Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi thứ vẫn như cũ. Đồi Forlil tôi không thể không yêu. Bà Marsha đã sống lại và nụ cười của bà ngọt ngào hơn những chiếc bánh táo mà bà đang nướng. Ngay cả chú chó bảo vệ mà tôi từng chơi cùng cũng ở bên cạnh tôi.

Tất cả những gì tôi đã mất trong quá khứ đều ở đây.

"Vào trong thôi. Cháu sẽ bị cảm lạnh nếu đứng đó mãi đấy."

Tôi nhìn bóng lưng của ông khi ông tao nhã bước về phía cửa, sau khi nhẹ nhàng xoa đầu tôi. Tôi nhớ cảm giác ấm áp và mùi hương dịu ngọt này.

Sau một ngày ở đồi Forlil, bà Marsha luôn cho chúng tôi bánh táo, và ông sẽ luôn khen ngợi hương vị của nó. Những ngày như thế này thật yên bình và thanh thản.

Tôi tin rằng những ngày êm đềm và yên bình trong ký ức của tôi sẽ tồn tại mãi mãi. Mặc dù tôi đã cay đắng cố gắng níu kéo những ngày này trong kiếp trước, nhưng việc trở về quá khứ dường như chỉ là một giấc mơ.

"Laura, vào trong đi. Không khí ban đêm lạnh lắm đấy."

Hiện tại như một giấc mộng, quá sống động để có thể là giả.

"Vâng, ông."

Tôi không muốn khoảnh khắc ngọt ngào này tan vỡ.

Một cảm giác ấm áp tràn ngập cơ thể khi tôi theo ông vào trong.

Bí quyết làm nên những chiếc bánh táo thơm ngon của bà Marsha là cái lò nướng đá lớn trong nhà bếp mà không ai sử dụng sau khi bà qua đời. Ông Robert luôn quạt lửa bên dưới lò để giúp nướng bánh táo.

"Như thế này đủ chưa?"

"Chúa ơi! Thêm nhiều hơn vào! Hôm nay chúng ta có khách đến! Bao nhiêu lần tôi phải nói với ông để làm thêm thức ăn? Có phải ông đang phàn nàn vì không muốn kiếm củi vào ngày mai không?"

"À, không! Sao tôi dám." Ông Robert tỏ vẻ vui vẻ trả lời khi tiếp tục ném củi vào với vẻ khó chịu.

Nhìn họ cãi nhau như vậy làm tôi hạnh phúc.

.........

Dinh thự của Tử tước Aztane chỉ có vài người hầu. Người khác nghĩ rằng ông và tôi sống trong một cung điện lộng lẫy. Thay vào đó, chúng tôi làm ăn kinh doanh của gia tộc ở nơi ấm cúng này.

"Bây giờ hãy xem..."

Ngay khi chúng tôi về phòng, tôi ngồi cạnh ông trong khi ông vừa điều chỉnh chiếc kính một mắt vừa xem tài liệu. Giống như ông, tôi cũng xem tài liệu.

Tiếng cười của tôi tự nhiên bật ra. Khi tôi còn nhỏ, mỗi khi tôi bối rối với những tài liệu đó, tôi sẽ nhờ sự hỗ trợ từ ông. Những phép tính phức tạp và chữ viết trên hợp đồng luôn khiến tôi đau đầu. Khi gặp chuyện đó, ông sẽ luôn giải thích biện pháp cho tôi.

Nhẹ nhàng ngẩng đầu, tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt của ông. Bởi vì cha mẹ tôi đã qua đời khi tôi còn nhỏ, nên ông phải trở lại làm người đứng đầu gia tộc, Gia chủ Gia tộc Aztane. Tôi không thể tin được rằng ông đã 60 tuổi.

Mọi người từng đùa rằng ông không phải là con người mà là một sinh vật bất tử hoặc một người sói, vì ông trông trẻ hơn so với tuổi thực của mình. Có lúc, khi tôi còn nhỏ, tôi đã tin những lời nhận xét đó.

Tuy nhiên, sau khi ông qua đời, tôi câm lặng trước thi hài của ông.

Người ông mà tôi tưởng sẽ luôn ở bên tôi đã trở thành một xác chết lạnh lẽo. Lúc đó, xác của ông trông như già đi 20 tuổi.

"Laura?"

Tôi quay đầu hướng về tiếng gọi. Ông tháo chiếc kính một mắt ra, đặt tài liệu xuống và quan tâm nhìn tôi

"Có điều gì cháu không hiểu sao?" Ông xem tài liệu tôi cầm khi hỏi.

À, đây là... Tôi đã vô tình làm nhàu tờ giấy trên tay.

Tôi vội vàng đặt tài liệu xuống và vừa cười vừa gãi đầu. Ông trầm lặng hỏi lại: "Có vấn đề gì sao? Từ khi cháu tỉnh dậy, cháu im lặng một cách bất thường. Cháu cứ mơ màng, ngơ ngác. Điều này không giống cháu thông thường."

"Ha ha..."

À, thì ra tôi đã như vậy. Khó khăn lớn nhất của tôi là tôi không thể kiểm soát cảm xúc trên khuôn mặt và không sở hữu poker face. Sẽ không tốt cho việc kinh doanh nếu không có poker face khi đàm phán hợp đồng.

*Người được miêu tả là 'poker face' là người có khuôn mặt không biểu hiện cảm xúc gì.

"Nói cho ta biết có chuyện gì."

"Không có gì cả, thật ạ."

Mặc dù tôi đã nói không có vấn đề gì nhưng ông vẫn lo lắng. Tôi luôn yếu thế trước ông. Tôi hít dài một hơi rồi nói với ông: "Thành thật mà nói... cháu đã gặp ác mộng."

"Một cơn ác mộng?"

"Vâng."

Ông đứng dậy khỏi ghế và tiến gần tôi. Nụ cười nhân hậu của ông và bàn tay to lớn xoa đầu tôi khiến tôi cảm thấy ấm áp dễ chịu.

"Đó là cơn ác mộng gì vậy?"

"Đó là một cơn ác mộng rất bi đát..." Tôi nhắm chặt mắt lại khi nhớ lại khoảnh khắc thậm chí còn chưa đến một ngày trước. "Đó là một giấc mộng mà những người cháu thân tín nhất đã phản bội cháu. Vì thế, cháu đã không thể bảo vệ được di sản mà cháu nhận được từ người cháu trân quý và kính trọng nhất. Đó là điều đau đớn nhất... đau đến mức cháu không muốn sống nữa."

Đúng vậy, tôi có thể đã phát điên trong khoảnh khắc đó. Mất đi tất cả thật đau đớn, nhưng đó không phải là điều đáng buồn nhất. Đau đớn nhất là những người tôi tin tưởng đã phản bội tôi.

Có một áp lực đau đớn đè lên ngực tôi khi tôi nhớ lại mọi thứ. Cảm giác đau như thể ai đó đang đè bẹp trong lòng vậy. Tôi nhắm chặt mắt khi nhớ lại sự giễu cợt của hai người đó.

"Cháu..."

"Được rồi."

Bàn tay đang xoa đầu tôi, khẽ xuống chạm vào má tôi. Ông lau đi những giọt nước mắt mà tôi đã bất tri bất giác khóc. Khi tôi ngẩng đầu, ông nở một nụ cười an ủi trên khuôn mặt phúc hậu.

"Cháu không cần phải nhớ lại cơn ác mộng đó nữa"

"Ông ơi..."

"Ta sẽ hoàn thành công việc hôm nay, cháu nên đi nghỉ ngơi đi."

"Nhưng..."

"Khách sắp đến, chúng ta không còn nhiều thời gian để làm việc. Cháu nên sửa soạn và chỉnh trang lại bản thân... Và ta chắc chắn rằng cháu sẽ muốn thăm em cháu trước khi khách đến."

"Em...?"

Chỉ với một từ, cảm giác yên tâm của tôi bị thay thế bằng sự hoảng loạn, đến mức tôi cảm thấy ghê tởm. Tuy nhiên, tôi không thể để ông nhìn thấy, nên tôi cố nén nỗi sợ hãi trong lòng và miễn cưỡng nặn ra một nụ cười. Tôi từ từ hít vào thở ra khi cánh cửa đóng lại sau lưng.

"Em..."

Erusia, em gái song sinh của tôi. Em gái yêu dấu mà tôi từng muốn bảo vệ. Em gái yêu quý mà tôi từng thương xót. Giờ đây khiến tôi căm hận tột độ khi nghe thấy tên cô ta.

.........

Hôm nay, dinh thự nhộn nhịp hơn mọi ngày. Khi tôi nghĩ về điều đó, khoảnh khắc này dường như quen thuộc. Tôi đã trải qua điều này trong quá khứ. Tôi bước nhanh, suy nghĩ về tình hình.

Do sức khỏe yếu không cho phép cô ta leo cầu thang, Erusia luôn ở tầng 1. Mỗi khi tôi bước vào căn phòng đó, tôi sẽ nhìn thấy hình bóng yếu ớt của em gái mình. Tôi luôn đau lòng khi thấy con bé như vậy. Tuy nhiên, cảm giác đó không còn nữa. Bây giờ Erusia dần trở nên xa lạ. Điều đó là tất nhiên, nếu đấy không phải là một giấc mơ.

Tôi hít một hơi thật sâu trước khi gõ cửa.

"Vâng?" Một giọng nói tương tự như của tôi phát ra từ cửa, cho biết có người đang ở trong. Tôi chuẩn bị tinh thần khi mở cửa.

Mùi thuốc nồng nặc, ánh đèn lờ mờ, một cô gái yếu đuối và mảnh khảnh lặng lẽ ngồi trên giường. Erusia có diện mạo giống tôi nhưng ốm yếu, gầy gò và xanh xao hơn.

"Chị, chị đến rồi?"

Nụ cười đó. Nụ cười ấm áp chào đón tôi từng khiến tôi không bao giờ nghi ngờ cô ta đã làm bất kỳ điều gì sai trong quá khứ.

Dù có bằng chứng về việc tất cả tài sản thừa kế của tôi đã bị bán đi, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng em mình có tội. Vì điều đó mà tôi đã mất tất cả.

'Thật ngu xuẩn.'

"Ừ. Trời trở lạnh rồi." Bất chấp mọi chuyện đã xảy ra, tôi vẫn không thể nói chuyện với Erusia một cách lạnh lùng.

Trong mắt thế gian, Erusia là một cô gái yếu đuối và tội nghiệp. Mặc dù chúng tôi là song sinh nhưng cô ta rất yếu và không bao giờ rời khỏi nhà, phải uống thuốc mỗi ngày.

Cô ta chưa bao giờ phàn nàn về bệnh tật hay thuốc thang. Thay vào đó, với nụ cười rạng rỡ, cô ta bảo mọi người đừng lo và động viên họ. Mặc dù bản thân ốm yếu, nhưng vì cô ta đối tốt với mọi người, mọi người rất yêu mến cô ta.

Nếu bây giờ tôi đối xử tệ với em mình, mọi người sẽ đánh giá tôi không tốt. Ông sẽ đặc biệt thất vọng. Tôi không muốn làm ông thất vọng.

Tôi từ từ tiến gần cửa sổ và nhìn ra ngoài. Sau khi ngắm trời chạng vạng tối, tôi quay người, ngồi trên bậu cửa sổ và mỉm cười ấm áp với cô ta: "Hôm nay có mệt không?"

"Em có gì mà mệt? Nếu có, chị mới là người mệt." Trong quá khứ, tôi đã được tiếp sức mạnh khi nghe giọng nói ấm áp và tốt bụng của cô ta.

"Hôm nay chị làm gì vậy?"

"Không có gì. Vẫn như mọi khi."

"Như mọi khi sao..."

Tôi nhìn cô ta khi giọng cô ta nhỏ dần. Tôi chẳng bao giờ nghĩ rằng nụ cười trong sáng của cô ta lại ẩn chứa tâm tư lệch lạc. Vì thế, tôi đã tin tưởng cô ta đến cùng.

"À! Quan trọng hơn, hôm nay có khách đến."

"Khách?"

"Chúa ơi, chị đã nói với em trước đó. Rằng một vị khách rất quan trọng sẽ đến hôm nay."

"Chị có nói thế sao?" Tôi không thể nhớ. Tôi không thể nhớ chúng tôi đã gặp loại khách nào, có lẽ không phải là người quan trọng.

Tôi định gạt bỏ suy nghĩ đó cho đến khi Erusia sung sướng chụm tay lại một cách hân hoan. "Không ngờ chị lại quen một người đàn ông tuyệt vời như vậy... vì chị là một người thật tuyệt. Em tự hào khi có một người chị như chị."

Tôi nhìn vào đôi mắt long lanh của cô ta. Theo hiểu biết của tôi bây giờ, tôi chỉ thấy những hành động 'trong sáng' của cô ta thật giả tạo. Đè nén ý nghĩ nguyền rủa cô ta, tôi quay người và hướng về phía cửa. "Hôm nay em định ăn ngoài phòng không? Chị sẽ chuẩn bị cho em."

"Xin thứ lỗi? À, vâng..." Erusia hẳn đã cảm thấy thái độ bất thường của chị mình, vì vậy cô ta trả lời một cách thận trọng.

Tôi quay đầu đi vì không muốn nhìn thấy mặt cô ta nữa, nói chào tạm biệt và đóng cửa lại sau lưng.

"Haizz..." Cơn trào ngược dạ dày của tôi đã trở nên tồi tệ hơn. Tôi muốn nôn.

Tôi không thể cười khi nhìn vào khuôn mặt cô ta, cũng không thể nói chuyện với cô ta bằng một chất giọng ấm áp. Tuy nhiên, vì đó là điều mà một người chị tốt phải làm, trái tim tôi trở nên đau đớn.

'Thà ký hợp đồng với một lão pervert còn hơn.'

*pervert:
- kẻ hư hỏng, kẻ đồi trụy, kẻ lầm đường lạc lối;
- người bỏ đạo, người bỏ đảng;
- kẻ trái thói về tình dục.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro