có lý, "Ở lúc vận chuyển Vương Hiểu Dương hôn mê, mạch nước ngầm làm ướt giày?"

"Phương diện này nghĩ thêm nữa cũng chỉ có thể dựa vào suy đoán a, hơn nữa không trọng yếu, có thể trước tiên để xuống." An Cách Nhĩ khoát khoát tay, "Không bằng ngẫm lại, nếu như Vương Hiểu Dương trên đường tỉnh, chạy trốn... Vì sao cậu ta phải hướng đập chứa nước chạy?"

"Cậu ta tuy rằng không có mang giày thế nhưng trên chân không có bị thương gì cả... Có đúng hay không trốn tới chỗ cách đập nước không xa?" Oss suy đoán, nhưng lại cảm thấy không đúng lắm, "Nhưng muốn chạy trốn cũng có thể hướng đường lớn nhiều người chạy a, tại sao muốn leo xuống đập chứa nước, còn té xuống... hoảng loạn đến không thể tìm đường sao? Nhưng xuống đập nước chính là cùng đường a!"

"Đừng quên, cậu ta là cả người nhảy vào trong chứa nước." An Cách Nhĩ mỉm cười, "Thời điểm con gấu bị ong mật đuổi tại sao muốn nhảy vào trong sông?"

Mọi người sửng sốt một chút, cùng nhau hỏi, "Cái người đuổi theo cậu ta kia... Không biết bơi?!"

An Cách Nhĩ khoanh tay, "Vương Hiểu Dương tìm được đường sống trong chỗ chết, nếu như hung thủ đuổi rất chặt, ở dưới tình huống của không đường có thể trốn nếu như cậu ta chuẩn xác mà biết người đuổi theo cậu ta không biết bơi, như vậy leo xuống đập chứa nước nhảy vào trong nước, nhưng thật ra là một lựa chọn hợp lý."

"Vương Hiểu Dương nhận biết hung thủ đồng thời biết hung thủ không biết bơi?" Oss hỏi Phương Vũ, "Vậy hẳn là người rất quen đi?"

Phương Vũ cau mày lộ vẻ do dự, "Tôi không biết là bác sĩ Vương có biết bơi hay không, thế nhưng... Từ Đông không biết bơi, hơn nữa còn rất sợ nước, điểm ấy chúng ta đều biết."

Oss cau mày, "Cho nên... Vương Hiểu Dương trốn có thể là Từ Đông?"

Phương Vũ cũng không thể chắc chắn, nhìn An Cách Nhĩ, "Đây hết thảy... Cũng chỉ là suy đoán..."

An Cách Nhĩ cũng nhẹ nhàng khẽ lắc đầu, "Vẫn là cái vấn đề đó, vì sao trên chân của Từ Đông, nhất định phải mang vào giày của Vương Hiểu Dương chứ?"

Oss cùng Trịnh Vân đều không nghĩ ra, An Cách Nhĩ vẫn quấn quýt ở trên đôi giày này.

"Một người một đôi giày." An Cách Nhĩ nói, "Trên chân Vương Hiểu Dương chính là giày của Từ Đông, vậy giày của Từ Đông hẳn là trên chân Vương Hiểu Dương mới đúng, cho nên giày của Từ Đông giày đến tột cùng ở nơi nào ni?"

Oss suy nghĩ một chút, đột nhiên vỗ tay một cái, "A! Rơi trong đập chứa nước a!"

"Bởi vì hai đôi giày giống nhau." An Cách Nhĩ gật đầu, "Cho nên ở đây có ba thao tác kẽ hở, kỳ thực cũng không phải Vương Hiểu Dương ngoài ý muốn đào tẩu, mà là trưởng trấn, hiểu không?"

Oss cùng Trịnh Vân nhìn nhau một cái, tựa hồ có điểm quá sức.

"Tôi hiểu được" Phương Vũ cũng đã hiểu, "Các anh nghe được câu nói kia của trưởng trấn nói 'Nhanh đi lấy xuống...', là trưởng trấn nghe được hung thủ gọi điện thoại nói với ông ấy, ban đầu hẳn là Vương Hiểu Dương thắt cổ tự sát ngoài ý muốn đào tẩu kết quả chết ở trong đập chứa nước a, cho nên trưởng trấn để cho bọn họ đem đạo cụ lấy xuống, thay đổi phương thức tử vong. Nhưng đối phương nhất định sẽ nói, giày của Vương Hiểu Dương đã mang ở trên chân đạo cụ a, An Cách Nhĩ các anh đều đã nhìn thấy qua, nếu như lại làm giả cậu ấy ngoài ý muốn chết ở đập chứa nước, vấn đề giày liền giải thích không thông!"

"Cái này..." An Cách Nhĩ lúc này biểu tình có chút âm trầm, "Hung thủ phát hiện giày trên chân của Từ Đông, dĩ nhiên cùng trên chân của Vương Hiểu Dương là giống nhau... Cho nên hắn chỉ cần biện pháp đối phó Vương Hiểu Dương, đối phó Từ Đông là được rồi."

Oss há to miệng, "Cái này..."

"Làm hôn mê Từ Đông, đem giày của cậu ta cởi ra ném trong đập chứa nước, sau đó đem cậu ta treo đến trên cây, mang giày của Vương Hiểu Dương..." An Cách Nhĩ cười, "Chính là tử vong ngoài ý muốn cùng tự sát."

Thấy mọi người khiếp sợ, An Cách Nhĩ một nhún vai, "Đây chính là vì cái gì giày sẽ trao đổi, bởi vì chỉ có phương pháp này, mới có thể bảo đảm không có hung thủ cùng mưu sát tồn tại, điểm đáng ngờ duy nhất chỉ có một đôi giày... Nhưng vẫn là câu nói kia, hai đôi giày là giống nhau, cho dù từ trong đập chứa nước kéo đi lên của của Từ Đông, cũng là một người một đôi giày, nếu không phải là Phương Vũ nhận ra giày thay đổi, người nào đều sẽ không nghĩ tới thi thể thay đổi. Không có án mưu sát, cũng sẽ không có điều tra."

Oss có chút không nói ra lời, "Cho nên Từ Đông cùng trưởng trấn đều tham dự án tử? Vì sao? Trưởng trấn ngay cả con trai đều thêm vào, mưu đồ gì?"

Lúc này, mọi người đã đi tới trước cửa chính vườn trái cây nhà Thẩm Dạ, quy mô của vườn trái cây so với trong tưởng tượng lớn hơn rất nhiều.

Phương Vũ có chìa khóa, mở cánh cửa vườn trái cây, cậu ta mang theo mọi người đi vào tìm Thẩm dạ.

An Cách Nhĩ thả chậm cước bộ, đối với Oss nháy mắt.

Oss lui ra phía sau vài bước, cùng y đi ở phía sau.

An Cách Nhĩ mở miệng, thấp giọng hỏi, "Kỹ năng bơi của anh hẳn là tốt vô cùng đi?"

Oss cười hì hì gãi gãi đầu, "Cậu cái này đây đều có thể nhìn ra?"

"Buổi tối trời mưa lớn như vậy, anh mới vừa rồi còn muốn nhảy vào đập chứa nước đi tìm giày." An Cách Nhĩ nhìn Oss, "Biểu thị anh đối với kỹ năng bơi của đối với mình rất tự tin."

Oss rất đắc ý gật đầu, "Sở trường giỏi nhất của ta chính là bơi lội."

"Anh cũng không sợ độ cao, đúng không?" An Cách Nhĩ hỏi.

Oss gật đầu, "Ừm! Bình thường có đi chơi nhảy bungee a."

An Cách Nhĩ khẽ mỉm cười một cái, nhìn Oss một cái, nói, "Chờ một hồi, anh nhất định phải nghe tôi, tôi để cho anh làm gì, anh liền lập tức làm đó, không thể có một chút hoài nghi, dù cho tôi để cho anh làm sự tình thoạt nhìn rất điên cuồng."

Oss có chút không giải thích được, "Cậu muốn để tôi làm gì nha? Cũng không thể để cho tôi giết người tôi cũng giết người đi..."

"Tôi là muốn để cho anh cứu người, tại sao phải để cho anh giết người? Tôi đối với giết người không có hứng thú." An Cách Nhĩ liếc Oss một cái.

"Vậy..."

"Chỉ cần anh có một chút chần chờ." An Cách Nhĩ cắt đứt Oss nói, thần tình cũng rất nghiêm túc, "Người toàn trấn, khả năng cũng sẽ chết, gồm cả tôi cùng anh."

Oss cả kinh, "Thiệt hay giả..."

"Tiểu Vũ!"

Lúc này, cách đó không xa một tòa nhà nhỏ cửa mở ra, một nam sinh mang kính mắt, thoạt nhìn còn rất nhã nhặn vóc người cao đi tới, mỉm cười quay Phương Vũ ngoắc.

"Dạ!" Phương Vũ chạy hướng về phía cậu ta.

An Cách Nhĩ chú ý tới, ở cửa phòng của tiểu lâu, trên đất trống, đắp rất nhiều bình phun sơn bỏ hoang.

Nhìn chằm chằm bình này một hồi, An Cách Nhĩ ngẩng đầu, nhìn thiếu niên chạy đến cùng Phương Vũ nói, vừa hiếu kỳ quan sát bọn họ, Thẩm Dạ.

"Đây là trinh thám..." Phương Vũ vốn là muốn hướng về phía Thẩm Dạ giới thiệu An Cách Nhĩ một chút.

Thế nhưng An Cách Nhĩ lại giơ tay lên, cắt đứt Phương Vũ, nhìn Thẩm Dạ nói, "Thời gian không nhiều lắm, bọn họ có thể muốn chuẩn bị trốn."

"Lạch cạch" một tiếng, đèn pin trong tay Thẩm Dạ rơi xuống đất, nụ cười trên mặt cậu ta trong nháy mắt biến mất, gương mặt không biết làm sao, "Vậy làm sao bây giờ..."

"Tôi muốn thấy người kia." An Cách Nhĩ cũng không quản Oss bọn họ có nghe hiểu hay không, đối với Thẩm Dạ nói, "Muốn cứu mọi người, tôi có biện pháp."

Thẩm Dạ nhìn Phương Vũ một chút.

Lúc này, trên mặt Phương Vũ không

Oss cùng Trịnh Vân đều cau mày —— đây là giở trò quỷ gì a? có loại biểu tình khốn hoặc giống với Oss bọn họ, hắn đối với Thẩm Dạ gật đầu.

"Đi theo tôi!" Thẩm Dạ nhặt đèn pin lên, đối với An Cách Nhĩ bọn họ ngoắc, mang theo mọi người đi hướng ở chỗ sâu trong vườn trái cây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro