Chương 1280 - Anh Hùng Hội, Nhậm Bình Sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiến Xương Đạo, Thanh Bình Phủ, Anh Hùng Lâu.

Trung ương Thanh Bình Phủ to như thế, 4 phương 9 tầng Anh Hùng Lâu liền là tiêu chí cả Thành Bình Lâu cùng Kiến Xương Đạo, bởi vì nó đại biểu Anh Hùng Hội.

Đại Chu 49 đạo, Kiến Xương Đạo võ đạo chưa tính là hưng thịnh, nhưng là một đạo mà vô số người thường thích ở lại nhất.

Bởi vì nơi này tìm không ra một kẻ đạo phỉ, coi như là trong châu phủ đều không có một cái giang hồ bang phái, võ giả muốn kiếm tiền, vậy cũng chỉ có thể đi tiêu cục, võ quán các loại địa phương.

Đồng dạng nơi này cũng sẽ không có ma đạo võ giả xuất hiện, thậm chí một số hung đồ ác tặc vi phạm pháp lệnh đều sẽ tránh đi Kiến Xương Đạo, thậm chí nơi này thậm chí còn so với Hà Nam Đạo có Thiếu Lâm tọa trấn còn thái bình hơn, bởi vì nơi này là nơi ở của Anh Hùng Hội, thiên hạ hiệp nghĩa chi sĩ hội tụ Anh Hùng Hội.

Một tên trung niên võ giả khoảng chừng 40 tuổi đi ở trên đường, hắn khuôn mặt bình thường, trên người mặc quần áo vải thô màu tro, phía sau lưng còn có một mũ rộng vành, nếu như không phải là trong tay hắn có Kiếm Sứ của hắn nhìn qua như người giang hồ, người khác nhất định cho hắn là lão nông bình thường mà không phải một tên võ giả.

Người đi trên đường nhìn thấy trung niên võ giả này đều sẽ dừng lại chân tâm thực lòng đối với hắn chào hỏi một tiếng, dùng thanh âm cảm kích nói: "Nhậm đại hiệp!"

Võ giả trung niên này cười đáp lại, nhưng dáng tươi cười nhưng là có một tia ẩn dấu cảm giác tang thương.

Toàn bộ người Kiến Xương Đạo nơi này này đều sẽ cảm kích hắn, bởi vì hắn là ân nhân toàn bộ Kiến Xương Đạo, nếu như không phải là hắn, hiện tại Kiến Xương Đạo cũng sẽ không thể an bình như thế.

Hắn là người hiện đang giữ chức hội chủ Anh Hùng Hội, Dương Thần Cảnh cường giả Nhậm Bình Sinh, "Nhất Thoa Yên Vũ" Nhậm Bình Sinh!

Danh tiếng của Nhậm Bình Sinh trên giang hồ không tính là lớn, bởi vì hắn không tranh cường đấu ngoan, thậm chí sau khi bước vào Dương Thần Cảnh chưa từng tổn thương qua mạng người, cho nên thậm chí trên Địa Bảng đều không có tên hắn.

Nếu là đổi thành những người khác khiêm tốn như thế, chỉ sợ sớm đã biến mất ở trên giang hồ, nhưng Nhậm Bình Sinh sẽ không.

Có lẽ có người sẽ quên hắn, nhưng không biết ở thời khắc gì, luôn sẽ có người nhớ tới vị cường giả độc lập độc hành này, lưng đeo một thân mưa gió của Anh Hùng Hội hội chủ Nhậm Bình Sinh.

Một đời của Nhậm Bình Sinh giống như tên hiệu của hắn, Nhất Thoa Yên Vũ, gập ghềnh nhấp nhô, bất quá hắn cũng là đón mưa gió đi về phía trước, đi đến vị trí bây giờ.

Có người nói Nhậm Bình Sinh lúc còn nhỏ cực kỳ thê thảm, phụ mẫu bị cường đạo giết chết, hắn may mắn thoát được một mạng, nhưng sau cùng lại bị lưu manh trong châu phủ cắt đứt chân, giả bộ ăn mày vì bọn họ ăn xin, thẳng đến khi hắn đã 16,17 tuổi mới được người Anh Hùng Hội cứu, đồng thời truyền thụ võ công.

Hắn hiện tại tuy rằng tấn thăng đến Dương Thần Cảnh, bản thân thân thể đều đã thoát thai hoán cốt, nhưng hắn bước đi giống như trước có chút khập khiễng, đây không phải là thương thế khi hắn còn nhỏ chưa lành, chỉ là bởi vì thói quen, cho nên coi như là bước vào Dương Thần Cảnh cũng có chút không đổi được, bất quá hắn cũng lơ đễnh.

Đừng nói hắn là người què, coi như hắn là người mù người điếc, hắn cũng vẫn là hội chủ Anh Hùng Hội, "Nhất Thoa Yên Vũ" Nhậm Bình Sinh.

Những năm gần đây Nhậm Bình Sinh kế thừa di chí Anh Hùng Lâu, lấy hiệp nghĩa làm đầu, phàm là ở Kiến Xương Đạo có bất luận kẻ nào có can đảm làm ác, hắn thậm chí đều sẽ tự thân xuất thủ giải quyết.

Người ở bên ngoài xem Kiến Xương Đạo là Thánh Địa an bình, chính là hiệp nghĩa chi đô, đương kim thiên hạ nếu là có ai xứng được tôn xưng một tiếng đại hiệp, vậy khẳng định trừ Nhậm Bình Sinh ra không còn có thể là ai khác.

Nhưng chỉ có Nhậm Bình Sinh tự mình biết, một tiếng đại hiệp này của hắn có cỡ nào không dễ dàng.

Ma đạo võ giả hoặc là những ác tặc hung đồ kia chỉ cần dám đến Kiến Xương Đạo của hắn gây sự, toàn bộ đều sẽ bị hắn phế bỏ võ công ném ra Kiến Xương Đạo.

Điểm ấy ngược lại là dễ nói, Anh Hùng Hội vốn chính là tài năng chính đạo xuất chúng, tự nhiên là theo tông môn Ma Đạo thề bất lưỡng lập, hắn xuất thủ tàn nhẫn một ít cũng không có gì.

Nhưng vấn đề là có một số đệ tử đại thế lực nếu là ở Kiến Xương Đạo nháo sự như vậy thì nên làm cái gì bây giờ?

Những võ giả xuất thân đại thế lực này coi như là xuất thân chính đạo tông môn cũng không có nghĩa đều là thiếu niên hiệp sĩ, trong đó hoàn khố ác bá cũng không ít, tác phong hành sự đều là bá đạo vô cùng.

Những người này ở Kiến Xương Đạo gây sự Nhậm Bình Sinh cũng thiết diện vô tư, trực tiếp xuất thủ giáo huấn, bởi vì chuyện này hắn kỳ thực đã đắc tội không ít chính đạo tông môn.

Chỉ bất quá ngại vì Nhậm Bình Sinh có thực lực Dương Thần Cảnh cùng Anh Hùng Hội danh tiếng thế lực, những người đó sau cùng đều lùi bước, thậm chí tại chỗ hung hăng giáo huấn một phen những đệ tử gây sự này cho Nhậm Bình Sinh xem, nhưng Nhậm Bình Sinh biết, bọn hắn kỳ thực đã hận lên bản thân.

Anh Hùng Hội có ân đối với trung nguyên võ lâm không sai, nhưng không có ân tình gì là có thể kéo dài mấy trăm năm.

Lúc trước bọn họ có thể đưa ra viện thủ trợ giúp Anh Hùng Hội, đối với hành vi của Anh Hùng Hội đều tuyển trạch chống đỡ hoặc là nhường nhịn, nhưng tùy thời gian trôi qua bọn họ nhưng không có cách nào nhịn nữa, đặc biệt là Anh Hùng Hội ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ thì thời gian càng là như thế.

Ngăn cản tài lộ của ta như giết phụ mẫu của ta, loại sự tình này Anh Hùng Hội làm rất nhiều, nếu không phải Anh Hùng Hội có danh tiếng to như thế, phỏng chừng sớm đã bị những võ lâm đắc tội qua đồng thời liên thủ hủy diệt.

Dù sao ở trong võ lâm chú trọng lợi ích, loại hành động này của Anh Hùng Hội thậm chí còn so với Ma Đạo còn muốn ghê tởm hơn.

Bởi vì Ma Đạo ngăn cản lợi ích của bọn họ thì những người này có thể trắng trợn tụ tập rất nhiều đệ tử đi vây giết bọn hắn, còn có thể đánh ra danh tiếng trừ ma vệ đạo, nhưng đối với Anh Hùng Hội bọn họ cũng không dám làm như vậy, danh tiếng là thứ bảo hộ lớn nhất của Anh Hùng Hội.

Hiệp nghĩa còn là lợi ích, hai điểm này Nhậm Bình Sinh quấn quýt cả đời.

Khi còn nhỏ nhấp nhô, là Anh Hùng Hội cứu hắn, cho hắn hi vọng, cho nên lý tưởng của Anh Hùng Hội liền là lý tưởng của Nhậm Bình Sinh hắn, ở giữa hai thứ này Nhậm Bình Sinh chọn hiệp nghĩa, vứt bỏ lợi ích của bản thân.

Có lẽ liền Nhậm Bình Sinh chính mình cũng không biết hắn là thật hiệp nghĩa, còn là làm hiệp nghĩa đi tới hiệp nghĩa.

Bước vào bên trong Anh Hùng Lâu, một tên đệ tử Anh Hùng Hội vội vàng khom người nói: "Hội chủ."

Nhậm Bình Sinh gật đầu nói:"Trần Độ trở về sao?"

Tên đệ tử kia nói: "Hội phó còn chưa có trở về."

Trần Độ trong miệng Nhậm Bình Sinh là hội phó của Anh Hùng Hội "Liễu Nguyệt Kim Đao" Trần Độ, võ giả Dung Thần Cảnh.

Nghe tên đệ tử kia nói như vậy, Nhậm Bình Sinh liền gật đầu nói: "Tốt lắm, chờ hắn trở về kêu hắn tới phòng ta tìm ta, à, chuẩn bị cho ta một ít thức ăn."

Sau khi phân phó xong Nhậm Bình Sinh liền đi lên lầu, một đường các đệ tử Anh Hùng Hội gật đầu thăm hỏi.

Anh Hùng Lâu chính là tổng bộ của Anh Hùng Hội, có thể nói những hiệp nghĩa tinh anh đều sẽ ở chỗ này, bất quá bây giờ Anh Hùng Lâu là trống trải vô cùng, chín tầng Anh Hùng Lâu nhưng lại không có nhiều võ giả tới.

Loại tràng cảnh cô đơn này đã duy trì liên tục rất nhiều năm, không ly kỳ.

Anh Hùng Hội đối ngoại được xưng là mời chào tất cả hiệp sĩ anh hùng hào kiệt trên giang hồ, chỉ bất quá đáng tiếng, ở nơi trên giang hồ chân chính có thể không thẹn với lương tâm, có thể nói một tiếng hào hiệp lại có mấy người?

Ngụy quân tử duy lợi là rất nhiều, Ma đạo ác đồ hung tàn thành tính cũng rất nhiều, võ lâm cự phách ngang dọc giang hồ đồng dạng cũng không ít, nhưng duy chỉ có người mang lòng hiệp nghĩa hào hiệp nhưng là ít nhất.

Hơn nữa ngoại lai gia nhập Anh Hùng Hội không tính là người Anh Hùng Hội, liền là đệ tử do tự Anh Hùng Hội bồi dưỡng, hàng năm đều sẽ có người đi ra, hơn nữa nhân số còn không ít.
Kỳ thực lý do rất đơn giản, bởi vì bọn họ thật sự không chịu được loại chế độ này của Anh Hùng Hội.

Võ giả cùng gia uy phong lẫm lẫm, bản thân nhưng là muốn khốn tại bên trong Anh Hùng Hội làmcật lực  một ít sự tình không có lợi gì.

Rõ ràng có một thân thực lực cường đại nhưng cho dù đối với một số người thường giống như con sâu cái kiến cũng phải khách khách khí khí, thái độ hơi có chút ác liệt cũng không được, thậm chí còn có khả năng tùy thời cũng sẽ ở thời điểm chém giết những võ giả Ma Đạo hoặc là hung đồ ác tặc chết trận, cuộc sống như thế không phải là người thường có thể chịu được.

Ở trong hiệp nghĩa cùng lợi ích, đại bộ phận võ giả Anh Hùng Hội lựa chọn lợi ích, kết quả liền là bọn hắn chủ động lựa chọn thoát ly Anh Hùng Hội.

Kỳ thực dựa theo quy củ giang hồ bình thường mà nói, những võ giả thoát ly Anh Hùng Hội này là có thể, nhưng bọn hắn phải đem võ công Anh Hùng Hội dạy cho bọn hắn trả lại.

Trừ những đệ tử tục gia thông thường do Thiếu Lâm Tự khu trục, là Thiếu Lâm Tự có lỗi với những đệ tử tục gia đó trước, cho nên không cần thu hồi võ công, những đệ tử tông môn khác nếu là muốn ly khai tông môn, đó chính là phản bội tông môn, thuộc về khi sư diệt tổ.

Loại hành vi này coi như là niệm ở tình cảm sư môn nhiều năm nên không giết bọn hắn nhưng là nhất định phải thu hồi võ công của bọn họ.

Chỉ bất quá lấy phương thức làm việc của Anh Hùng Hội, bọn họ đối với một ít hành vi không tính là quá ác liệt ác đồ cũng sẽ không trực tiếp tru sát, mà là phế bỏ võ công cho bọn hắn một cơ hội, hiện tại đổi thành là người một nhà bọn họ đương nhiên cũng sẽ không làm tuyệt tình như thế.

Cho nên bất kỳ đệ tử Anh Hùng Hội muốn đi Anh Hùng Hội cũng không có  ngăn cản, càng không có thu hồi võ công của bọn họ.

Nhậm Bình Sinh khuôn mặt lộ nét u sầu, những sự tình này hội chủ như hắn nên quan tâm, chỉ bất quá bây giờ sự tình đặt trong lòng hắn có quá nhiều, cho nên hắn cũng chỉ có thể đem việc này tạm thời vứt đi.

Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, một tên đệ tử Anh Hùng Hội bưng cơm canh đi vào, đưa tới trước người Nhậm Bình Sinh.

Cơm nước rất đơn giản, một chén cơm tẻ phía trên còn để mấy khối thịt nướng còn có mấy cọng rau xanh, còn lại không có vật khác.

Đây cũng không phải đệ tử Anh Hùng Hội dám chậm trễ vị hội chủ hắn đây, mà là bởi vì Nhậm Bình Sinh mấy thập niên qua ăn cơm đều ăn một loại cơm thịt nướng này, cho tới bây giờ đều không có biến đổi qua, hơn nữa chỉ cần có thời gian, hắn mỗi ngày đều sẽ đúng hạn ăn 2 bữa cơm.

Bình thường tu luyện đến Hóa Thần Cảnh cảnh kỳ thực liền có thể hoàn toàn đạt thành ích cốc, tuy rằng vẫn sẽ có cảm giác đói, nhưng chỉ cần bảo trì ở trạng thái tu luyện thì tuyệt đối không chết đói.

Cho nên những võ giả này đang bế quan trong trạng thái bảo trì nhất trí tính không bị người cắt đứt, bọn họ đương nhiên sẽ không dừng lại bế quan đi ăn cơm.

Nhậm Bình Sinh có cái thói quen này hay là bởi vì hắn còn nhỏ ăn xin bình thường ăn cơm không đủ no, cho nên hắn khi đó mộng tưởng liền là mỗi ngày đều có thể ăn một chén cơm thịt nướng, như thế nhân sinh cũng liền viên mãn.

Hiện tại hắn mục tiêu đã đạt đến, mỗi ngày đều có thể ăn được 2 bữa cơm thịt nướng. Nhậm Bình Sinh cảm giác mình vô cùng thỏa mãn, đây cũng là một loại phương thức tu luyện của hắn, có thể áp chế dục vọng trên người mình. 

Về phần hắn tại sao là ăn 2 bữa mà không phải 3 bữa, đó là bởi vì Nhậm Bình Sinh cho rằng mọi việc hăng quá hóa dở, vô luận là chuyện tốt hay chuyện xấu đều là như thế.

Trong lúc hắn ăn cơm thịt nướng mới được một nửa, đệ tử liền gõ cửa nói: "Hội chủ, Trần hội phó trở về."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro