34 35 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xúc cảm khi chạm vào đầu của chó con tốt hơn nhiều so với tưởng tượng.

Ngoài chuyện có "quầng mắt" hay không thì nhìn từ ngoại hình, nàng thật sự cực kỳ giống một con gấu trúc và tròn trịa hơn cả Chow Chow, nhưng lông của nàng lại dài hơn gấu trúc và vô cùng mềm mượt.

Lúc gặp Chaeng, Trương Tụng Hạo đã muốn nựng nàng một cái, nhưng tiếc là luôn không tiếp cận được. Chiều hôm nay là lần đầu tiên bé có cơ hội nựng Chaeng nên khi thấy nàng sắp đi, bé mới nôn nóng muốn giữ nàng lại.

Đứa bé sáu tuổi vốn dĩ không nghĩ ngợi quá nhiều, cậu bèn thẳng tay nắm đuôi nàng để ngăn không cho nàng đi.

Nhưng nào ngờ hành động đó lại hại nàng và bé cùng ngã xuống.

Trương Tụng Hạo xin lỗi và thầm nghĩ mình sẽ không còn cơ hội xoa đầu nàng rồi. Nàng ngã vậy, hẳn sẽ không tha lỗi cho bé đâu...

Tuy nhiên, Chaeng lại tha lỗi cho cậu bé, dẫu cho bé đã làm nàng bị thương.

Mắt Trương Tụng Hạo càng ướt nhoè, động tác tay nhẹ vô cùng, thấy đã đυ.ng phải nơi bị bầm tím của nàng, bé bèn mím môi và nói bằng giọng đầy áy náy và tha thiết: "Cô thật sự xin lỗi, sau này cô không làm vậy nữa đâu."

Bạn nhỏ sáu tuổi, lần đầu tiên hiểu rõ thế nào là muộn phiền và hối hận.

Nhóc con loài người ngồi chồm hổm dưới đất, đặt bàn tay nhỏ bé lên cái đầu mềm mại của chó con. Chó con lông mềm đang ngồi chồm hổm trên băng ghế, để mặc nhóc con loài người khẽ vu0t ve mình.

Hình ảnh thật tuyệt vời.

Không ai lên tiếng cắt đứt bức tranh này.

Đạo diễn Chương ôm ngực, con tim như muốn tan ra.

Trương Dương Triết cũng thẫn thờ đứng sau Trương Tụng Hạo với ánh mắt phức tạp tột cùng.

Chó con thật sự tha lỗi cho con trai cô ta rồi à.

Rõ là nó đã thể hiện ý đó.

Thật ra yêu cầu vừa nãy của Lisa hoàn toàn không phải gây khó dễ cho cô ta...

Và điều làm cho cô ta kinh ngạc hơn là con của mình.

Trong ấn tượng của Trương Dương Triết, con cô ta không phải là một đứa trẻ thích nói nhiều.

Trái lại, bé không giỏi giao tiếp, luôn trầm lặng ít nói, một câu hỏi phải được lặp đi lặp lại nhiều lần mới nhận được câu trả lời từ cậu bé.

Bé không có bạn bè gì, dường như quan hệ với bạn bè cùng lớp cũng rất bình thường, mỗi khi bảo mẫu nhắc đến cậu bé thì luôn muốn nói lại thôi.

Trước đó, Trương Dương Triết đã bắt cậu bé xin lỗi, nhưng bé mím môi không chịu nói, còn quạu quọ tự chạy ra ngoài.

Những tưởng con trai không muốn xin lỗi nên cô ta mới có ác cảm với Lisa về chuyện này, bởi cô ta nghĩ cô đang làm quá lên chỉ vì một con chó.

Nhưng bây giờ, con trai cô ta đã chân thành xin lỗi.

Sau khi được chó con tha thứ, cậu bé lại xin lỗi bằng giọng tràn đầy áy náy.

Cậu nhóc đang tự trách.

Hơn nữa, rõ là sau khi được Chaeng tha thứ, trong mắt cậu bé đong đầy vui vẻ. Giờ phút này, cảm xúc của cậu bé đã bộc lộ ra, thế mới thật sự giống một cậu bé sáu tuổi chứ.

Biểu hiện này của con trai khiến Trương Dương Triết thấy hơi... xa lạ?

Cũng vì vậy, cô ta im lặng đứng đằng sau, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa phức tạp, trong lòng cũng trộn lẫn nhiều cảm xúc.

Người đánh vỡ hình ảnh đẹp tuyệt vời này chính là chó con. Nàng ngước đầu, kêu lên...

"Áu!"

Thật, sự, nguội, rồi!

"Chaeng sao vậy ạ?" Trương Tụng Hạo nhìn Lisa với vẻ hỏi thăm và quan tâm.

Lisa: "..."

Môi cô khẽ nhướng khó bề nhận ra.
Cô cũng không hiểu ngôn ngữ của Chaeng, nhưng tiếng hô của nàng lộ rõ sự mất kiên nhẫn. Trong khi Trương Tụng Hạo xin lỗi, nàng hầu như luôn ngóng mắt theo thức ăn trên bàn...

Hiện giờ cũng vậy, vả lại nàng còn đang nghiến răng nữa.

Đây là tức giận.

Còn gì mà Lisa không hiểu nữa?

Cô ho khan, vừa cười nói: "Không sao, nó tha lỗi cho nhóc rồi và sẵn lòng chơi với nhóc."

Nói rồi, cô bảo đầu bếp: "Ông có thể giúp hâm lại bữa ăn tối của Chaeng không? Trước tiên đưa hải sản lên để nó ăn cho nóng."

Vừa dứt lời, cô chú ý thấy sự không vui trong mắt chó ta lập tức biến mất, tiếp đó nó ngoe nguẩy đuôi và ngoan ngoãn ngồi chờ.

Lisa bật cười.

Với nàng, trời đất bao la, hiện giờ không có gì lớn bằng cơm của nàng hết.

-

Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, với ekip chương trình quả là có rất nhiều tư liệu thực tế, nhưng với khách mời thì khá mệt mỏi.
Cũng vì vậy, ngoài chó con, những người khác chỉ lo nhanh chóng ăn cho xong bữa tối.

Nhúm lông trắng đen nho nhỏ tiêu diệt hết một đống thức ăn ngon. Suốt quá trình, nàng ăn một cách vui thích, khiến người khác ngắm nàng ăn cũng thích thú theo.

Đặc biệt là Trương Tụng Hạo, sau khi chó con "tha lỗi", hầu như cậu bé cứ mải miết nhìn chó con, nấn ná bên cạnh chó con, thỉnh thoảng còn nhẹ nhàng xoa đầu nàng, vừa nhỏ to trò chuyện.

Trương Tụng Hạo: "Chaeng à, ăn cơm xong cô em mình đi chơi với nhau nha?"

Chaeyoung: "... Áu." Sườn nướng áp chảo ngon quá.

Trương Tụng Hạo: "Ngày mai bọn mình ra biển đắp cát đi, cô biết một chỗ rất tuyệt, cô dẫn em đi ha!"

Chaeyoung: "... Áu!" Canh xương tuyệt ghê á.

Trương Tụng Hạo: "Em chỉ thích xem Tây Du Ký thôi hả? Cô thấy Ultraman cũng hay lắm nè."
Chaeyoung: "... Áu!" Bánh chưng ngon thế nào sao chỉ có một cái vậy chứ?

Trương Tụng Hạo: "Chaeng, lông em mềm ơi là mềm."

Chaeyoung: "... Áu!" Lạp xưởng cũng là tình yêu đích thực của mình luôn!

Trương Tụng Hạo: "Chaeng, Chaeng, cô thật sự thích em lắm nha! Em có thích cô không? Mai mốt em chịu về nhà với cô không nè?"

Bé xoa đầu nàng với vẻ mặt mong đợi.

Như thể cậu không thể chờ được muốn ôm và đưa nàng về nhà mình.

Chaeyoung vừa ăn xong miếng bánh quy cuối cùng, thoải mái vỗ vào cái bụng no căng, rồi sau đó nghiêng đầu "trốn thoát" khỏi tay Trương Tụng Hạo.

Nàng nghiêng đầu nhìn bé, há miệng...

"Gâu!" Dẹp nha!

Kế đến, nàng không thèm nhìn cậu bé loài người đó nữa, mà ưỡn chiếc bụng bự chạy thẳng tới Lisa.

Ban nãy cô luôn chú ý đến họ, nghe "cuộc đối thoại" giữa cả hai, Lisa mỉm cười nhẹ nhàng, khẽ dang tay ra đón nhận bé chó đang lao vọt tới.
Tay nhè nhẹ xoa đầu nàng, cô cười: "Nhóc đó."

Chó con nghiêng đầu, vẻ mặt mù mờ.

"Tôi về phòng trước đây." Cô gật đầu chào khách sáo những khách mời khác rồi ôm chó rời đi.

Để Bạch Ngọc – đang muốn nói chuyện với cô, và Tô Ức cùng Trương Tụng Hạo – muốn nói chuyện với chó, đều thất vọng đứng sững.

Lúc này, Trần Dương bỗng nhiên thì thầm...

"Tập thứ hai vừa mới phát sóng, còn chưa kết thúc mà con chó đó lại lên trang đầu rồi, đúng là... nổi tiếng thật đấy."

Bốn từ cuối cùng ẩn chứa sự ghen tỵ.

Trang đầu lại là con chó kia ư?!

Nhất thời những người khác ngổn ngang nhiều cảm xúc, cũng không ai còn tâm trạng tiếp tục nán lại đây nữa mà quay về phòng hết.

-

Tối hôm qua, tập thứ hai của "Ngôi sao nổi tiếng" được lên sóng, "Gấu trúc Chow Chow vẽ quầng mắt" đè bẹp "Tình yêu" "Cậu bé đáng yêu" và "Top lưu lượng" để ngồi lên vị trí trang đầu.
Xế chiều nay, nhờ vào "Ngẫu nhiên thẹn thùng", chó ta lại leo lên hot search.

Vậy mà, trong tập thứ hai vào tối nay, nàng lại lần nữa đè bẹp tất cả với chủ đề #Chó con ăn quá no cứ nghĩ mình sắp chết# để bước lên trang đầu.

Vì nàng đã có sẵn độ nổi tối hôm qua nên lần này nàng đi lên trang đầu với tốc độ nhanh hơn nhiều.

Ekip chương trình biên tập vô cùng đặc sắc, từ chỗ La tổng nhận được tin tức lao xuống, đến cảnh chú chó nằm dưới đất "r3n rỉ", không biết khán giả xem đến đó đều nóng lòng muốn chết...

"A a a, bé chó sao rồi?!"

"Baby Chaeng sao rồi? Đau lòng quá đi?"

"Có phải ăn đồ hỏng không thế? Ekip làm cái quái gì vậy, trong lúc ghi hình sao lại không trông nom Chaeng đàng hoàng vậy hả?"

"Đúng đó, chuyện gì đây? Không ai quay Chaeng sao? Tức rồi nha!"
"Nếu Chaeng có bề gì thì ekip mấy người phải gánh một mạng đó!"

...

Mọi người vừa sốt ruột vừa bực mình, bình luận nhảy lên liên tục.

Ngay sau đó, "trước khi chết" chó con còn biết bảo vệ chị gái, li3m tay người nhận nuôi, đôi mắt ướt đẫm, gương mặt tỏ ý không đành...

Trong giây phút đó, bình luận lại sôi trào:

"Xì tốp, đừng mà!"

"Hức hức hức hức, nước mắt dâng cao rồi!"

"Nó cũng không đành, mau cứu nó đi, cầu xin mấy người mà."

"Đau lòng quá, tui thật sự không nỡ tí nào."

"Má nó, mị cũng khóc ngu người rồi, Chaeng đừng gặp chuyện gì không may em nhé!"

"Trời ơi, bác sĩ mau cứu nó đi màà!"

...

Ngay khi nhiều người đang khóc bù lu bù loa, bác sĩ bày tỏ:

"Ăn quá no, lần sau ăn ít lại một chút nhé."

Mọi người: "???"

Nước mắt còn dính trên mặt kìa!
Mau trả nước mắt trả lại cho ông!

Nước mắt hồi nãy của tui đút chó thật à?!

Trong lúc họ to tiếng mắng nhiếc ekip chương trình vì hiệu quả mà đánh mất tính người, thì con gấu trúc Chow Chow kia vội giơ chân lên che mặt do "xấu hổ".

Đúng vậy, là xấu hổ. Họ thấy được biểu cảm xấu hổ trên gương mặt nó.

Qua màn hình, ai nấy đều có thể nhận thấy nó lúng túng đến mức quéo cả chân...

Hiển nhiên, đây không phải là kịch bản, suýt nữa ekip lại đội nồi rồi.

Mọi người: "!!!" A a a, con chó này thành tinh thật rồi!

Vì vậy, Chaeng thành công lên trang đầu.

Đáng sợ nhất là cư dân mạng đã chế ra hai biểu tượng (meme) cảm xúc phản ứng trước và sau của nàng và ghép chúng lại với nhau để tạo thành một sự tương phản hoàn toàn.

Ảnh trước thì viết... A a a, mình bị bệnh nan y rồi!
Cái sau viết... Xấu hổ quá, hoá ra mình cầm nhầm giấy báo...

Số lượng bình luận và chuyển tiếp tiêu đề khá ấn tượng:

"Ha ha ha, cười xểu!"

"@Thanh Hoa @Bắc Đại, thật sự không đặc cách tuyển nó vào hả?"

"Tui tuyên bố bắt đầu từ hôm nay, Chaeng chính là bé nhóc của tui nha!"

"Trời ơi, hình như tôi cảm nhận được niềm vui của người giàu rồi, không phải là biệt thự to bự, không phải là người giúp việc, mà là có thể nuôi em chó như Chaeng á!"

"Lisa may thật đấy, bọn này cũng muốn có QAQ"

...

Lisa lướt xem tin nhắn, trong mắt chan chứa ý cười, miệng cũng nhướng lên.

Đặc biệt là hai biểu cảm này, cô tải xuống.

"Áu?" Người nhận nuôi xem gì thế?

Chó ta nhảy lên đầu gối cô, ghé đầu muốn xem thử.

Lisa ấn tắt màn hình, cất điện thoại đi rồi ra chiều bình tĩnh: "Ừ, nên đi tắm rồi. Đi thôi, tắm chuẩn bị ngủ."
Dứt lời, cô duỗi tay lấy đồ dùng tắm rửa cho nàng.

Chaeyoung: "???" Mắt chứa đựng nghi ngờ.

Nàng cảm thấy hình như người nhận nuôi có chuyện gì đó giấu giếm nàng?

Nàng nghiêng đầu, tỏ vẻ đăm chiêu.

"Rè rè rè..." Mà giờ phút này, điện thoại Lisa rung lên.

Cô cầm khăn lông của Chaeng, bắt máy: "Sao vậy?"

Ở đầu bên kia là thư ký Đàm, cô ta nói: "La tổng, Chaeng lại lên trang đầu, có rất nhiều hợp đồng hợp tác tìm tới lắm..."

Lisa sửng sốt.

Hợp đồng hợp tác? Chaeng?

Cũng đúng, hiện nay nàng cũng xem như là "chó nổi tiếng", những công ty có sản phẩm liên quan cần quảng cáo chắc chắn sẽ tìm đến nàng đầu tiên.

Lisa cầm điện thoại di động đi tới gần cửa sổ sát đất, trả lời bằng giọng điệu bất đắc dĩ: "Không nhận, từ chối đi, Chaeng không nhận hợp tác."
"Được, vậy tôi sẽ từ chối ạ." Thư ký Đàm đáp lại.

Sau lưng Lisa, chó ta đang đến gần.

Chắc chắn tối nay người nhận nuôi có bí mật gì đó, nàng phải nghe lén mới được!

Nàng chầm chậm đi tới sau lưng người nhận nuôi, đang định nhảy lên bàn trà bên cạnh để dỏng tai nghe trộm thì mắt chợt sững lại.

Nàng nhìn thẳng vào cửa sổ sát đất.

Ai ai cũng biết, ban đêm ngoài trời tối đen, cộng với cửa sổ sát đất sáng trưng bên trong có thể tạo thành một tấm gương soi.

Mắt Chaeyoung đờ đẫn.

Nàng như không dám tin, thò cái đầu lông mềm mại của mình sát vào cửa sổ sát đất.

Hình bóng phản chiếu trong đó vô cùng quen thuộc vì sáng nào nàng cũng thấy, nhưng nó chỉ vào buổi sáng.

Cơ thể tròn trịa, lỗ tai đen như mực, cổ và chân đen ngòm, cùng với... đôi mắt sạch bong.

Nghiêng đầu, sự đờ đẫn trong mắt nàng càng đậm hơn.

Vì vậy, ngay khi Lisa cất di động và quay lại, chân bỗng đá phải chó con.

Cô cúi đầu nhìn qua, bình thường khi cô bất cẩn đá phải nàng, nàng đã gào rú rồi chạy đi mất. Nhưng giờ khắc này, nàng vẫn ngồi xổm ở đó, hoảng sợ nhìn con chó trong cửa sổ sát đất...

Lisa: "..." Trông như sắp lìa đời rồi...

Mười giây sau.

"Áu..."

Một tiếng kêu thảm thiết và thê lương vang lên từ phòng Lisa, xuyên qua tường, xuyên qua cửa, vang vọng khắp biệt thự. Nhìn từ bên ngoài, biệt thự dường như cũng rung rinh theo.

Đạo diễn Chương nhảy dựng khỏi ghế. Cam Vũ Quyên hoảng hốt đánh rơi cả mặt nạ trên mặt. Tô Ức làm vỡ cả ly nước. Trương Dương Triết làm rớt điện thoại di động xuống ghế sofa. Bạch Ngọc suýt nữa đã đυ.ng vào cửa.

Tất cả họ đều nhanh chóng ra ngoài, đi tới nơi vang lên tiếng rú.

"La tổng?! Sao thế?"

"Là Chaeng đang hú sao? Chuyện gì vậy?"

"Chaeng?"

"La tổng, Chaeng sao rồi?"

...

Đoàn người nhốn nha nhốn nháo.

Lisa giơ tay ấn huyệt Thái Dương, hít sâu rồi ra chiều bất đắc dĩ: "Nó không sao."

Đạo diễn Chương không tin: "Vậy sao nó lại gào... thê lương đến vậy?"

Lisa thở dài: "Tôi nói nó bị giật mình, ông tin không?"

Đạo diễn Chương: "... Không tin."

"Vậy thì thôi, về ngủ hết đi, không sao đâu." Nói rồi, Lisa đóng cửa lại.

Mọi người ngoài cửa: "..."

Trương Tụng Hạo mím môi, gương mặt nhỏ nhắn trở nên nghiêm túc, ánh mắt lo lắng: "Chaeng có bị nguy hiểm không ạ?"

Đạo diễn Chương ngẫm nghĩ rồi nói: "Không đâu, La tổng sẽ không làm Chaeng bị thương đâu."

Lisa quan tâm Chaeng thế nào ông ta hiểu rất rõ. Cái hôm cô cho rằng Chaeng gặp chuyện, dáng vẻ vô cùng thất thố ấy mới vừa được phát sóng tối nay thôi đấy!

Cam Vũ Quyên: "Nếu Chaeng có chuyện, La tổng chắc chắn sẽ không tỏ thái độ đó đâu. Hơn nữa, Chaeng cũng chỉ gào lên một tiếng, không có chuyện gì đâu. Nếu La tổng không muốn chúng ta biết, vậy thì thôi, tóm lại cô ấy sẽ không để Chaeng gặp chuyện gì cả."

Đây là suy xét hợp lý nhất của nàng ấy.

Những người khác cũng tán thành, dù sao ai nấy đều biết Lisa rất quan tâm và chú ý đến Chaeng.

Nó chắc chắn không gặp phải chuyện gì to tát cả.

Vậy nên...

Rốt cuộc tại sao nó lại thét lên thảm thiết vậy chứ?

-

Các khách mời đực mặt không hiểu. Còn trong phòng, Lisa bất đắc dĩ thở dài thườn thượt.

Kể từ khi gặp được chú chó này, số lần thở dài của cô tăng lên đáng kể.

Cô đi tới cửa phòng tắm: "Chaeng?"

Bên trong không có động tĩnh gì.

Ban nãy sau khi nàng gào lên thảm thiết, cô còn chưa phản ứng kịp thì nàng đã vọt vào phòng tắm như một cơn gió, rồi đóng cửa lại.

"Chaeng? Đừng tự nhốt mình trong đó nữa, mau ra đây." Lisa tiếp tục gọi.

Vẫn không có động tĩnh.

Giờ phút này, bên trong, Chaeyoung đang đứng trên bồn rửa tay, đầu dí sát vào cái gương trước mặt. Nguyên con "gấu trúc" đang chìm trong bầu không khí buồn thương, như thể một khắc sau sẽ òa lên khóc, cảm giác tuyệt vọng ngập tràn bốn phía.
Quầng mắt của nàng mất tiêu rồi!

Kỹ năng thiên phú có vấn đề, nàng chỉ đành phải tự lực cánh sinh vẽ vành mắt lên cho mình.

Bình thường có quầng mắt mà mọi người còn bất cẩn "nhận nhầm" chủng loài của nàng, vậy nếu mình không có quầng mắt, thế chẳng phải sẽ có rất nhiều người nhầm lẫn sao?

Nàng cũng biết quầng mắt này không đáng tin, bởi mỗi ngày thức dậy quầng mắt đều biến mất tăm.

Nhưng trời tối và vì đang ngủ nên sẽ không ai phát hiện ra, nàng chỉ cần dậy sớm một chút rồi tự vẽ lên cho mình, vậy có thể che giấu một cách hoàn hảo rồi.

Ít ra cho tới tận bây giờ, nàng chưa bao giờ bị lật xe.

Nhưng hôm nay, quầng mắt của nàng đâu mất rồi!

Bây giờ còn chưa phải là buổi tối đâu đấy!

Vả lại, điều làm nàng đau đớn hơn cả... là rốt cuộc quầng mắt của nàng biến mất từ lúc nào vậy trời?!
Chó ta cáu kỉnh vò đầu bằng bàn chân đen, sắp tan vỡ đến nơi rồi.

Ngoài cửa, giọng Lisa vang lên: "Chaeng, rốt cuộc nhóc sao thế? Ai chọc giận làm nhóc không vui à? Nhóc là gấu trúc quốc bảo mà, không ai dám làm tổn thương nhóc đâu."

Chaeyoung: "Chít?" Ủa?

Người nhận nuôi không chú ý quầng mắt của nàng đã biến mất sao?

Hay dù cô thấy quầng mắt trên mặt nàng nhưng... vẫn tin nàng là gấu trúc quốc bảo?

Ánh mắt nàng trở nên rối rắm và phức tạp, nàng ngẫm nghĩ, lòng chưa muốn từ bỏ "hy vọng".

Vì vậy, nàng lập tức nhảy xuống khỏi bồn rửa tay, mở hộc tủ phía dưới và lấy cái bình quen thuộc ra.

Sáng nay, nàng đã vẽ quầng mắt và giấu bình ở đây.

Chaeyoung quen chân đổ thuốc nhuộm màu đen ra và nhanh chóng bôi quầng mắt cho mình.

"Chaeng, cô vào nha?"

Chaeyoung: "Áu!" Trong tiếng kêu chứa ý phản đối.
Động tác của nàng tăng nhanh hơn.

Đây có lẽ là hai quầng mắt xấu nhất mà nàng từng vẽ, nhưng nàng cũng chẳng còn sức để bận tâm, bèn vội vàng dúi chai vào hộc tủ.

Kế đến, nàng lề mề đi tới cửa và gõ nhẹ lên nó bằng bàn chân đen đúa của mình.

Lisa mở cửa, để ý thấy quầng mắt của nàng, cô hơi nhướng môi.

Nhưng cô không thể hiện ra, trái lại bình tĩnh ngồi xổm xuống: "Chaeng, nhóc sao vậy? Sao tự dưng lại vào nhà tắm thế? Buồn đi vệ sinh hả?"

Chaeyoung nghiêng đầu, mở to đôi mắt đen láy nhìn cô.

Nghĩ bụng, nàng còn khẽ vỗ vào mặt mình, vừa chỉ vào vị trí quầng mắt.

Lisa kiềm chế nụ cười, nhẹ nhàng hỏi: "Sao thế? Không thích quầng mắt này à? Nhưng quầng mắt đã có sẵn trên mặt nhóc rồi, rất đáng yêu đó."

Chaeyoung: "!!!"

Cô thật sự không có bất cứ biểu hiện gì lạ thường cả!
Chẳng lẽ thời gian quầng mắt nàng biến mất là sau khi nàng... vào phòng ư?

Chaeyoung đột nhiên buông Lisa ra, xoay người chạy ra ngoài.

Ngày xưa, nàng không biết có một câu là... lòng người hiểm ác.

Hiện nay, nàng cũng không biết có một cụm từ... nói dối.

Và còn một cụm từ khác là... thông đồng.

Lisa lấy điện thoại di động, nhắn tin vào nhóm "Ngôi sao nổi tiếng".

-

Chaeyoung chạy thẳng tới phòng Tô Ức và giơ bàn chân đen lên gõ cửa.

Chẳng mấy chốc, Tô Ức - mặc đồ ngủ - ra mở cửa. Cô ta tựa vào cửa, khẽ chớp đôi mắt hoa đào: "Ủa? Chaeng tới hả, nhóc tìm cô làm gì thế? Chẳng lẽ tối nay nhóc muốn ngủ với cô à?"

Chaeyoung mặc kệ cô ta, giơ chân chỉ vào quầng mắt của mình.

Tô Ức kinh ngạc: "Mắt nhóc không thoải mái sao?"

Cô ta cúi đầu, khẽ banh mắt nàng ra nhìn thử: "Không sao mà, mắt vẫn tốt à nha, nhóc có cần đi bệnh viện khám thử không?"
Vừa nói, cô ta vừa rút bàn tay chạm phải thuốc nhuộm chưa khô về, nắm lại và giấu ngón tay đi, sâu trong mắt cố nén cười, và gương mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

Chaeyoung nghiêng đầu... Cô ta cũng không nhận ra điều khác thường?

Thầm nghĩ, nàng "bịch bịch bịch" chạy xuống lầu tìm đạo diễn Chương và cũng chỉ vào hai mắt mình.

Đạo diễn Chương: "Chaeng, mi sao vậy? Khoe vành mắt gấu trúc của mi hả?"

Chaeyoung ngoái đầu bỏ đi.

Sau khi quay đi, miệng nàng dần toe toét, sự nặng nề trong mắt lập tức được xua tan và dấy lên hy vọng.

Họ thật sự không phát hiện ra!

Nàng ngẩng đầu, ưỡn ngực, ve vẩy đuôi và nghênh ngang trở về phòng của Lisa.

Lisa đang xem điện thoại di động...

[Tô Ức: Hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt đẹp.]

[Đạo diễn Chương: Hoàn thành nhiệm vụ.]
[Cam Vũ Quyên: Sao nó không đến tìm tôi chứ... Tôi đã chuẩn bị xong xuôi rồi.]

[Trương Dương Triết: Nó cũng không tới tìm tôi, Tụng Hạo thất vọng lắm này.]

[Tôn Mai Ngọc:... Chúng ta lừa một con chó thế này, có ổn thật không ạ?]

[Tô Ức: Nhớ lại tiếng rú thảm thiết lúc nãy, nàng nghĩ nó có chịu tiếp nhận mình không phải là gấu trúc không?]

[Tôn Mai Ngọc: Cũng đúng, tôi chỉ lo lỡ nếu có ngày nó biết chân tướng...]

[Đạo diễn Chương: Đến lúc đó hẵng tính.]

Thoáng thấy chó con đang ngông nghênh trở lại, Lisa cất điện thoại, nhìn nàng và cười hỏi: "Sao lại chạy ra ngoài thế nhóc?"

Chaeyoung không đáp, chỉ đưa chân đập nhẹ vào khăn lông...

"Áu!" Bổn quốc bảo muốn đi tắm.

"Tuân lệnh." Lisa bế nàng vào phòng tắm.

Nhưng tối nay lúc tắm, cô cẩn thận tránh xung quanh mắt nàng, chỉ tắm những bộ phận khác.
Quả nhiên, khi cô bọc nàng lại và chuẩn bị bế lên giường, thì nàng giùng giằng nhảy xuống, nhảy lên bồn rửa tay soi gương.

Trong gương là chú gấu trúc với vành mắt đen hoàn hảo.

Chaeyoung nhếch môi: "Chít." Hì hì.

Quả nhiên không ai phát hiện ra!

Chỉ có điều... sản phẩm của loài người làm mất niềm tin quá rồi, có tác dụng trong thời gian ngắn đến vậy, vả lại hôm nay còn tự dưng biến mất tiêu nữa chứ!

Đồ sản phẩm cùi bắp, suýt nữa hại mình rồi.

Nàng mắng vài câu, lúc này mới nhảy vào lòng Lisa, được cô bế lên giường.

-

Đã nói dối thì nhất định phải dùng những hành động khác để lấp li3m lời nói dối đó.

Sau khi chó con "khò khò" ngủ say, Lisa mới bưng chậu nước tới, cầm khăn lông cẩn thận lau sạch vành mắt đen cho nàng.

Tuy không biết tại sao lại có cảm giác này nhưng dường như cô hiểu rõ...
Nếu Chaeng biết hôm nay mình ra ngoài với đôi mắt không có quầng đen cả ngày, chắc chắn nàng sẽ sụp đổ mất.

Cũng vì vậy, cô mới nói dối và thông đồng mọi người.

Để nàng thật vui vẻ chìm vào giấc ngủ với tâm trạng của một con "gấu trúc quốc bảo".

Cô không biết làm vậy là đúng hay sai đây.

Dẫu sao, không bí mật nào có thể được che giấu mãi mãi. Hành động cải trang thành gấu trúc quốc bảo của nàng có thể bị lật tẩy bất cứ lúc nào.

Lisa thở dài một hơi.

Lau sạch quầng mắt, Lisa chợt đυ.ng phải nhúm lông trắng xung quanh mắt nàng, rồi lại nhìn phần lông màu đen ở những nơi khác...

Cô chìm vào suy ngẫm.

Chaeng có quá nhiều biểu hiện khác thường...

Nàng hiểu được tiếng người, có vẻ thông minh giống một con người.

Rõ ràng nàng là chó Chow Chow, nhưng lông trên người không phải do nhuộm.
Ban đầu cô cứ nghĩ là nhuộm, nhưng sống chung với nhau một thời gian lâu, cô có thể khẳng định lông này thật sự màu trắng, không phải được nhuộm.

Và chắc chắn nàng không phải là gấu trúc.

Thế nên...

Rốt cuộc nàng là gì? Và từ đâu tới?

Những vấn đề này khiến mày Lisa chau lại. Mượn ánh đèn, cô chăm chú nhìn chú chó trên giường.

Cô đang đăm chiêu suy nghĩ.

Còn chó ta, vừa nãy mới la hét thảm thiết, đang "khò khò khò..." chép miệng ngủ say sưa.

-

Dĩ nhiên, tối nay không phải ai cũng ngủ ngon.

Sau khi Chaeyoung đi chứng thực, Tô Ức ở trong phòng nhìn thuốc nhuộm màu đen trên ngón tay rồi mỉm cười.

Trương Dương Triết nhìn con trai, khi cậu bé biết Chaeng không đến, bèn im lặng leo lên giường nằm.

Nhớ đến phản ứng hôm nay của con, cô ta nói: "Tụng Hạo, nếu con thích chó, vậy cứ nuôi một con đi."
Trương Tụng Hạo bỗng nhìn cô ta và đáp lại một cách kiên định: "Con muốn Chaeng."

"Chaeng thì không được." Trương Dương Triết thẳng thừng bác bỏ.

Đùa à, Lisa quan tâm con chó đó đến vậy, chắc cô ta lấy được?

Với lại, Chaeng là một con chó quá đỗi thông minh, cô ta tự nhận mình sẽ khó thể tìm được con thứ hai.

Trương Tụng Hạo im lặng.

Nhớ đến vẻ hoạt bát của thằng bé khi ở cùng Chaeng, Trương Dương Triết bổ sung: "Mấy ngày tới con có thể chơi với Chaeng, dù mai này ghi hình xong, nếu con ngoan ngoãn nghe lời thì ba có thể dẫn con đi thăm Chaeng."

Mắt Trương Tụng Hạo hơi sáng lên.

Hiếm khi Trương Dương Triết nhận được sự đáp lại từ cậu bé, bỗng chốc cũng thấy vui vui, nhưng gương mặt vẫn tỏ ra nghiêm túc:

"Nhưng con phải hoà đồng với Chaeng, đừng làm nó bị thương nữa. Nó được lên hot search nhiều lần, là một con chó rất nổi tiếng, con chơi với nó sẽ có lợi lắm vì có thể được nhiều người chú ý hơn, với con sau này sẽ..."
Cô ta còn chưa nói hết, Trương Tụng Hạo đã quay người đưa lưng về phía cô ta, rồi nhắm mắt lại.

Trương Dương Triết sa sầm mặt, hít sâu một hơi, cuối cùng nằm lên giường không nói thêm gì nữa.

Ở biệt thự kế bên, phòng của Bạch Ngọc.

Bạch Ngọc gằn giọng nói với người ở đầu dây bên kia: "Trần Bình, tôi muốn nàng tìm một con chó thông minh, sáng ngày mai phải đưa tới cho tôi. Ba con không đủ, tôi cần ít nhất là năm con!"

Chẳng phải chỉ là một con chó thôi sao?

Nàng ta sẽ tìm một bầy chó tới đây, thử coi con chó Chow Chow kia có còn quý hiếm gì nữa không cho biết!

Sáu giờ sáng, tất cả máy quay phim được mở.

Phòng của Lisa, trên chiếc giường hình vòm, đột nhiên nổi lên một khối tròn nhỏ.

Tiếp đó, "khối nhỏ" kia bắt đầu động đậy, di chuyển từ đầu giường tới cuối giường, chăn vểnh lên, một cái đầu lông xù ló ra.

Nàng lim dim ngái ngủ, vừa ló đầu ra liền hắt hơi một cái, lại nhanh chóng che miệng.

Có thể thấy rõ ràng nàng dụi mắt, sau khi tỉnh hẳn, liền vểnh tai lên, cảnh giác mà nghe ngóng động tĩnh xung quanh, sau khi xác định không có người, mà người nhận nuôi còn đang ngủ ngon lành, mới lặng lẽ xuống giường.

Ở phía sau nàng, máy quay di động vừa bắt đầu làm việc vẫn theo sát một cách thành thục như cũ.

Bước chân Chaeyoung rất nhẹ, sau khi vào phòng vệ sinh, nàng kẹp theo một cái chai nhỏ và nhảy lên bồn rửa mặt một cách điệu nghệ.

Đầu ghé sát nhìn vào gương.

Quả nhiên, quầng mắt "tự động" biến mất.

Nàng đoán không sai mà, chất lượng sản phẩm của nhân loại quá kém, thời gian phát huy quá ngắn, thảo nào mỗi ngày sau khi ngủ dậy "quầng mắt" đều biến mất.

Mà tức cái là hôm qua lại biến mất sớm hơn chứ!!

Chaeyoung vừa âm thầm mắng mỏ, vừa thuần thục vỗ vỗ quầng mắt cho bản thân.

Sau khi làm xong, nàng cất hết mọi thứ.

Sau đó lại "lén lén lút lút" quay trở về phòng, nhảy lên giường, ngửa mặt lên, tựa vào gối mà ngủ.

"Hu hu hu"

Buồn ngủ chết đi được.

Hôm qua mệt quá, lại còn bị thương, hôm nay vốn là muốn ngủ nhiều một chút!

7h30 phút.

Lisa thức dậy làm vệ sinh thay đồ xong, chuẩn bị đi tập thể dục.

Mọi khi cô đều đi luôn, nhưng hôm nay cô quay lại cạnh giường, nhìn chú chó trên giường.

Trên mặt chú chó lại nhiều thêm hai cái quầng mắt.

Cô nhìn quầng mắt, khóe miệng không nhịn được mà mỉm cười, kéo tai nàng: "Chaeng, dậy tập thể dục nào."

Chaeyoung: "Hừ hừ." Tai run run, rũ khỏi tay cô.

Lisa lại xoa đầu nàng: "Nhóc không muốn dậy thật sao? Hôm qua chính nhóc nói phải tập thể dục giảm cân mà."

Chaeyoung: "Hừ hừ." Bực bội lật người một cái

Lisa: "...Không giảm cân thật sao? Vậy nhóc đừng ghét bỏ bản thân mập nữa."

Chaeyoung bực bội: "Áu" Ồn chết đi được, không giảm nữa!

Lisa bật cười, đắp kín chăn cho nàng, quay người đi về phía phòng gym.

Tám giờ, đa số mọi người đều thức dậy rồi.

Lisa tập thể dục xong, thay đồ, bữa sáng ở dưới lầu đã chuẩn bị xong, phần của Chaeyoung đầu bếp cũng đã làm xong, đang lần lượt đem đặt lên bàn.

Mùi thơm phảng phất, bay vào phòng.

Chaeyoung từ trên giường bật dậy, xông vào toilet làm vệ sinh, sau đó súc miệng, rồi lao xuống lầu "bịch bịch bịch" như một cơn gió.

Ăn cơm thôi!

Tâm tình nàng kích động.

Tô Ức vừa uống nước, vừa cười hỏi: "Chaeng, sáng nay không tập thể dục giảm cân sao?"

Chaeyoung: "..." Nụ cười trên mặt đông cứng.

Ngay sau đó, nàng lặng lẽ quay người, để cho Tô Ức một bóng lưng.

Nhân loại này phiền quá đi!

Tại sao phải nhắc nhở nàng?

Cam Vũ Quyên vừa lau mặt vừa đi xuống, cười nói: "Em chọc nó làm gì, nó không khác gì một đứa bé, trẻ con thì phải ăn ngoan ngủ giỏi, dậy sớm tập thể dục khó lắm."

"Áu" Chaeyoung tán đồng.

Can Vũ Quyên cười rộ lên.

Trước đây thực ra nàng vẫn không thích chú chó này, chủ yếu là... quá nổi trội.

Hơn nữa bọn họ cũng coi như là đối thủ cạnh tranh, nhưng hết cách rồi, cũng giống như khi nàng xem video tới bốn lần, chú chó này giống như có bùa vậy, dễ dàng khiến người khác bị bỏ bùa một cách khó hiểu.
Đặc biệt là hôm qua, chú chó đã bị thương rồi mà vẫn bỏ qua cho Trương Tụng Hạo, không biết từ lúc nào, thái độ của nàng đối với chú cho này cũng ngày một tốt hơn.

Từ lúc chú chó này đi xuống lầu, Trương Tụng Hạo đã sáp lại, quấn quýt bên cạnh.

Lúc này chú chó ngồi xuống bàn ăn nhỏ, Trương Tụng Hạo liền ngồi xổm bên cạnh, chăm chú nhìn nàng, trong mắt đứa trẻ đều là sự yêu thích không thể che dấu.

Tô Ức giơ tay đầu hàng: "Được, được, được, em không chọc nó nữa, nó như bây giờ vốn rất đáng yêu mà, thật ra nếu mập thêm một chút, có khi lại càng..."

"Gâu!!" Chaeyoung ngắt lời cô ta.

Nàng trừng mắt với cô ta, rõ ràng là rất bất mãn.

Nhân loại này thực sự quá đáng ghét mà!!

Tại sao lần nào cũng xát muối vào vết thương lòng của nàng vậy?!

Nàng cũng đâu muốn mập!
Cúi đầu nhìn thức ăn trước mặt, Chaeyoung lại cảm thấy không còn ngon nữa.

Quan trọng là nếu ăn những món này, sẽ cảm thấy tội lỗi...

Hu hu hu, nàng đã mập rồi.

Nàng mà ăn nữa sẽ càng mập hơn.

Lisa đang trả lời tin nhắn của giám đốc điều hành công ty, lúc này liền tắt điện thoại, đi qua, nói với Chaeyoung: "Đừng để ý bọn họ, nhóc mau ăn đi, dậy sớm tập thể dục đúng là có hơi khó, chiều nay cô đưa nhóc đi luyện tập."

Mỗi ngày chú chó này ăn cũng không ít, hoạt động một chút cũng là chuyện tốt.

Mắt Chaeyoung sáng lên: "Áu!" Vẫn là người nhận nuôi tốt nhất!

Vậy nên, bàn đồ ăn trước mắt lại thấy ngon rồi.

Nàng bắt đầu "dùng bữa", Trương Dương Triết gọi Trương Tụng Hạo: "Tụng Hạo, đến ăn cơm nào, con nhìn xem Chaeng ăn ngon chưa kìa, con cũng mau ăn đi."
Trương Tụng Hạo đi qua.

Các vị khách mời, chuẩn bị dùng bữa sáng.

Mỗi lần mọi người ăn cơm, nhìn Chaeng ăn đều cảm thấy khẩu vị tốt hơn.

Tất cả khách mời đều đến rồi, chỉ có Bạch Ngọc vẫn chưa thấy đâu.

"Bạch Ngọc đâu?" Trần Dương đột nhiên hỏi.

Cam Vũ Quyên hơi nhíu mày, cũng lập tức tên tiếng: "Đúng rồi, Bạch Ngọc đâu rồi? Sao còn chưa tới?"

Trương Dương Triết lắc đầu: "Từ sáng đã không nhìn thấy cô ta."

Thực ra bọn họ đều không quan tâm đến Bạch Ngọc, nhưng mà đang ghi hình, bọn họ lại là người trong giới giải trí, không giống như Lisa và Chaeng, không cần để ý đến ánh mắt người khác.

Bài xích "Tiểu hoa đang nổi", cái danh xưng này mà ụp lên đầu bọn họ thì ảnh hưởng khá lớn.

Cũng vì thế, cho dù trong lòng không để ý, thậm chí cảm thấy phiền muốn chết, bọn họ cũng phải "quan tâm".
Ánh mắt mọi người hướng về phía ê-kip.

Đạo diễn Chương trả lời: "Bạch Ngọc nói có chút việc, buổi sáng không đến ăn cơm, còn nói sẽ mang đến cho Chaeng một bất ngờ." Giọng nói tràn đầy mê hoặc.

Lisa nghe thấy thì hơi cau mày.

Động tác ăn cơm của Chaeyoung khựng lại, tai run rẩy.

Người xấu này lại muốn làm gì đây?

Nàng vô thức sợ hãi, nhưng sau đó lại thay đổi cách nghĩ.

Bây giờ nàng là gấu trúc quốc bảo, nàng có người nhận nuôi, nếu người xấu kia lại muốn hại nàng, vậy thì không có khả năng đâu!

Nghĩ đến đây, nàng lại yên tâm tiếp tục ăn.

...

Sau bữa cơm, Lisa ôm máy tính làm việc.

Trương Dương Triết muốn tương tác với con trai một chút, nhưng Trương Tụng Hạo vẫn luôn đi theo Chaeyoung, ngay cả khi Chaeyoung xem tivi, bé cũng ngồi bên cạnh, một bước không rời, giống như một đứa em trai.
Hôm nay Cam Vũ Quyên và Trần Dương cũng không ra ngoài "show ân ái", Trần Dương đề xuất mấy lần liền, Cam Vũ Quyên vẫn không đồng ý ra ngoài.

Vậy nên họ cũng đang ngồi trên sô pha.

Không còn cách nào, Trần Dương chỉ đành vừa gọt trái cây, vừa giúp nàng mát xa.

"Vũ Quyên, lại đây, ăn thêm chút nữa đi." Trần Dương dùng tăm đưa trái cây cho Cam Vũ Quyên, dựa sát vào một cách ám muội.

Cam Vũ Quyên: "Để em tự lấy."

"Cô đút cho em mà." Am thanh của Trần Dương dịu dàng sủng nịnh.

Thiết lập nhân vật của cậu ta là hình tượng cún nhỏ, đương nhiên sẽ dịu dàng bám người.

Lúc hai tập trước phát sóng, tuy rằng "gấu trúc Chow Chow" rất thu hút người xem, nhưng vẫn có người chú ý đến cặp đôi show ân ái này, cũng bàn luận về CP này.

Tuy rằng hiệu quả không như mong đợi.

Cam Vũ Quyên bất đắc dĩ mở miệng đón lấy.
Trần Dương mỉm cười lại gần, hai người cô cô em em, vô cùng ám muội.

Thậm chí, sau khi Trần Dương nói câu gì đó, Cam Vũ Quyên liền cười "thẹn thùng", Trần Dương nghiêng qua, nhân lúc không ai chú ý hôn một cái, Cam Vũ Quyên cười càng "thẹn thùng" hơn.

Những người khác đúng là không chú ý, nhưng chú chó lại nhìn thấy rồi.

Chaeyoung tò mò nhìn.

Lisa lập tức đưa tay che mắt nàng lại, sau đó bình tĩnh nói: "Phi lễ chớ nhìn, đừng hóng chuyện nữa, xem tivi đi."

Bộ dạng cực giống lúc cha mẹ thấy cảnh thân mật trên tivi liền che mắt con mình lại.

Chaeyoung: "...Chít." Ồ.

Thật ra nàng vẫn có chút tò mò, hai người đó đang làm cái gì vậy?

Li3m mặt, có giống với việc nàng li3m tay người nhận nuôi không?

Cách đó không xa, mặc dù Trương Dương Triết không nhìn thấy một màn vừa rồi, nhưng vẫn cảm thấy hai người này quá ám muội, hơi cau mày nói: "Tụng Hạo, đi thôi, ba cùng con đi làm bài tập."
Trương Tụng Hạo mím môi không nhúc nhích.

Trương Dương Triết: "Vậy con muốn ra ngoài chơi không? Ba dẫn con đi chơi một lát rồi về làm bài tập nhé."

Trương Tụng Hạo nhìn Chaeyoung, cắn môi, âm thanh non nớt vang lên: "Chaeng, chúng ta ra bãi cát chơi đi, hôm qua cô phát hiện ra một chỗ hay lắm, chúng ta đi nghịch cát nhé."

Chaeyoung nghe thấy, nhìn bé, nghiêng nghiêng đầu: "Áu?" Chơi vui không?

Trương Tụng Hạo mờ mịt.

Lisa giải thích: "Nhóc hỏi bé chơi có vui không?"

Trương Tụng Hạo kiên định nói: "Vui lắm!"

"Áu!" Chaeyoung lập tức đứng lên, lắc lắc người, nhìn Trương Tụng Hạo, ý muốn bé dẫn đường.

Trương Tụng Hạo cũng vui vẻ đứng dậy, giọng nói cũng trở nên phấn khích: "Đi, cô dẫn em đi!"

Trương Dương Triết chuẩn bị đi theo, Tô Ức đứng lên nói: "Thầy Trương, cô nghỉ một lát đi, sáng nay cứ giao Tụng Hạo cho em, để em dẫn tụi nhỏ đi chơi."
Nghe vậy, Trương Dương Triết sững sờ.

Nhìn Trương Tụng Hạo vui vẻ chuẩn bị dẫn Chaeyoung ra ngoài, cô ta gật đầu nói: "Vậy cảm ơn Tô Ức nhé."

Lúc có mặt cô ta, Tụng Hạo luôn chơi không vui vẻ.

Tô Ức trẻ tuổi biết chơi đùa, lại có nhiều nhân viên làm việc đi theo như vậy, cô ta cũng yên tâm để tụi nhỏ đi chơi.

Hơn nữa, tuy là nhìn không quen mắt, nhưng vẫn phải thừa nhận rằng Tô Ức là đỉnh lưu, bọn họ cùng nhau xuất hiện, đối với Tụng Hạo chỉ có lợi chứ không có hại...

Đứa trẻ loài người dẫn theo chú chó nhỏ, theo sau là Tô Ức, y như chú chó dẫn theo hai tên đàn em, nghênh ngang chuẩn bị bước ra cửa, bên ngoài đột nhiên vang lên...

"Gâu gâu!!"

Là tiếng chó kêu, mà hiển nhiên là không chỉ có một con.

Chaeyoung đứng lại, Tô Ức và Trương Tụng Hạo cũng dừng chân, những người trong biệt thự cũng tò mò đi xem.
Chính lúc này Bạch Ngọc xuất hiện trước mắt mọi người.

Hôm nay cô ta ăn mặc rất đẹp, một chiếc váy hoa dài, tương xứng với mái tóc dài của cô ta, cùng với lớp trang điểm hoàn hảo và tinh tế, khiến ngoại hình cô ta càng thêm nổi bật, thậm chí Trần Dương cũng nhìn đến ngu người.

Mà khiến mọi người kinh ngạc là thứ ở phía sau cô ta, do trợ lý của cô ta dắt đến... năm con chó.

Đúng vậy, năm con chó.

Hơn nữa đều là giống chó Teddy cùng một kích cỡ.

Năm con Teddy, năm màu sắc, nhưng lại có kích thước giống nhau, giống như copy - paste vậy, chỉ đổi lại màu lông, Teddy hoa, Teddy đen, Teddy trắng, Teddy nâu, Teddy vàng.

Năm con chó được dắt vào, đặc biệt làm người khác chú ý.

Bạch Ngọc đứng ở phía trước, nụ cười sáng lạn.

Cam Vũ Quyên nhướng mày: "Bạch Ngọc, sao em lại dắt năm con chó đến đây, không phải em sợ chó sao?"
Đây vốn là lời cô ta tự mình nói hôm qua, hôm nay liền bị vả mặt rồi?

Đương nhiên, Bạch Ngọc sẽ không ngu ngốc như vậy.

Nàng ta chỉnh lại chiếc nón xinh đẹp của mình, giải thích.

"Trước đây em rất thích chó, chỉ là lần trước xém chút nữa bị chó cắn, nên có hơi sợ. Vì vậy mới dọa đến Chaeng, em cảm thấy vô cùng có lỗi, cũng luôn suy nghĩ làm sao để Chaeng tha thứ cho mình.

Em nghĩ, em phải khắc phục nỗi sợ chó trước, vậy nên mới bảo trợ lý dắt đến năm con chó, sau khi tiếp xúc với tụi nó, cảm thấy thật ra bản thân vẫn rất thích chó, muốn nuôi thú cưng, đem đến đây, cũng là muốn Chaeng có bạn chơi cùng."

Chaeyoung tức đến nghiến răng.

Nàng là gấu trúc quốc bảo, không thèm chơi với chó!!

Nhân loại này quá đáng ghét mà!

Hiếm lắm Bạch Ngọc mới có thể đoán được ý nàng, ngồi xuống trước mặt nàng, phía sau là năm con chó vô cùng đáng yêu, tập hợp lại càng đáng yêu hơn, cô ta cười rạng rỡ.
"Tuy là em cũng muốn nuôi gấu trúc quốc bảo giống như Chaeng vậy, nhưng mà hết cách rồi, hiếm quá mà, vì vậy chỉ đành nuôi chó. Chaeng, nhóc có thích những người bạn mà chị mang tới cho nhóc không?"

Nụ cười của cô ta đẹp như vậy, mà trong đáy mắt lại không có một tia thiện ý nào, ngược lại đều là hưng phấn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro