Chương 1380 - Quyền thế vô song

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thác Bạt Dư thình lình xuất thủ để mọi người tại đây đều dọa giật mình, vội vã ly khai trong sân, tránh bị ngộ thương.

Mộ Dung thị gia chủ cười hắc hắc nói:

- Thác Bạt Dư lão gia hỏa này tính khí thật là đủ bạo, nhiều năm như vậy vẫn còn giống như trước.

Ở trong những Tây Bắc bộ tộc, Thác Bạt thị cũng không  phải không từng trải qua huy hoàng, ngày trước Thác Bạt Dư ở thời kỳ đỉnh phong sức chiến đấu là rất mạnh.

Chỉ bất quá Võ Đạo của hắn quá cực đoan,đồng thời không am hiểu giảng dạy đệ tử, cho nên coi như hắn là tồn tại Dương Thần cảnh cũng không có tư cách trở thành giáo viên Đại Tuyết Sơn.

Mà tuy Thác Bạt Dư già yếu, toàn bộ Thác Bạt thị không người nối nghiệp, cho nên trước mắt Thác Bạt thị bọn họ mới có hơi hiện ra suy bại.

Lúc này mọi người đều hết sức chăm chú nhìn về phía Thác Bạt Dư, muốn nhìn một chút vị này đã hơn 10 năm không xuất thủ qua thực lực Dương Thần cảnh còn dư lại mấy thành.

Mà lúc này Thác Bạt Dư xuất thủ cũng xác thực không giống như đã già yếu, dáng dấp khí huyết suy bại.

Hắn vẫn quyền thế kinh người như trước, một quyền kia đánh xuống giống như thiên khuynh khí thế xé rách hư không, vô tận cương khí bạo vang, trong toàn bộ thiên địa này dường như chỉ có một quyền này của Thác Bạt Dư tồn tại!

Những Tây Bắc dị tộc này mỗi nhà đều là tồn tại truyền lưu trên vạn năm, công pháp bọn họ tu luyện cũng là võ kỳ Thượng Cổ truyền thừa cường đại, có lẽ có ít tối nghĩa khó hiểu, nhưng uy lực trong này là chân thật đáng tin.

Thác Bạt thị bọn họ tu luyện là một môn công pháp có thể nói cực đoan tới cực điểm, tên là "Chân Ngã Đạo Điển".

Công pháp này có vết tích trong Đạo gia nhất mạch, nhưng Võ Đạo chân ý là tương đương cực đoan, vứt đi vạn vật thế gian, ngưng tụ một niệm chân ngã, lấy chí thành chi ý, ngưng tụ vô thượng Võ Đạo đường.

Đây là một môn công pháp thuộc tính nhuyễn, đối với Thác Bạt Dư mà nói, hắn ngưng luyện ra chân ngã là quyền pháp, lại Võ Đạo gian nan hiểm trở hắn cũng có thể dùng một đôi Thiết Quyền của bản thân để nổ nát!

Cảm thụ được quyền ý cực đại của Thác Bạt Dư, Tô Tín trong bóng tối gật đầu, công pháp truyền thừa của Thác Bạt thị này xác thực rất cường đại, trách không được lúc trước Chương Trung Nghiệp lại chết trong tay Thác Bạt Phong.

Cường đại như thế có thể nói chấp niệm công pháp một ngày tu luyện tới cực hạn, bạo phát lực hết sức kinh người.

Đương nhiên theo Tô Tín, môn công pháp này đã có thể nói cực đoan, vật nó tự nhiên có cực đoan lực lượng, cũng đồng dạng có khuyết điểm cực đoan.

Thác Bạt Dư ngưng luyện ra chân ngã là thiết quyền của mình, hắn không cần binh khí, nhưng đôi tay chính là binh khí mạnh nhất của hắn.

Hắn ở thời kỳ đỉnh phong quyền ý vô song, tin tưởng thiết quyền của mình có thể nổ nát hết thảy, nhưng bây giờ hắn đã già, thậm chí không cần người khác nói, chính hắn đều biết thiết quyền của mình oanh không vỡ gông xiềng ánh sáng, hắn thủy chung sẽ có một ngày già yếu đến không huy động được quả đấm.

Kết quả là chân ngã của Thác Bạt Dư xuất hiện một tia vết rạn, hắn quyền thế không phải là vô địch mà mang vẻ run rẩy, một tia đối với mình không tự tin.

Tuy rằng Thác Bạt Dư chỉ có một tia nhược điểm như vậy, nhưng lại bị Tô Tín hoàn mỹ bắt được.

Tô Tín ra cũng là quyền, là thẳng tiến không lùi, xuất ra một quyền kinh diễm không để ý sinh tử!

Đồng dạng là quyền ý cực đoan, nhưng quyền ý Lý Trầm Chu so với quyền ý đã sản sinh một tia hoài nghi của Thác Bạt Dư thì càng mạnh hơn. Cho nên dưới song quyền đụng nhau, vô tận cương khí ở xung quanh hai người khắp nơi bạo liệt, uy năng to hơn trong nháy mắt đem mấy gian phòng ốc xung quanh bọn họ quét sạch.

Thác Bạt thị tuy rằng truyền thừa đã lâu, nhưng trong tộc bọn hắn cũng không có truyền thừa Trận Pháp Sư, coi như là ở bên trong gia tộc cũng chỉ có một ít trận pháp hay là bọn hắn đi Thiên Cơ Cốc mời người đến bố trí, lực phòng ngự cũng không tính là mạnh, căn bản là không đỡ được dư âm 2 người giao thủ.

Tộc trưởng bộ tộc khác thấy thế lập tức xuất thủ, chỉ bất quá không phải là hỗ trợ mà là phòng ngự, tránh phải bọn họ đem toàn bộ Thác Bạt thị đều hủy đi, bọn họ làm như thế đối với Thác Bạt thị mà nói đã coi như là đủ ý tứ.

Thác Bạt Dư sắc mặt thay đổi, luận lực lượng đơn thuần hắn thân là tồn tại Dương Thần cảnh tự nhiên là viễn siêu Tô Tín nhưng quyền ý Tô Tí đã triệt để phá hủy chân ngã chi quyền mà hắn ngưng luyện ra.

Song quyền tương giao, Tô Tín không lui nửa bước, Thác Bạt Dư cũng không có lui, nhưng nắm tay của hắn đang không ngừng run, coi như hắn cực lực che giấu, nhưng cũng không giấu giếm được những võ giả Hóa Thần Cảnh cùng Dung Thần cảnh đứng ở đây.

Còn lại những tộc trưởng bộ tộc này sắc mặt hơn có chút biến hóa.

Bọn họ thân ở nơi Tây Bắc này, tuy rằng tên là một đạo, nhưng trên thực tế diện tích còn lớn hơn mấy đạo ở trung nguyên ghép lại, tuy rằng đại bộ phận thổ địa cằn cỗi nhưng đầy đủ để tự sinh tự mãn, cho nên Tây Bắc Đạo này thật giống như một khối võ lâm độc lập bình thường.

Nhưng coi như bọn họ độc lập lại có tính bài ngoại, nhưng một ít chuyện lớn chuyện nhỏ ở Trung Nguyên võ lâm bọn họ cũng nghe nói qua.

Danh tiếng Tô Tín này ở bên ngoài, bọn họ tự nhiên đã nghe nói qua, chỉ bất quá lời đồn thủy chung là lời đồn, bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới Tô Tín này dĩ nhiên lại mạnh như vậy, ngay cả Thác Bạt Dư ở trước mặt hắn đều rơi vào thế hạ phong.

Nhưng càng làm cho người ta sợ hãi là còn ở phía sau, một quyền đi qua Tô Tín một tay phất lên, trong nháy mắt mấy vạn đạo kiếm khí rít gào mà hướng Thác Bạt Dư chém đến.

Kiếm kỹ uy thế cường đại như thế khiến người xem được chúng da đầu phát tê, ngay cả Thác Bạt Dư lấy thực lực Dương Thần cảnh chống đối đều là dị thường cật lực.

Kiếm khí ngang dọc, trong lúc đó, Tô Tín lại lấn người tới, Phiên Thiên 36 Đường Kỳ biến hóa vô tận, Tam Phân Thần Chỉ kéo dài không dứt, các loại võ kỹ ùn ùn kéo đến, để người hoa cả mắt, nhưng cũng đem Thác Bạt Dư trực tiếp áp chế.

Lấy thực lực Dung Thần cảnh áp chế cường giả Dương Thần cảnh, loại tràng diện này đoán chừng là mấy trăm năm đều không nhìn thấy một lần, kết quả trước mắt lại bị Tô Tín làm được.

Lần này Tô Tín cũng không dụng mưu kế, hơn nữa hoàn toàn lấy thực lực ngạnh kháng tồn tại Dương Thần cảnh, thậm chí đem hắn áp chế, mặc dù nói đối phương đã đi vào độ tuổi khí huyết suy bại, nhưng cổ uy thế này cũng đủ dọa người.

Thác Bạt Dư đứng ở phía sau thấy một màn như vậy, ở trong đôi mắt màu lam nhạt không khỏi hiện ra một loại tâm tình gọi là dã tâm.

Chuyện phát sinh ở khoảng thời gian gần đây để Thác Bạt Phong giống như ở trong mộng huyễn, hắn  từ một tộc nhân đệ tử nhu nhược bị khi dễ trở thành thanh niên tài tuấn lấy thực lực Tiên Thiên chém giết Hóa Thần cảnh, là đệ nhất nhân một đời tuổi trẻ của Thác Bạt thị bọn họ, thậm chí còn để Đại trưởng lão tự mình mở miệng cải biến quy củ, để hắn cưới một ngoại tộc là Trương Sở Sở làm vợ.

Thác Bạt Phong đã cảm thấy rất thỏa mãn, nhân sinh đắc ý cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Nhưng ngày hôm nay sau khi nhìn đến Tô Tín thì một cỗ dã tâm ở trong lòng hắn mọc rễ nẩy mầm.

Tô Tín niên linh cũng không có lớn hơn nhiều so với hắn, nhưng Tô Tín là vô thượng quyền thế trong tay, coi Thác Bạt thị hắn không là gì, ở ngày hắn đại hôn liền muốn bức Thác Bạt thị giao người, hành động như thế tuy rằng phách lối bá đạo nhưng đồng dạng đây cũng là một loại biểu hiện có sức mạnh, có tự tin.

Hôm nay Thác Bạt Phong chỉ có thể dựa vào sự bảo vệ của người khác, thậm chí hắn nếu không phải là xuất thân Thác Bạt thị, sợ rằng hôm nay sẽ bị Tô Tín mang đi.

Cho nên hắn không cam lòng, hắn còn muốn trở nên mạnh hơn! Mãi cho đến không còn người nào có thể quyết định sinh tử của hắn mới thôi!

Dã tâm của Thác Bạt Phong trong mắt đã như hỏa diễm thiêu đốt, nhưng trừ Trương Sở Sở luôn một mực nắm chặt tay hắn thì không có người phát hiện.

Lúc này ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung ở trên người Tô Tín cùng Thác Bạt Dư, trên trăm chiêu đi xuống, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Thác Bạt Dư đã ở thế hạ phong.

Dương Thần cảnh so với Dung Thần cảnh mạnh hơn ở chỗ nào? Kỳ thực đơn giản mà nói chính là lực lượng cường đại nghiền ép.

Nhưng đáng tiếc điểm ấy đối với Tô Tín đến nói lại không có ích lợi gì.

Tô Tín hiện tại đã đạt đến nửa bước Dương Thần cảnh, hơn nữa hắn nội ngoại kiêm tu, có thể nói là đã đạt đến trình độ đỉnh phong, có các loại công pháp cường đại gia trì, lực lượng hắn coi như là cùng so sánh với cường giả Dương Thần cảnh cũng không yếu đi nơi nào.

Một là Tô Tín ở trạng thái chính trực đỉnh phong, một cái lại là Thác Bạt Dư lớn tuổi thể nhược, song phương lực lượng không tính là chênh lệch quá lớn.

Hơn nữa người Tô Tín mang cái loại võ kỹ cường đại, luận đến cùng lực phát bạo Thác Bạt Dư không sánh bằng Tô Tín, kể từ đó ưu thế võ giả Dương Thần cảnh của hắn gần như toàn bộ biến mất, trước mắt bị Tô Tín áp đánh cũng tính là bình thường.

Mà phía dưới những đệ tử Thác Bạt thị đó nhìn thấy Đại trưởng lão Dương Thần cảnh nhà mình xuất thủ cũng đánh không lại Tô Tín, trên mặt bọn họ sắc mặt nhất thời biến ngưng trọng.

Thác Bạt Thương Ý tay trái khẽ nhúc nhích, một thanh loan đao hiện ra ở trong tay hắn.

Lại tiếp tục đánh xuống như thế, sợ rằng thua chính là vị Đạo trưởng lão Dương Thần cảnh bọn họ!

Nhưng không kịp chờ Thác Bạt Thương Ý xuất thủ, một mạt hàn mang cũng đã xuất hiện ở trước mặt hắn.

Thác Bạt Thương Ý dưới tình huống nguy cấp đã vội vã nâng loan đao trong tay mình lên, chỉ nghe một tiếng kim thiết va chạm,một thanh trường kiếm lập lòe quang trạch lạnh lẽo nhưng cách cổ hắn không đến một thước!

Lý Phôi thu kiếm, mặt không biểu tình đứng ở trước người Thác Bạt Thương Ý.

Những người khác đều dùng ánh mắt kinh nghi nhìn Lý Phôi, vị Tứ Đại Thần Bộ này lúc trước danh tiếng không hiện nhưng không ngờ thực lực kinh khủng như vậy?

Người này nguyên lai vẫn luôn là cái bóng của Tô Tín, rất ít xuất thủ, kết quả vừa ra tay cũng uy thế kinh người, lấy thực lực Hóa Thần cảnh dĩ nhiên đem Thác Bạt Thương Ý Dung Thần Cảnh chấn trụ, lệnh hắn không dám làm loạn.

Mà lúc này trong sân, Thác Bạt Dư cùng Tô Tín đã tách ra, không phải bởi vì bọn hắn phân ra thắng bại mà là bởi vì bọn hắn nhất thời nửa khắc không phân ra thắng bại mới tạm thời ngừng tay.

Thác Bạt Dư coi như là tuổi già sức yếu nhưng dù sao hắn cũng là võ giả Dương Thần cảnh, Tô Tín muốn triệt để thắng được hắn cần lấy ra hết lá bài tẩy mới có khả năng.

Mà trước mắt Thác Bạt Dư cũng là như vậy, lá bài tẩy hắn có thể động đến có thể nói đếm được trên đầu ngón tay, có chút thậm chí sẽ làm bị thương đến khí huyết bản thân, cho nên không phải là thời điểm vạn bất đắc dĩ, Thác Bạt Dư cũng sẽ không đi vận dụng những lá bài tẩy này.

Nhìn Tô Tín, Thác Bạt Dư lạnh lùng nói:

- Đại Chu các ngươi có điểm mấu chốt của Đại Chu các ngươi, Thác Bạt thị ra cũng có điểm mấu chốt của Thác Bạt thị, ngươi nếu có lá gan dám huyết tẩy Thác Bạt thị ta vậy ngươi tới đi! Ta ngược lại muốn nhìn, Tô Tín ngươi đến tột cùng có lá gan đó hay không!

Tô Tín nhìn Thác Bạt Dư lắc đầu nói:

- Ta nói rồi, ta không phải là tên phế vật Chương Trung Nghiệp kia, vật người khác không dám không có nghĩa là Tô Tín ta không dám. Huống hồ ngươi nếu là biết danh tiếng ta ở trung nguyên võ lâm, ta phỏng chừng ngươi cũng không dám nói lời này, thiên hạ này còn thật không có sự tình Tô Tín ta không dám làm!

Thác Bạt Dư hơn 10 năm không xuất thủ, hắn xác thực đối với một tiểu bối như Tô Tín không quá hiểu rõ

Nhưng bộ tộc khác từng có chút giao dịch đến trung nguyên võ lâm, danh tiếng của Tô Tín ở trung nguyên võ lâm vô cùng phức tạp, trừ công nhận hắn thực lực rất mạnh, Tô Tín càng làm cho người kiêng kỵ còn có một điểm khác, đó chính là hắn không hề cố kỵ điên cuồng!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro