Chương 5. Năm hiệp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Bố ơi... cứu con với...

- Có... có biến thái...

Thời Ninh nhìn về phía ông bố thân yêu của mình, hai mắt đẫm lệ. Đồng thời, Lê Thâm cũng nhìn về hướng mà cô gái nhỏ đang nhìn. Đó không ai khác chính là viện trưởng Thời Mạnh Quân - boss lớn của bệnh viện này.

Thấy Lê Thâm mất tập trung, Thời Ninh vội vàng chui qua cánh tay của hắn rồi núp ở phía sau lưng của bố mình. Cô đứng ở phía sau lưng bố, thút thít

- Bố ơi... anh ta ức... ức hiếp con...

Thời Mạnh Quân nhíu mày, nhìn vào Lê Thâm, bảo

- Cậu Lê? Cậu đang làm gì ở đây?

Lê Thâm thu lại bộ dạng vô liêm sỉ, nâng mắt kính, từ tốn đáp trả

- Thầy Quân, lâu quá không gặp thầy.

Ủa???

Sao lại quen nhau?

- Lê Thâm, cậu lại giở trò lưu manh à?

Thời Mạnh Quân dỗ dành con gái mình, an ủi con bé.

Nói đi cũng phải nói lại, năm xưa Lê Thâm chính là sinh viên xuất sắc của trường đại học Y thành phố Linkon. Hắn rất ưu tú, thậm chí năm xưa còn từng là học trò cưng của Thời Mạnh Quân. Xong, trái ngược với thành tích kinh khủng thì tính cách của Lê Thâm có hơi... ngày đó, một tháng hắn có thể thay ba bốn cô bạn gái, tốc độ nhanh chóng như đổi một cái áo hay cái quần. Thời Mạnh Quân thi thoảng có nghe vài tin đồn, nhưng ông cảm thấy chuyện đời tư của sinh viên thì không nên nói nhiều. Tuy vậy, thỉnh thoảng ông cũng sẽ góp ý cho Lê Thâm vài lời. Hắn ta lúc nào cũng ra vẻ lắng nghe, mà ở sau lưng lại làm không biết bao nhiêu chuyện xấu. Cho đến khi Lê Thâm ra trường, Thời Mạnh Quân lập tức mang hắn về bệnh viện mình để làm, không để cho bất cứ ai nẫng tay trên.

Lê Thâm

- Lúc nãy cô Thời vừa đi khám bệnh xong nhưng tôi thấy cô ấy vừa đi vừa khóc nên an ủi vài câu. Không ngờ, dọa cô ấy sợ rồi.

- Bố ơi... anh ta giở trò... giở trò với con! Bố đuổi việc anh ta đi... con... con sợ quá...

Thời Mạnh Quân quay sang hỏi Thời Ninh:

- Con quen với bác sĩ Lê?

Thời Ninh định thật thà gật đầu, nhưng cô suy nghĩ lại về câu trả lời của mình.

Không được, nếu như thừa nhận quen nhau thì chẳng khác gì làm lộ ra chuyện kia. Ý là chuyện cô từng qua đêm với bác sĩ Lê, chuyện này mà để bố cô biết được thì khẳng định Thời Ninh sẽ tiêu đời. Bố cô sẽ từ mặt cô ngay và luôn, có khi sẽ xóa tên cô khỏi gia phả nhà họ Thời cũng không chừng.

Thấy bác sĩ Lê định nói gì đó, Thời Ninh bèn nhanh miệng chặn họng bác sĩ lại

- Không, con không quen anh ta.

Lê Thâm nghiêng đầu, quan sát gương mặt lúc xanh lúc đỏ của Thời Ninh. Cô mím môi, lắc đầu nhìn anh một cách đầy van xin, khẩu hình miệng của cô là

- "Đừng nói với bố tôi, tôi xin anh."

Lê Thâm giao tiếp ánh mắt với Thời Ninh

- "Tôi không thể nói dối thầy."

Ánh mắt Thời Ninh tràn ngập bi thương

- "Đừng mà... bố tôi sẽ... sẽ không tha cho chúng ta..."

Thói lưu manh của Lê Thâm nổi lên, hắn giơ năm ngón tay ở vị trí mà chỉ hai người có thể nhìn thấy.

Năm ngón tay?

Năm trăm nghìn để giữ bí mật hả?

Thời Ninh vội vàng gật đầu đồng ý. Nhìn thấy cô nhóc nhanh chóng thỏa thuận, Lê Thâm của hùa theo cô nói với Thời Mạnh Quân là hai người không quen nhau. Tiếp đó, Thời Ninh ở bên cạnh cũng vẽ thêm vài chuyện để lấp liếm mối quan hệ của họ.

Kết thúc việc nói dối, Thời Mạnh Quân thở dài, nói với Thời Ninh

- Con đó, đi đứng cẩn thận một chút. Chân còn đau không?

- Dạ, không còn đau nữa ạ. Con có thể tự về nhà được, bố đừng lo.

Thời Mạnh Quân quay sang Lê Thâm, cảnh cáo

- Đây là con gái tôi, nó còn nhỏ lắm. Cậu Lê đừng giở trò với con bé.

Hắn nghiêm túc đồng ý.

Đợi bóng lưng của Thời Mạnh Quân khuất xa, Lê Thâm mới bộc lộ bản năng của mình. Hắn đi đến trước mặt Thời Ninh, vuốt má cô

- Học sinh ngoan, muốn làm ở đâu?

- Hả? Làm... làm cái gì?

- Năm hiệp, không phải cô đã đồng ý rồi sao?

_________
Ah Lê Liêm lắm mà s qua đây lạ z🐧
Vote

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro