Chương 1: Có cậu ta thì không có tôi!!!!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5 giờ chiều, lực lượng cảnh sát trung tâm của quốc gia A, văn phòng trưởng.

Trên dãy hành lang có hai đội cảnh sát đang đứng với phong cách khác nhau, phần lớn đều là Beta, trong đó cũng có vài tên Alpha. Một đội ăn mặc chỉnh tề, đứng thẳng, im lặng và nghiêm trang nhìn về phía trước, trong khi đó đội còn lại đứng thành hàng hai hàng ba, lỏng lẻo không trật tự, thỉnh thoảng thấp giọng xì xào bàng tán.

Hai đội ngầm dữ khoản cách xa nhất, tránh chạm mắt nhau, giữa lối đi chật hẹp vẽ lên một đường danh giới vô hình giữa sông Chu và sông Hàn.

Khi đồng hồ quả lắc trong sảnh vang lên lần đầu tiên, Giang Hoán của đội hai giơ tay kéo thẳng mũ cảnh sát, rồi gõ cửa cục trưởng ba lần cất giọng nói ổn định,

"Báo cáo!"

Giọng nói cất lên khi đồng hồ quả lắc vừa vang lên lần thứ năm, kim giây cách kim phút không xa.

"Vào đi."

Giang Hoán đẩy cửa bước vào, đứng yên trước bàn làm việc, thực hiện động tác chào theo kiểu tiêu chuẩn quân đội, cậu trên thân mặc bộ đồng phục cảnh sát chỉnh tề, nhìn qua có vẻ cao lớn đĩnh đạc.

"Đội trưởng Uông!"

Quả nhiên là bộ mặt Alpha của quốc gia. Đội trưởng lực lượng cảnh sát trung ưng nhìn cấp dưới luôn luôn điềm tĩnh này của mình, hài lòng gật đầu.

Năm phút sau, Lộ Hạc Lí đội trưởng của đội đầu tiên, dưới nách kẹp mũ cảnh sát và trên vai là chiếc áo khoác đã bị nhàu nát, chậm rãi bước đi từ cuối hành lang, tay vỗ vào lưng từng anh em trong đội, lại đùa dỡn một phen với các thành viên của đội thứ hai khi họ không thèm để ý đến mình, anh tươi cười đẩy cửa bước vào, miệng cười toe toét ngồi trên bàn của đội trưởng Uông thả đôi chân dài đung đưa.

"Này, lão Uông, chào buổi sáng!"

"Anh đến trễ sáu phút, còn sớm không?" đội trưởng Uông đau đầu mà trừng mắt liếc anh một cái, đột nhiên đập bàn một phát, "Cút xuống!"

Lộ Hạc Lí cà lơ phất phơ từ trên bàn nhảy xuống, nhìn cũng không nhìn Giang Hoán, ngã gục nằm xuống hướng sô pha cách cậu xa nhất.

Mà Giang Hoán mắt cũng không thèm liếc, hoàn toàn đem Lộ Hạc Lí coi như không khí.

"Đây là nhiệm vụ của các anh."đội trưởng Uông gõ gõ mặc bàn, "Người đưa tin cung cấp tin tức của lão K, 9 giờ đêm nay ông ta sẽ dùng tàu buôn lậu xuất cảnh từ bến cảng phía đông thành phố. Hai người các anh cùng nhau mang đội của mình xuất phát tới hiện trường, đem lão bắt trở về, không bắt được người sống thì cũng phải còn lại xác. Bằng mọi giá không được để lão sống sót rời khỏi nước ta."

"Báo cáo! Đội trưởng Uông."Giang Hoán mặc không cảm xúc, cất giọng nói, "Đội hai của bọn tôi có thể độc lập hoàn thành nhiệm vụ."

"Này, tôi nói này lão Uông,"cùng lúc đó, Lộ Hạc Lí cũng la lên, "Có tôi thì không có cậu ta, có cậu ta thì không có tôi!!"

"Câm mồm, đây là mệnh lệnh!" đội trưởng Uông thật quá hiểu rõ tính cách của hai vị đội trưởng này, cơ bản là không cho phản kháng, đôi mắt mở lớn nói, "Vừa mới tháng trước hai đội các anh gây sự ở nhà ăn tập thể, gây ảnh hưởng cực kỳ không tốt, báo cáo sử phạt còn nhờ ông gây áp lực đây, hai anh còn làm loạn sao?"

Khuôn mặt Giang Hoán trầm xuống, nhưng bên trong cặp mắt đen láy kia rõ ràng hiện vẻ không phục. Mà Lộ Hạc Lí nhún nhún vai, "Đi cũng được, chẳng qua tôi nói trước mấy lời không tốt, tôi chỉ có thể quảng người của đội mình, nếu như đội của cậu Giang đây ở trong nhiệm vụ xảy ra sai lầm gì, chẳng may sẽ *vinh quang, hay liệt cái gì đó ngài cũng đừng tìm tôi tra là được."

( *vinh quang ở đây chỉ người hi sinh vì quốc gia. )

"Đồ miệng quạ." Đội trưởng Uông mắng anh một câu, phất phất tay giống như đuổi ôn thần, "Cút cút cút, đừng có ở chỗ ông đánh nhau, đây chính là tách trà lão mới mua pha đó! Ngày nào cũng không đủ cho hai anh đạp hư."

"Được.!"

Giang Hoán ngừng tranh cãi, đứng thẳng kính lễ, xoay người bước ra cửa, thấp giọng hạ lệnh với đội viên thứ hai trên hành lang: "Tất cả tập hợp, đằng sau,...Quay! Chạy bộ____Đi!"

Bịch, bịch, bịch. Các thành viên của đội hai đồng loạt quay về phía sau, từng người một chạy xuống từ phía đông cầu thang, từ góc độ họ vung tay đều giống nhau như đúc, dùng thước đo cúng tìm không ra sai lệch.

Lộ Hạc Lí theo sát phía sau tới, vẫy tay theo kiểu côn đồ: "Các bạn nhỏ, tới làm việc!"

"Đến ngay đây, đại ca!" các thành viên đội một lúc nãy còn lười biến dựa vào trên tường, giờ nhanh chóng nảy người lên mà chen chúc cãi cọ ầm ĩ lao xuống cầu thang bên kia.

Đội trưởng Uông nhìn dãy hành lang trông rỗng, nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Hai đội trưởng cấp dưới của ông, một đứa lưu manh một đứa lạnh lùng, đều là những Alpha cấp cao. Mà đôi Alpha này lại không vừa mắt nhau, từ khi còn trong học viện đã không xử lí, tới khi vào đội vẫn là như nước với lửa. Nhưng hai người đều là Alpha đứng đầu đế quốc, không có khả năng khiêu chiến nhau, bọn họ từ khi gia nhập đội ngũ đã có vô số cống hiến, tuổi còn trẻ liên tiếp thăng chức đội trưởng. Nhiệm vụ dù khó khăn đến đâu, chỉ cần được giao cho họ, chắc chắn sẽ nhận về tin "nhiệm vụ hoàn thành".

Chỉ là một đội thì nghiêm ngặt và ổn thỏa, còn đội kia là gà bay chó sủa.

Ánh mắt đội trưởng Uông nhìn xuống tờ giấy a4 ghi chữ "Lão K", tiện tay nhặt nó lên rồi thả vào sọt rác.

Tạm biệt.
__________

Thành viên hai đội nhanh chóng đổi sang quần áo bình thường, từng người đều chạy về hướng bến tàu phía đông thành phố. Sau hai mươi phút lái xe ngắn ngủi, bọn họ chỉ có thể miễn cưỡng tìm ra hai con đường khác nhau. Bởi vì không muốn chạm mặt đối phương, hai người đều bỏ qua con đường gần nhất, một đi về phía nam một chọn phía bắc, mỗi người đều đi vòng bảy tám cây số, bốn mươi phút sau mới đến bến tàu phía đông thành phố.

Giang Hoán ngồi ở trong xe, áo sơ mi trắng phẳng phiu không tì vết, trên vai buộc chặc đai đựng súng càng làm cho cậu có vẻ vai rộng chân dài, cao lớn khoẻ khoắng. Cậu khoác tây trang vào, đang định đẩy cửa bước xuống thì nghe tiếng gõ vào mui xe.

Giang Hoán nhấn mở cửa sổ xe, Lộ Hạc Lí thò đầu vào, khuỷu tay chống lên khung cửa sổ, nhướng mày nói: "Đội trưởng Giang, chúng ta có thể thương lượng chút không?"

Lộ Hạc Lí mặc một chiếc áo thun cũ đến cổ áo cũng dãn rộng, cả người đều thô kệch, nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy dung mạo rất tốt, dáng mũi cao, môi mỏng, nếu chỉ xét về các đường nét trên khuôn mặt thanh tú thì cho dù đặt anh ở giữa giàn minh tinh ăn mặc tỉ mỉ cũng hoàn toàn bị anh đè bẹp. Đặc biệt là đôi mắt đào hoa đang mông chờ bày tỏ tình yêu, đuôi mắt nhướng lên, rất có khí chất lãng tử như say mà tỉnh.

Cơ thể Gian Hoáng không động tĩnh, chỉ là khẽ liếc anh một cái, ý tứ rõ ràng ----- có rắm mau thả.

Lộ Hạc Lí nhún vai: "Cho cậu một cơ hội nằm chờ lập công. Tôi sẽ đi bắt bọn lão K, cậu ở lại đây đừng đi lung tung. Khi nhiệm vụ hoàn thành chia cho các cậu một nửa công lao, thế nào?"

"Nằm mơ." Giang Hoán cười lạnh một cái đóng sầm cửa xe, đẩy Lộ Hạc Lí đang cản cửa xe ra rồi lập tức bước xuống xe.

"Thế thì đánh một ván." Lục Hành Lễ rút súng lục dấu sau lưng ra, *cạch*cạch súng đã lên nòng, không để ý thổi một hơi trên miệng súng, "Cậu phải nghe theo mệnh lệnh của tôi."

"Được." Giang Hoan nheo mắt nhìn anh một cái, "Chờ anh khi nào thăng chức đội trưởng rồi nói."

Hai đội trưởng lần thứ 10089 rút súng chỉ về đối phương, kết quả bị các anh em trong đội ra sức kéo đi. Nếu như không phải vì nhiệm vụ, dám chắc hai thùng thuốc súng này nhất định phải tại đây đánh một trận.

Bến tàu phía đông có địa hình trống trải, không có nhiều nơi để ẩn ấp. Sau khi quan sát khắp nơi, cuối cùng hai vị đội trưởng đành miễn cưỡng cùng nhau mai phục bên trong một nhà kho. Đến khi trời tối, cách thời gian người đưa tin cúng cấp càng gần, ba mươi mấy vị cảnh sát nín thở mắt nhìn chằm chằm vào hướng bến tàu.

9:30 phút tối, một chiếc tàu đánh cá bình thường lặng lẽ tiếng vào cảng, trên bến tàu xuất hiện vài bóng người, một người trong số họ có dáng người thấp bé rõ ràng chính là lão K.

"Bọn họ đã đến." Một người trong đội nhỏ giọng nói, "Có tiến lên không?"

"Đợi một chút." Lộ Hạc Lí cùng Giang Hoán đồng thời lên tiếng.

Hai người trợn mắt nhìn đối phương, không nói gì quay mặt đi.

Tàu đánh cá cập bến, người trên bờ bắt đầu đi tới phía thuyền. Lộ Hạc Lí lập tức giơ súng nhắm chuẩn, thấp giọng ra lệnh: "Chuẩn bị hành động."

"Khoan đã." Giang Hoán giơ tay đè lại vai của anh, "Đó không phải lão K."

Lộ Hạc Lí nhìn về phía cậu với vẻ nghi hoặc, trong đêm tối ánh mắt Giang Hoán lóe sáng nhìn về phía bến tàu, "Lão K là *Bạch Sư Alpha, nhưng mà tôi không cảm nhận được pheromone của lão, hẳn một là Beta."

( *Bạch Sư: sư tử trắng )

Lộ Hạc Lí không nói nên lời, ánh mắt đầy dấu chấm hỏi. Giang Hoán nói xong cũng có chút kinh ngạc, một Alpha cấp cao như Lộ Hạc Lí chẳng lẽ lại không biết chuyện này, nên quay đầu lại hỏi anh: "Không lẽ anh vẫn luôn dùng thuốc ức chế?"

Lộ Hạc Lí không trả lời mắt vẫn chăm chú nhìn phía trước.

Giang Hoán nhìn anh từ trên xuống dưới, rồi đưa mắt nhìn sang bến tàu.

Sau khi chờ bọn người kia lên thuyền xong xuôi, tàu đánh cá rời cảng hướng bờ bên kia tắp vào, rồi quay lại bờ bên này cập cảng lần hai. Giang Hoán hơi nghiêng đầu lại, mũi hít hít rồi thấp giọng nói: "Lão xuất hiện rồi."

Cậu còn chưa dứt lời, trên bến liền xuất hiện một dáng người cùng lão giống nhau như đúc đang lẻn tiếp cận thuyền đánh cá.

Gần như cùng lúc, Lộ Hạc Lí cùng Giang Hoán dứt khoát ra lệnh: "Hành động!"

Các thành viên hai đội ghìm chặt súng trong tay vững vàng tiếp cận tàu đánh cá từ mọi hướng. Lão K có khứu giác nhạy bén lập tức nhận ra mình đang bị phục kích, liền tăng tốc một bước bằng ba bước nhảy lên thuyền.

"Đứng lại!"Nhóm cảnh sát từ các hướng đồng loạt lao đến, người trên thuyền thấy tình hình không ổn liền cho tàu tăng tốc độ rời bến. Cùng lúc đó: "Phịch" tiếng súng vang lên xé rách bầu trời.

"Cẩn thận, bọn chúng có súng!"

Vài giây sau, trên tàu tiếng súng dày đặc vang lên, trên bến tàu lóe lên một vài tia lửa, buộc các thành viên rút về phía nhà kho.

"Sao bọn chúng có nhiều súng như vậy, trong tình báo không có nhắc tới!"Một cậu Beta trong đội thở dốc, quay đầu nhìn về phía Giang Hoán, " Đội trưởng Giang, còn tiếp túc không?"

Giang Hoán nổ mấy phát súng hướng về phía tàu đánh cá, rồi nhanh chóng lui về phía sau bức tường, né tránh một loạt đạn bắn tới, trầm giọng nói: "Đều lùi lại, đội thứ nhất cùng đội thứ hai, ngừng tất cả hành động tiếp theo, ngay lập tức tìm nơi ẩn nấp!"

Giang Hoán bật mở thiết bị liên lạc, nhanh chóng báo cáo: "Cảnh hiệu 093351 gọi chi viện, mục tiêu nhiệm vụ đã rời cảng, hướng 2 giờ bến tàu phía đông thành phố, đối phương có súng, Yêu cầu căn cứ cử *tàu tuần dương hỗ trợ hỏa lực, đánh chìm tàu cá mục tiêu ! "

(*tàu tuần dương là tàu chiến loại lớn trên mặt nước, được trang bị vũ khí nặng,..v.v..)

Bộ đàm mới đầu phát ra mấy ra mấy tiếng rè rè, trong vòng hai phút tiếp theo, Giang Hoán cung cấp rõ ràng kế hoạch đánh chặn và tọa độ phóng để đảm bảo mọi thứ đều an toàn, sau đó cậu mới chậm rãi đặt bộ đàm xuống.

Đột nhiên, cậu cảm thấy có gì đó không ổn.

Như nhớ ra cái gì Giang Hoán đột nhiên ngẩng đầu, nhìn trái nhìn phải: "Lộ Hạc lí đâu?"

"Báo, báo cáo đội trưởng Giang," một người với vẻ mặt hốt hoảng chạy tới, suýt chút thì trượt ngã, "Đội trưởng Lộ đang ở trên tàu!"

"Cái gì?" Giang Hoán cả kinh, lập tức vọt tới cửa nhà kho. Trong ánh sáng lờ mờ, chiếc tàu đánh cá đã rời bến mấy chục mét, lác đác có tiếng súng từ trên thuyền bắn xuống mặt sông làm nước bắn tung tóe.

"Thân thủ đội trưởng Lộ quá tốt, chúng tôi không theo kịp, cũng không ngăn được..." Tất cả thành viên đội một lúc này lập tức muốn khóc tới nơi rồi, "Hỏa lực quá mạnh, mấy người bọn tôi đều không thể lên tàu, chỉ có đội trưởng Lộ đi lên..."

Giang Hoán nghe xong lập tức lạnh toát cả người,lao tới chộp lấy bộ đàm, tay run đến khó có thể giữ vững, khàn giọng hét:

"Dừng phóng! Lập tức dừng phóng! Trên tàu có người!"

"Đội trưởng Giang, anh khoan hãy lo lắng." Một người trong đội một bị vẻ mặt của cậu dọa sợ, "Đội trưởng chúng tôi thoạt nhìn không nghiêm túc, nhưng hành sự đều biết nên làm như thế nào."

"Tôi lo lắng?" Giang Hoán nghiến răng nghiến lợi hỏi lại, cậu vội vàng giơ tay, cởi tây trang ném đi, lộ ra áo sơ mi trắng cùng đai dắt súng trên vai, "Nghe theo ý tên đó đi, anh ta đúng thật là giỏi."

"Vâng, đúng vậy, không sai." Các thành viên trong đội một không ngừng mà phụ hoạ.

"Tất cả đều không được rời vị trí, ở yên tại chỗ chờ chi viện." Giang Hoán trầm giọng ra lệnh rồi đột nhiên xắn tay áo, không quay đầu từ sau bức tường nhảy ra ngoài.

"Đội trưởng!" "Đội trưởng Giang!"tất cả mọi người *thất kinh hồn vía, kinh ngạc định đuổi theo, lại bị hỏa lực bức trở lại.

      ( *sợ đến mức không kịp suy nghĩ, phản ứng chậm một nhịp )

Nhận thấy sự bất thường, những người trên tàu quay họng súng và bắt đầu bắn mạnh vào bờ. Các cảnh sát trơ mắt nhìn Giang Hoán ngay tại chỗ lăn qua, nhanh nhẹn trốn sau một đống hộp lớn nhỏ, ngồi thấp người chạy nhanh một đoạn, lại di chuyển một khoảng cách về phía bờ sông. Qua mấy lần như vậy, đã một mình di chuyển đến bờ, "Bùm" một tiếng, không chút do dự nhảy xuống sông.

Đám người trong đội bị sốc thật rồi,  trong khi né tránh đạn lạt, họ nhìn nhau trong hoảng loạn——

Mẹ kiếp, không phải cậu nói nghe theo đội trưởng Lộ sao? !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro