Chương 7: Hắn thật sự đem ông đây nuôi như thú cưng?!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chỗ ở của Lộ Hạc Lí rất gần đội cảnh sát, lái xe hơn mười phút là tới. Đây là một phòng ngủ mà anh thuê, trong một khu phố cũ, hành lang rất tối, chất đầy thùng carton và chai nước rỗng mà hàng xóm tích lũy để bán. Bởi vì hộ gia đình nhỏ hẹp, không ít người đều đem tủ giày, ô chất đống ở cửa ra vào, tranh giành mỗi tấc đất trong không gian công cộng. Muốn đi qua hành lang, Lộ Hạc Lí không thể không nghiêng người, còn thỉnh thoảng va vào phía tây, đụng vào phía đông.

  Lộ Hạc Lí mở cửa phòng trộm nhà mình, một mùi mốc đập vào mặt.

  
Quả đào mua ba tuần trước vẫn còn trong túi nhựa, ném trên sàn nhà, đã thối rữa thành màu đen. Hộp mang đi trên bàn ăn cũng gấp từng cái, nước canh đều ngưng kết thành khối.

  Lộ Hạc Lí thở dài một hơi, quen thuộc lấy ra loại túi rác màu đen khổng lồ dùng để đựng rác, đem đồ ăn không thể ăn được ném vào trong túi, chất đống bên cửa. Suy nghĩ một chút, đem áo thun rách trên người mình cũng cởi xuống, nhét vào.

  Trong mắt Lộ Hạc Lí, vứt rác đi chẳng khác nào làm một công việc quét sạch. Tâm tình anh tốt hơn không ít, ngâm nga giai điệu ngắn đi vào phòng tắm.

  Dòng nước ấm áp đổ xuống từ vòi hoa sen, trượt qua lưng và cánh tay mạnh mẽ. Lộ Hạc Lí cao gần 1m80, trong Omega tính là cao, cơ thể rèn luyện quanh năm cũng phi thường săn chắc. Nhưng sau khi loại bỏ quần áo, vẫn có thể nhìn ra nhỏ hơn khung xương của Alpha không ít, thắt lưng cũng bé hơn rất nhiều. Cùng Giang Hoán vai rộng chân dài, lưng rộng alpha chân chính, vẫn là không giống nhau.

  Khi dòng nước chạm vào tuyến sau gáy, Lộ Hạc Lí đau đến giật mình.

  Anh lau vết nước trên gương trong phòng tắm rồi quay đầu lại để xem. Da ở tuyến bị cắn ra, hơi sưng đỏ, giống như một cái giương hoa nho nhỏ, phía trên còn có...

   Hai dấu răng rõ ràng.

  
Mẹ nó, nắm đấm trong Lộ Hạc Lí lại cứng rắn.

  
Tắm rửa xong đi ra, Lộ Hạc Lí đội khăn mặt đặc người trên sô pha. Bạch Hiểu Hiểu đã căn cứ theo chỉ thị của anh, từ bên trong hệ thống lấy ra tư liệu, gửi đến điện thoại di động của Lộ Hạc Lí.

  
Lộ Hạc Lí trượt màn hình điện thoại di động, duyệt tư liệu của Beta này.

  
Thiệu Tư Niên, năm nay vừa tốt nghiệp tiến sĩ tại Trường Y khoa số 1 Quốc gia, hướng nghiên cứu là thuốc ức chế omega. Rất trẻ, chỉ số IQ rất cao, nhảy lớp nhiều lần, tốt nghiệp tiến sĩ chỉ mới 24 tuổi. Lý lịch sạch sẽ, nền tảng gia đình và các mối quan hệ xã hội cũng đơn giản, nhìn thế nào cũng không giống là có liên quan đến người như lão K.

  
Nhưng dòng chảy ngân hàng của hắn rất bất thường. Mấy năm qua, thu nhập chủ yếu của hắn đều đến từ trợ cấp tiến sĩ cùng tiền thưởng dự án, đều là vụn vặt, nhưng thỉnh thoảng sẽ có mấy vạn mấy vạn chi tiêu lớn, cao nhất là mười bốn vạn.

  Lộ Hạc Lí tính sơ sơ, từ dòng chảy ngân hàng mà xem, thu chi của Thiệu Tư Niên xa xa không thể cân bằng, mỗi tháng đều có mấy vạn tệ.

  Lộ Hạc vuốt sờ cằm, chụp ảnh màn hình, vẽ từng vòng trên mấy khoản chi tiêu lớn, lại gửi cho Bạch Hiểu Hiểu, nội dung chỉ có một chữ ——

  "Tra."

  Gửi tin nhắn xong, Lộ Hạc Lí nhìn chằm chằm vào ảnh của Thiệu Tư Niên trên màn hình điện thoại di động. Đó là một gương mặt trẻ trung hơi có chút trẻ con, trắng trẻo, đeo một cặp kính, trong ống kính có vẻ có chút câu nệ.

  Lộ Hạc Lí nhíu mày. Lỗ hổng rõ ràng như vậy, quá mức *thuận lý thành chương một chút.

(*Thuận lý thành chương: cứ như vậy mà thành)

  Sau khi lăn qua lăn lại một ngày một đêm, anh thật sự có chút mệt mỏi, nghiêng về phía sofa, định híp mắt một lát.

  Ai ngờ vừa nhắm mắt, lại ngủ say, lúc bị điện thoại đánh thức, trời đã tối đen. Lộ Hạc Lí phiền não ngồi dậy, mang theo tức giận khi bị đánh thức nghe điện thoại: "Này? "

  Cố Mộng Sinh ở đầu dây bên kia hét to: "Lộ Hạc Lí, cậu ở đâu vậy? Giang Hoán nên uống thuốc rồi! "

  "Hắn uống thuốc liên quan gì đến tôi?" Lộ Hạc Lí xoa huyệt thái dương, vẻ mặt không hiểu chuyện gì, tức giận hỏi ngược lại, "Có cần tôi cho hắn uống không? "

  "Thuốc của hắn là cậu đó!" Cố Mộng Sinh lòng nóng như lửa đốt, "Tôi còn chưa tìm hắn ta, Giang Hoán đã tự mình chạy về bệnh viện. Kết quả là hắn gặp rắc rối với tôi ngay khi hắn đến và hỏi rằng đã uống thuốc, còn con mèo thì sao? "

  Lộ Hạc Lí thoáng cái bừng tỉnh, nhớ tới "y lệnh" của Cố Mộng Sinh: Sau bữa tối thì vuốt ve một lần, một lần mười phút.

  Tôi dựa vào. Lộ Hạc Lí dở khóc dở cười, mẹ nó đều là chuyện gì!

  "Cậu mau đến bệnh viện cho tôi!" Cố Mộng Sinh mới mặc kệ tâm tình của anh, "Hắn muốn làm thủ tục xuất viện, tôi không ngăn được! Nếu cậu còn muốn tiếp tục cọ tin tức tố của hắn, tối nay phải biến thành mèo về nhà với hắn ta! "

  Lộ Hạc Lí:...

  Cố Mộng Sinh từ trong sự trầm mặc của anh ngửi được mùi vị trước khi núi lửa phun trào, vội vàng đổi phương thức hấp dẫn anh: "Gần đây hai người đang điều tra vụ án đúng không? Tôi nghe cảnh sát bên cạnh Giang Hoán nói, hình như hắn có được manh mối mới gì đó. Nếu cậu không dò xét tình hình địch một chút, hắn liền hớt tay trên phá vụ án trước cậu! "

  Lộ Hạc Lí: "Cầm chân hắn cho tôi! Tôi sẽ đến ngay! "

  Dục vọng thắng bại chết tiệt này. Cố Mộng Sinh cảm thấy mỹ mãn cúp điện thoại. Hắn cũng biết nên kích thích Lộ Hạc Lí như thế nào, hắc.

  Quả nhiên, không đến mười lăm phút đồng hồ, một bộ lông mèo trắng như tuyết liền dùng tốc độ chạy nước rút trăm thước vọt vào phòng bệnh của Giang Hoán, phanh gấp, thiếu chút nữa lăn một cái tại chỗ, tay chân trơn trượt nhào tới dưới chân Cố Mộng Sinh.

  "Ôi, Giang đội trưởng! Con mèo đã trở lại. "Cảnh sát giúp Giang Hoán thu dọn đồ đạc, ngạc nhiên nhìn Lộ Hạc Lí, "Có phải nó biết anh sắp xuất viện không? Mèo quả nhiên thông nhân tính. "

  Cố Mộng Sinh cũng thở phào nhẹ nhõm, từ trên mặt đất nhấc mèo lên, không khỏi nói nhét vào trong ngực Giang Hoán: "Mau mang đi đi. Con mèo này là yêu thích đi chơi, có thể không đóng cửa, nhưng mỗi đêm sẽ về nhà! "

  Giang Hoán không để ý. Sắc mặt hắn rất lạnh, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm mèo con, căn bản không nhìn Cố Mộng Sinh.

  Cố Mộng Sinh không hiểu tại sao, luôn cảm thấy Giang Hoán đối với mình có địch ý. Chẳng lẽ hắn biết mình cùng Lộ Hạc Lí thân thiết, nên ghét đối thủ, ghét luôn bạn đối thủ?

  "Tôi chưa từng nuôi mèo." Ngữ khí Giang Hoán có chút cứng rắn.

  Lộ Hạc Lí vừa nghe, sợ bỏ qua cơ hội xâm nhập sâu vào lòng địch, dò xét quân tình, nhịn ghê tởm, mở cái miệng nhỏ nhắn manh manh, mềm nhũn kêu một tiếng ——

  "Meo meo——"

  Sau đó một đôi mắt to như sapphire, chớp chớp nhìn Giang Hoán.

  Vô tội vô cùng.

  Không ai có thể cự tuyệt sự hấp dẫn của mèo con, ngay cả Giang Hoán cũng không thể.

  Đại trượng phu có thể khuất phục, nhìn Giang Hoán hình như bắt đầu do dự, Lộ Hạc Lí trong rách nồi dìm thuyền, vươn đầu lưỡi mèo con, lại nhu thuận liếm liếm mu bàn tay Giang Hoán.

  Ụeeeee——

  Cố Mộng Sinh: Lộ Hạc Lí , anh là một trà xanh đáng chết! Biết anh vô sỉ, không ngờ anh lại vô sỉ như vậy!

  Bi hoan của nhân loại cũng không tương thông, khi Lộ Hạc Lí trong dạ dày lật sông đảo hải, Giang Hoán kia có khuôn mặt chết chóc như ngàn năm đóng băng, thế nhưng lại có một tia buông lỏng: "Được, vậy ta đem mèo mang đi. Cám ơn bác sĩ. "

  Con mèo Lộ Hạc Lí như ý nguyện ngồi trong khuỷu tay Giang Hoán, được đưa lên chiếc SUV của hắn.

  Tiểu tử, nắm chặt ngươi, vững vàng.

  Không nghĩ tới nhà Giang Hoán còn rất xa, đi hơn 40 phút, cuối cùng đã lái đến ngoại thành, thậm chí còn lên núi. Lộ Hạc trong lòng thầm nghĩ: Giang Hoán này nguyên lai so với mình còn nghèo hơn, ở trên cao như này.

  Trong lòng anh thoáng đắc ý một chút, cảm thấy mình nằm ở trung tâm thành phố cũ nát vẫn là thoáng chiếm thế thượng phong.

  Mãi đến khi chiếc SUV đi vào một khu biệt thự cao cấp, Lộ Hạc Lí mới phát hiện sự việc không đúng.

  Tại sao khu nhà này lại lớn như vậy? Tại sao xe của Giang Hoán lại lái vào một biệt thự? Còn trực tiếp đậu vào nhà để xe tư nhân?

  Mèo nghi ngờ jpg;

  Giang Hoán ôm mèo con, từ gara trực tiếp đi thang máy tư nhân vào phòng khách, mới nhẹ nhàng đặt Lộ Hạc Lí xuống đất: "Mèo con, về nhà rồi. "

  Đây là nhà hắn à?

  Lộ Hạc rải chân mèo ra, chạy như điên một vòng quanh phòng khách của biệt thự lớn, xác nhận trang trí theo tính lãnh đạm này tất là kiệt tác của Giang Hoán không thể nghi ngờ, mới vọt về trước mặt Giang Hoán, hướng về phía hắn chính là một trận phẫn nộ điên cuồng kêu ——

  "Miêu! M.M meo! M.. "

  Giang Hoán! Với cùng một mức lương, tại sao cậu có thể sống trong một biệt thự lớn?! Lão tử muốn đi báo cáo ngươi tham ô nhận hối lộ! !

  Giang Hoán ngồi xổm xuống, trấn an sờ sờ lưng mèo: "Không có việc gì, ở vài ngày liền quen rồi. "

  Lộ Hạc Lí: "Miêu miêu! M.. M.. "

  Giang Hoán! Ngày mai ông đây sẽ đến căn cứ giám sát chống tham nhũng báo cáo ngươi! Cậu sẽ bị nhốt vì một tài sản khổng lồ không rõ nguồn gốc!

  Giang Hoán không rõ nguyên nhân: "Làm sao vậy? Nhóc có đói không? "

  Lộ Hạc Lí: "Miêu miêu! Miêu Miêu... Ách, ô——"

  Vừa rồi vừa tắm rửa xong liền ngủ thiếp đi, anh đích xác cơm trưa cơm tối cũng không ăn, giờ phút này, bụng mèo không chịu thua kém ừng ực kêu lên.

  Nhìn bộ dáng đột nhiên ngoan ngoãn của con mèo, Giang Hoán không nhịn được cười: "Tôi đã gọi điện thoại cho cửa hàng thú cưng đưa đồ tới, rất nhanh đã đến. "

  Cửa hàng thú cưng? Hắn thật sự đem ông đây nuôi như thú cưng?!

  Lộ Hạc Lí cảm thấy tôn nghiêm của mình bị khiêu khích cực lớn, lại muốn xù lông.

  "Kính coong." Chuông cửa reo.

  Giang Hoán buông mèo xuống, đi ra cửa xách mấy cái túi lớn trở về. Vừa mở ra, bên trong là đủ loại vật tư mèo.

  Giang Hoán lật lật, xé rách một túi thức ăn cho mèo, đổ vào trong chén, bị Lộ Hạc Lí không chút lưu tình một móng vuốt vỗ tung.

  Thức ăn cho mèo? Đời này ông đây chưa từng ăn thức ăn cho mèo!

  Giang Hoán sửng sốt một chút, lại mở một thương hiệu khác, lần thứ hai bị mèo con một móng vuốt lật tung.

  Giang Hoán cũng không tức giận, chỉ có chút hoang mang lẩm bẩm: "Thì ra có mèo không ăn thức ăn cho mèo sao? "

  Hỗn đản! Ông muốn ăn thịt, thịt! Lộ Hạc Lí tức giận nghiến răng với hắn.

  Giang Hoán làm sao nghe được hiểu được, tính tình tốt lại mở ra một cái lon, Lộ Hạc Lí trong tức giận hổn hển lần nữa giơ móng vuốt lên ——

  Ông đây cũng không phải là mèo thật, không ăn thức ăn cho mèo! Hắn không thể chiên một miếng bít tết sao? Bít tết!

  Tuy nhiên, móng vuốt vẫn chưa rơi xuống, một mùi hương kỳ lạ xông thẳng vào lỗ mũi.

  Đồ ăn đóng hộp cho mèo này... Làm thế nào ... Hơi thơm.

  Giang Hoán thấy mèo tựa hồ cảm thấy hứng thú với đồ hộp, liền đẩy lon mở ra đẩy về phía nó.

  Lộ Hạc Lí đói đến mức cơ hồ có chút đau dạ dày, giữa lấp đầy bụng và bảo trì tôn nghiêm con người liên tục nhảy ngang, rốt cục vẫn cúi đầu cao quý, thử ngửi ngửi ngửi lon mèo.

  Đừng nói, cái lon này có gì đó.

  Không bao lâu, Lộ đại đội trưởng liền buông tha tôn nghiêm thân là nhân loại, đáng xấu hổ huyễn miêu lon.

  Nhìn mèo con ăn đến gào thét, trên mặt Giang Hoán có chút ý cười, ánh mắt đánh giá từ trên người mèo: "Nhóc là mèo gì vậy? "

  Lộ Hạc Lí đương nhiên sẽ không mở miệng trả lời hắn, vì thế Giang Hoán chụp một tấm ảnh cho mèo con, lên mạng tìm kiếm một phen. Sau đó, Giang Hoán nhìn điện thoại di động, lại nhìn mèo con, từng câu từng chữ đọc ——

  "Napoleon..."

  Lộ Hạc Lí vội vàng liếm liếm khóe miệng, nâng ngực nhung nhung lên, bày ra phong phạm đại tướng.

  "Chân thấp..."

  Lộ Hạc Lí :!! Ngươi đọc thì đọc, cười cái gì?

  "Mèo." Giang Hoán cái mặt băng sơn này, cư nhiên phá lệ cười ra tiếng, "Ha ha, trách không được chân ngắn như vậy. "

  Thân là một con mèo chân lùn giống Napoleon, tôn nghiêm bị trùng kích cực lớn, anh phẫn nộ nhảy dựng lên, hai móng vuốt bắt đầu vung lung tung:

  Ai có chân ngắn? Lúc ông đây làm người, chân dài một thước bốn! Một cước có thể lật 8 Alpha!

  "Vóc dáng không lớn, còn rất nóng nảy." Giang Hoán lẩm bẩm, dùng ngón tay mang theo mùi tuyết tùng, nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng, lại gãi gãi cằm.

  Bị phe đối thủ công kích ở cự ly gần, Lộ Hạc Lí hổ xấu hổ ngoan ngoãn nằm xuống, thậm chí còn hưởng thụ nheo mắt lại.

  ...... Nương, mất nhân tính rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro