Chương 18: Kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Gia tộc Nishiyotsuji có bốn tiểu thư bao gồm:

Chị cả Asahi (朝日) Ánh bình minh

Chị hai Mahiru (真昼) ánh sáng buổi trưa

Chị ba Yuudachi(夕立) cơn mưa chiều tối

Em út Yoru.(夜留) ban đêm

Anh cả Souji.(奏時)

--------------------------------------------------------------------------


". . . . Con vẫn còn lo lắng ư, rồi đần dần con sẽ sửa được thôi ".


"Vâng , con cảm ơn ạ."


"Và nếu có lần sau con dùng những từ như "俺·" nữa thì mẹ sẽ nói với cha đấy nhé."


"Con hiểu rồi, con sẽ không bao giờ sử dụng lại nó nữa."


Cuối cùng, quá trình"sửa chữa"tôi đã kết thúc vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè.


Tôi cảm thấy như đây là kỳ nghỉ hè dài nhất từ trước đến giờ mà tôi từng có. Có lẽ đó là nguyên nhân của quá trình"sửa chữa."


Đã một thời gian kể từ khi tôi đưa ra quyết định của mình. Tôi vẫn chưa quen với việc sử dụng "私" và thậm chí tôi không được sử dụng "俺" ở nơi riêng tư hoặc khi thư giãn, cộng với nhiều điều khiến tôi lo lắng. Kì nghỉ hè của tôi thực sự như bước trên sỏi đá


Haaaa. Tuy nhiên, nó vẫn chưa hoàn toàn kết thúc.


Đã quá giờ trưa một chút rồi. và nửa ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè đang trên đà kết thúc và sẽ hoàn toàn khép lại trong ngày hôm nay.


Không có bài tập của hôm nay và việc chuẩn bị cho buổi học ngày mai đã được hoàn thành.


Vậy thì tôi chỉ còn một việc cuối cùng phải làm là. Thư giãn hết mình !!!


Ngay cả khi các chị/em tới mời tôi chơi, ngay cả khi Souji đi lang thang hay cả cha mẹ tôi đến, bất kể ai đến. Tôi sẽ nghiêm túc phớt lờ họ!


Vì vậy, hãy thư giãn nốt cho phần còn lại của ngày.


Với một suy nghĩ chắc chắn như vậy tôi bước vào phòng và. Đầu tiên là kiểm tra xung quanh xem có ai đang ẩn nấp trong phòng của tôi không. Khi tôi xác nhận không có ai, tôi trái khóa cửa.


Không ai có thể vào phòng tôi được nữa! Đây là thiên đường của tôi!


Tôi nhảy lên giường không do dự. ( bước 1: bàn bạc mục tiêu " giường đệm", bước 2: xác định vị trí, bước 3: khóa mục tiêu, bước 4 : tiếp cận mục tiêu)


Chiếc giường mịn màng chào đón tôi bằng mofumofu. Đây chắc chắn là thiên đường của tôi.


Tôi đang đeo tai nghe khử tiếng ồn như một biện pháp để đối phó với tiếng ồn bên ngoài.


Mọi thứ đều đã chuẩn bị hoàn thành, và bước cuối đó là thư giãn.


「 Lăn tròn, lăn tròn, lăn tròn, lăn tròn, lăn tròn, lăn tròn, lăn tròn, lăn tròn......。

Lăn tròn, lăn tròn, lăn tròn, lăn tròn, lăn tròn, lăn tròn, lăn tròn, lăn tròn......。」


Không có gì đặc biệt xảy ra. Chỉ có tôi lăn lông lốc trên giường mà thôi.


Nhưng đây là hạnh phúc.


"Tôi không cần phải làm gì cả." Nó mang lại cho tôi cảm giác mạnh mẽ gì đó. Khiến cho tôi nhận ra rằng tôi không còn là một nô lệ của công ty nữa. Cảm giác giải phóng này. Mọi người gọi nó là gì? Hạnh phúc?


Đúng vậy đó là hạnh phúc..."



◇ ◇ ◇ ◇ ◇ ◇ ◇ ◇ ◇ ◇



"Bị khóa... Cửa bị khóa rồi."


"Yuu-chan?"


"Em ấy thực sự không muốn ra ngoài hôm nay~"


Như thường lệ Asa-chan, Yoru-chan và tôi sẽ xông vào phòng Yuu-chan và lôi em ấy đi.


Thông thường chúng tôi đến hỏi ẻm thì ẻm sẽ ra ngay,tuy nhiênhôm này dù có đợi bao nhiêu lâu nữa thì cửa vẫn bị khóa.


Cho dù chúng tôi có gọi bao lâu nữa thì em ấy đều không phản ứng.


"Có lẽ em ấy đang chợp mắt."


"Hmm, chắc thể."


"Thật phí phạm khi lại chợp mắt vào ngày cuối cùng..."


Asa-chan lẩm bẩm.


Đúng vậy. Thật phí phạm khi ngủ trưa vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè. Chị chắc chắn em ấy sẽ rất buồn khi thức dậy,và khi đó nhận ra rằng em ấy đã bỏ phí mất bao nhiêu thời gian chơi.


Chúng ta phải đánh thức em/chị ấy dậy..."


"Này, Ba đứa đang làm gì ở đây vậy?"


"""! ! !"""


Giọng nói của chúng tôi không gọi được với em ấy. Cửa vẫn bị khóa nên chúng tôi không thể vào được.


Trong khi chúng tôi đang suy nghĩ về việc phải làm gì thì. Souji Onii-chan tiến tới chỗ chúng tôi.


Tuy nhiên, so với Yuu-chan thì, Souji Onii-chan thì nhàm chán, nhưng ... anh ấy là một người đẹp trai, thông minh và chơi thể thao.


Có lẽ cách mà chúng tôi không thể nghĩ ra thì, có thể dùng được với sự giúp đỡ của Souji Onii-chan.


"... Hừm. Anh cũng chút chuyện phải làm với Yuu-chan. Ahh! chờ một chút."


Sau khi nói xong Souji Onii-chan chạy đến một chỗ nào đó.


Và, anh ấy trở lại với một chiếc chìa khóa trong tay.


"Đó là cái gì?"


"Đó là chìa khóa chính. Nó có thể mở được tất cả các cánh cửa trong nhà. Anh đã bí mật mượn nó từ phòng của cha."


Souji Onii-chan mang chìa khóa về phía lỗ khóa và xoay nó theo chiều kim đồng hồ và sau đó có một âm thanh lạch cạch.


*Cạch*


Có vẻ như nó dùng được.


Với cái này, bạn sẽ không buồn chán khi thiếu Yuu-chan!


Tôi nghĩ vậy, rồi chúng tôi mở cửa.


Đúng như tôi nghĩ. Yuu-chan đang nằm trên giường.


Tuy nhiên, em ấy không ngủ.


Tôi chưa bao giờ thấy một nụ cười hạnh phúc như vậy khi thư giãn cả. Tôi cảm thấy một cú sốc vô tình chạy qua tôi. Tôi chưa bao giờ thấy khi thấy khuôn mặt lạnh lùng của Yuu-chan đang tan chảy với niềm vui, cực kỳ dễ thương.


Có lẽ Em ấy không để ý đến chúng tôi vì, em ấy đang đeo tai nghe và nhắm mắt lại


Chúng tôi do dự một lúc về việc có nên gọi em ấy hay không. Cuối cùng chúng tôi nhẹ nhàng và đóng cửa lại.


Tôi không biết làm thế nào nhàn rỗi có thể vui như vậy. Sẽ như thế nào nếu bản thân người đó hạnh phúc thì tôi là người phá nó.


Ngay cả khi loại trừ Yuu-chan, chúng tôi vẫn có thể ra ngoài và chơi. Mặc dù nó sẽ hạn chế những gì chúng tôi có thể chơi. Rốt cuộc, chúng tôi thường có bốn người để chúng tôi có thể hợp tác như nhau.


Vì vậy, tôi sẽ gọi ra để mời Souji Onii-chan chơi với chúng tôi.


"Kuu...Em ý thật dễ thương..." Kuu, không ổn rồi trái tim đang... không Yuudachi là một phần của gia đình..." Imouto-chan của tôi. . . Bình tĩnh lại!!"


Khuôn mặt Souji Onii-chan đỏ rực và chảy máu mũi.


Tôi không hiểu được nghĩa của những từ anh ấy đang lẩm bẩm, dường như nó quan trọng đối với Souji Onii-chan mặc dù.


Vậy... Chúng tôi quyết định chỉ chơi với ba người. Không còn cách nào khác.


. . . . Như tôi đã nghĩ khi nó không vui như tất cả bốn chúng tôi. Không có nhiều niềm vui trừ khi Yuu-chan ở đây.


Tôi mong năm sau em ấy có thể chới với chúng tôi đến cuối ngày. . .cả bốn nguời bọn mình


Tôi đã nghĩ như vậy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro