Chương 6: Anh đi tìm bác sĩ Omega kia?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn hắn mặt đỏ tía tai, Lộ Hạc Lí cảm thấy không thể hiểu: "Này, cậu cũng không cần phải tức đến như vậy, tôi cũng không bắt cậu bồi thường."

Giang Hoán dựng cổ áo lên, thấp giọng nói sang chuyện khác: "Nghe nói, hôm qua thứ đám người kia buôn lậu chính là mẫu ức chế mới nhất M-IV."

"Thì?" Lộ Hạc Lí cảnh giác nhìn hắn, "Liên quan gì đến cậu? Trong đội có kỷ luật bí mật, không nên liên tổ phá án, khỏi hỏi thăm."

"Vụ án này thuộc về tôi." Giang hoán dùng giọng không không cho thương lượng, xoay người đi ra ngoài.

"Đệt!" Lộ Hạc Lí nhảy dựng lên từ trên ghế, "Bị trúng đạn còn không chịu nằm bệnh viện lại chạy ra cướp án, biết trước ông đây đã không cứu cậu!"

Giang Hoán dừng bước nhíu mày, nói: "Nói giống như là anh cứu tôi."

Lộ Hạc Lí nghẹn lại, vết cắn đằng sau gáy mơ hồ đau đớn.

Mịa nó, đời này ông đây còn chưa bao giờ chịu thiệt thòi như vậy!!

Lạch cạch. Lúc tổng đội Uông vào tới văn phòng của đội 1, Lộ Hạc Lí và Giang Hoán đang vặn vẹo thành một đoàn.

Tay lộ hạc Lí đang nhéo bên vai không bị thương của Giang Hoán, chân Giang Hoán gắt gao câu lấy đầu gối trong của Lộ Hạc Lí, hai đội trưởng trong chốc lát gió tây áp đảo gió đông, lăn qua lăn lại trên mặt đất, chậu trồng hoa cùng tách trà mỏng manh bị đụng ngã.

Tổng đội Uông tay vuốt cái đầu đã dụng gần hết tóc của mình, vẻ mặt ngày càng sợ hãi. "hai người các anh, một người vừa mới từ phòng phẩu thuật đi ra, một người máu me đầy mình, đánh cái gì mà đánh? mau dừng tay cho tôi!"

Lộ Hạc Lí dùng khuỷu tay đè trên đỉnh đầu Giang Hoán, lớn giọng nói: "Lão Uông, giao vụ buôn lậu thuốc ức chế kia cho tôi!."

"Nghĩ cũng đừng nghĩ!" Giang Hoán ra một chiêu cá chép lộn mình, lấy trán cụng vào trán Lộ Hạc Lí, "Đội trưởng Uông, đội 2 xin phép điều tra độc lập!"

Lộ Hạc Lí hét lớn: "Lão Uông, tiểu tử này ngay cả làm nhiệm vụ cũng để cho mình bị thương, thân thủ cả đám đều kém!"

Giang Hoán tức giận quát: "Báo cáo, đội trưởng Lộ trung bình mỗi năm bị thương 2.739 lần, tôi chỉ có 1.135 lần!"

Này cũng quá liều mạng đi?

Tổng đội Uông vung hai tay, phẫn nộ hét lớn: "Hai người cứ vội vàng tranh giành chính trị như vậy sao? Ông đây còn sáu năm nữa mới nghỉ hưu! Muốn lên chức cũng đừng làm rõ ràng như vậy có được không?!"

Vậy mà hai vị tổ tông này không hề để ý đến lời nói của cấp trên.

Lộ Hạc Lí: "Họ Giang kia, lúc ông đây gia nhập đội cảnh sát, cậu còn đang trong trường học cách bắn súng đấy!"

Giang Hoán: "Đàn anh Lộ, năm thứ hai tôi học xạ kích đã phá kỷ lục toàn trường của anh!"

Lộ Hạc Lí: "Mẹ nó, khóa học cách đấu của các cậu, cũng là học từ video năm đó của ông đây!"

Giang Hoán: "Đàn anh Lộ, hiện tại video giảng dạy của trang wed trường đã thêm vào video của tôi, hơn nữa lượng phát sóng còn cao hơn anh 7%!"

Tổng đội Uông ở bên cạnh, kích động một mình đi tới đi lui, không để ý ai mà phun nước bọt nói: "Người trẻ tuổi có động lực là chuyện tốt, quyết tâm lập công là chuyện có thể hiểu, nhưng cảnh sát trung ương chúng ta là một đại gia đình ấm áp..."

Lộ hạc Lí: "Họ Giang kia, ông đây không đội trời chung với cậu!"

Giang Hoán: "Lộ Hạc Lí, tôi cũng không có cách nào làm việc chung với anh!"

Lộ Hạc Lí: "Vậy cậu nhanh cút đi! Ra ngoài rẽ trái cách 50 mét đi bộ có trạm xe buýt 831, đi nhanh không tiễn.!"

Giang Hoán: "Vậy sao anh không từ chức, là đội trưởng Lộ không biết viết đơn từ chức như thế nào? Hay để tôi lên mạng tải về giúp anh một cái văn mẫu?"

Thấy hai người lại sắp đánh nhau, đội trưởng Uông vội giang hai tay bảo vệ tách trà mới mua, lải nhải rời khỏi hiện trường: "Người trẻ tuổi cũng đừng so đo lợi ích cá nhân như vậy, phải vì lợi ích tập thể, vì danh dự của lực lượng cảnh sát, vì mai sau của quốc gia..."

Các cảnh sát của đội 1 và đội 2 chia làm hai nhóm phân biệt rõ ràng, khoanh tay vây quanh cửa xem náo nhiệt:

"Lại đánh nhau?"

"Ân ân ân, đánh nhau, đánh nhau."

"Có làm chậm trễ chúng ta ăn cơm không?"

"Chắc là không, đội trưởng Lộ hình như có chút mệt mỏi, rất có thể chấm dứt trong vòng năm phút."

.....

Mười phút sau, hai vị đội trưởng đằng đằng sát khí, sánh vai ngồi ở phòng thẩm vấn, mỗi người chiếm nửa cái bàn.

Mập mạp nhìn ánh mắt tranh giành con mồi của hai Alpha này, sợ tới mức sắp tè ra quần: "Hai vị quan chức nhà nước, tôi đã giải thích rồi! Tôi đều đã giải thích rồi!"

Bạch Hiểu Hiểu đưa qua một tập ghi chép lời khai, Lộ Hạc Lí cùng Giang Hoán mỗi người kéo một góc trang giấy, dùng tốc độ ngươi tranh ta đuổi, liếc mắt một cái đã đọc xong mười trang ghi chép.

"Lão K lúc còn sống có công thức thành phần của chất ức chế loại M-IV?"

Ánh mắt Giang Hoán và Lộ hạc Lí cùng dừng lại một dòng, cùng lúc lên tiếng hỏi.

Hai người trợn mắt một cái, lại đồng thanh đặt câu hỏi: "Thành phần hóa chất ở đâu?"

Mập mạp nhìn qua Lộ hạc Lí, lại nhìn Giang Hoán, run rẩy nói: "Tôi, Tôi thật không biết......tôi chỉ biết chuyến tàu tối qua là đang đưa hàng hóa cùng lão K đi S quốc."

Bạch Hiểu Hiểu thấp giọng, ghé tai qua: "Trên thi thể lão K không tìm thấy gì, hiện chúng ta đang lục soát trên con tàu."

Giang Hoán nhanh tay cầm lấy túi vật chứng trên bàn, lắc lắc: "Đây là chất ức chế loại M-IV?"

"Hẳn là nó đi." Mập mạp lau mồ hôi, "Tôi là một Beta, cũng chưa từng thử qua loại này."

Giang Hoán nhìn hắn chằm chằm: "Thuốc ức chế chỉ có tổ nghiên cứu đặc biệt của căn cứ mới có giấy phép nghiên cứu và phát triển, sản xuất riêng và có lệnh nghiêm cấm, đây là từ đâu ra?"

Mập mạp: "Tôi, tôi cũng không biết, lô hàng này bị qua tay ba lần mới đến lượt của chúng tôi, tôi thật sự không biết nguồn gốc của nó, đại ca của bọn tôi phỏng chừng cũng không biết."

Mặc hàng nhạy cảm như này, không có khả năng vận chuyển chính thống, bên trong tất nhiên phải trải qua mấy lần qua tay, lời mập mạp nói cũng hợp lý. Lộ Hạc Lí không muốn tiếp túc dây dưa với hắn, đưa tay về phía Giang Hoán: "Cho tôi xem một chút."

Giang Hoán liếc anh một cái, đem túi vật chứng ném ở trên mặt bàn.

Lộ Hạc Lí cầm lấy, nương theo ánh sáng quan sát một chút.

Bao bì của thuốc ức chế này hoàn toàn bất đồng với những gì Cố Mộng Sinh lấy cho anh từ phòng thí nghiệm. Mẫu Cố Mộng Sinh đưa cho anh khá đơn giản, chữ giải thích cũng không có, mà bao bì này lại hoàn chỉnh, còn có dòng chữ ức chế và hướng dẫn sử dụng, xem ra là tính bán ra thị trường.

Lộ Hạc Lí vặn đầu thuốc ức chế ra, đổ một chút ra lòng bàn tay, đưa đến gần mũi ngửi ngửi. Loại thuốc ức chế M-IV này, anh đã dùng mấy năm, có thể nói là khá quen thuộc, từ mùi hương đến màu sắc, cùng mẫu mà Cố Mộng Sinh đưa anh hoàn toàn giống nhau như đúc.

Đó là cùng một loại. Trong lòng Lộ Hạc Lí nảy lên lộp bộp.

Nếu như đã vậy, thành phần hóa chất của mẫu ức chế này, là từ trong tổ nghiên cứu của Cố Mộng Sinh tuồn ra.

Giang Hoán nhìn thấy sắc mặc anh thay đổi: "Có vấn đề?"

Lộ Hạc Lí không trả lời, Bạch Hiểu Hiểu nhỏ giọng hỏi anh: "Có muốn đưa đến tổ nghiên cứu đặc biệt giám định một chút hay không?"

"Không cần, đừng để lộ tiếng gió." Lộ Hạc Lí ngẩng đầu, "Đợi tôi một chút, tôi đi tìm người hỏi một chút."

"Anh đi tìm vị bác sĩ Omega kia?" Giang Hoán nhướng mày. Lộ Hạc Lí thường xuyên đến bệnh viện căn cứ số 1 tìm Cố Mộng Sinh, chuyện này được rất nhiều người biết đến, có không ít người âm thầm truyền tin hai người bọn họ có một chân.

"Cậu quản tôi đi tìm ai." Lộ Hạc Lí không có lòng cùng Giang Hoán cãi nhau, đứng dậy đi ra ngoài, "Chúng ta mỗi người tự điều tra."

Giang Hoán thay đổi sắc mặc lạnh lùng, hừ trong mũi một tiếng, "Được."

Nói là mỗi người tự điều tra, nhưng khi vừa bước chân ra khỏi cửa, Lộ Hạc Lí liền móc điện thoại ra gọi cho Cố Mộng Sinh:

"Này, lão Cố! Làm thế nào mà cậu có thể trở thành một bác sĩ, bệnh nhân của cậu đã chạy ra khỏi bệnh viện, cậu có biết không? Bây giờ cậu ta đang can thiệp vào việc phá án của tôi! Mau mau đưa cậu ta trở lại bệnh viện."

"Cậu đang nói đến Giang Hoán?"Cố Mộng Sinh cũng không tức giận, "Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi, cũng không biết là con mèo Omega nào phóng thích Pheromone chữa trị cho hắn ta, tên này khôi phục còn nhanh hơn tên lửa, hơn mười bảo vệ cũng không ngăn cản nổi."

"Nếu bảo vệ các cậu mà có thể ngăn cản hắn thì mặt mũi cảnh sát trung ương biết giấu vào đâu?" Lộ Hạc Lí biết mình đuối lý, khí thế yếu đi vài phần, "Tôi mặc kệ, tóm lại cậu mau tìm cách đưa cậu ta về bệnh viện."

Cố mộng Sinh ở đầu dây bên kia kêu lên: "Cậu còn không làm gì được hắn ta, làm sao tôi có cách? Tôi chỉ là một Omega yếu đuối!"

Lộ Hạc Lí giở trò chơi xấu: "Cậu là một bác sĩ, cậu không thể lạm dụng quyền lực một chút được sao? Đưa cho cậu ta một thông báo về tình trạng nguy kịch! Nếu không lần sau cậu gặp phải bệnh nhân khó giải quyết, cũng đừng nghĩ lợi dụng đến thanh danh của tôi , bác, sĩ, Cố!"

Cố Mộng Sinh: "Lộ Hạc Lí! Cậu dám đe dọa tôi!"

Lộ hạc Lí đang có chuyện cần người ta, cũng không thể chọc cho người ta giận được, vội vàng trấn an, nói lời tao nhã, "Ngoan, Mộng Sinh, cậu mãi mãi là tâm can bảo bối của tôi."

Còn chưa dứt lời, thì nghe đầu dây bên kia vang lên một thanh âm trầm thấp khác: "Là ai đang gọi em là tâm can bảo bối?"

Cố Mộng Sinh rõ ràng hoảng hốt, giống như đang giải thích với ngời bên cạnh: "Là Lộ Hạc Lí, cậu ta đang nói lung tung."

"Lộ Hạc Lí?" Thanh âm trầm thấp lặp đi lặp lại lặp lại một lần nữa, "Là Alpha của cảnh sát trung ương kia?"

Khi người nộ nói "Alpha kia", giọng điệu quái dị, tựa hồ tích tụ oán giận đã lâu. Cố Mộng Sinh hoảng hốt nhấn mạnh: "Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, Cậu ấy là bạn thân của tôi! Bạn thân!"

Ai mẹ nó là bạn thân của cậu. Lộ Hạc Lí không nghe nổi nữa, hướng về phía điện thoại tăng âm lượng: "Này, Thường Minh Hách! Anh yên tâm đi, ông đây đối với đồ ngốc nhà anh không có hứng thú, tôi chính là tìm Beta, cũng sẽ không tìm một hươu nai Omega."

"Tôi là một con nai Sừng Tấm Omega, không phải hươu nai!" Cố Mộng Sinh tức giận đùng đùng sửa chữa.

"nai Sừng Tấm không phải là hươu nai sao?" Lộ Hạc Lí nhún nhún vai, đi về phía bãi đậu xe của cảnh sát. Đợi đến khi Cố Mộng Sinh trấn an Alpha ghen tuông kia xong, mới hỏi tiếp: "Cậu với Thường Minh Hách vẫn ổn chứ?"

Cố Mộng Sinh bậc cười: "Hâm mộ à?"

Lộ Hạc Lí: "Không! Alpha lông sám kia cùng Giang Hoán giống nhàu đều là loài chim, vừa nhìn đã biết không phải người tốt."

Lộ Hạc Lí lơ đãng nói: "Cậu đó, đừng buột mình trên một thân cây, tổ của cậu không phải gần đây đều có người mới tới? Khảo sát một chút Alpha trong đó."

"Cút, tôi là rất đơn thuần, nhưng ngàn vạn lần đừng để Minh Hách nghe thấy." Cố Mộng Sinh ra sức phản khán, "Lại nói nào có Alpha gì, gần đây ngược lại có một Beta, nhưng so với Minh Hách của tôi còn kém xa."

"Tới lúc nào a, sao không nghe cậu nói qua."Lộ hạc Lí câu được câu không tiếp lời.

"Tới hai tháng rồi, cũng không có thành quả nghiên cứu gì." Cố Mộng Sinh oán giận, "Lại nói, beta này lớn lên không tồi, nhưng cũng không thể so với Giang Hoán. Cậu không biết đâu, sau khi Giang hoán xuất viện, các tiểu ý tá ở khoa chúng tôi đều khóc ngất..."

"Dừng lại!" Vừa nhắc tới Giang hoán, đầu Lộ Hạc Lí lại bắt đầu đau. Anh mở cửa xe ngồi vào, cho xe khởi động, "Xem ra gần đây cậu rất giảnh rỗi nha, không cần đi nghiên cứu sao?"

Cố Mộng Sinh không nghi ngờ anh, vô tư đáp: "Ngày mai tôi mới đi."

"Lại mở cuộc họp?" Lộ Hạc Lí mở miệng nói sang chuyện khác.

Cố Mộng Sinh lập tức mở miệng càu nhàu: "Đúng vậy, phía trên lại để chúng tôi nhanh chóng giải quyết vấn đề tác dụng phụ của M-IV. Bọn họ cũng không nghĩ tới, nếu giải quyết vấn đề dễ dàng như vậy, còn cần kéo dài nhiều năm như thế sao..."

"Được rồi, tôi đang trở về thay quần áo, cậu mau chóng tìm Thường minh Hách nhà cậu đi. Cúp đây!" Lộ Hạc Lí đã nhận được câu trả lời mong muốn, cũng lười nghe hắn nói nhảm, vô cùng không có lương tâm mà kết thúc cuộc trò chuyện.

Tắt máy xong, Lộ Hạc Lí bắt đầu cân nhắc tin tức lấy được từ chỗ Cố Mộng Sinh. Thời gian trước, chưa từng có chất ức chế M-IV. Beta " lớn lên cũng được" trong miệng Cố Mộng Sinh, hai tháng trước mới tiến tổ nghiên cứu, từ tiếp xúc với thành phần hóa chất, đến khi đưa vào sản xuất, đến ý đồ buôn lậu ra nước S, chu kỳ thời gian này hoàn toàn tương xứng.

Có gì đó không ổn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro