Chương. 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày sau đó, Hoàng vẫn làm công việc của mình. Cậu vẫn thức dậy sớm nấu cơm, ra đồng, chăm sóc cây trong vườn, nuôi mấy con gà, thu hoạch thành phẩm của mình để ông nội mang đi bán. Nhưng cậu không hiểu sao dạo này cậu hay mệt mỏi. Mọi khi cậu làm gì cũng thấy rất nhanh, quay đi quay lại đã xong việc nhưng càng ngày công việc càng bê trễ lại hay đụng đâu hư đó, không thì làm chậm như rùa. Nhiều lúc cậu cố làm nhanh tay nhanh chân nhưng công việc cứ ứ đọng đó ngày này qua ngày khác.

Không lẽ cậu có bệnh nên sức khỏe đã giảm đi, hay sự nhanh nhẹn không còn nên mới như vậy. Mà chắc cậu bị bệnh thật, lúc này cậu ăn không thấy ngon miệng, cũng không ăn được nhiều ngủ không đủ giấc, trong giấc ngủ cứ chập chờn những hình ảnh không rõ rồi khi thức dậy thật càng mệt mỏi hơn. Nhớ hồi trước cậu có thể tranh thủ làm thêm để có thể rành rỗi cả ngày chơi với Thanh nhưng bây giờ có lẽ phải mong một ngày thêm ba bốn tiếng đồng hồ nữa mới làm xong việc.

Trong vườn lá khô rụng đầy cậu cũng chưa kịp quét, mấy luống rau thì cỏ mọc chen muốn át hết. Ngoài ruộng thì cỏ cũng lên cao mà cậu làm từ ngày này qua ngày khác cũng làm chưa xong.

Hoàng thở ngắn thở dài, sao cậu làm cái gì cũng không xong hết vậy, tháng này sợ không đủ tiền mua phân bón nữa cho coi. Mệt quá, mồ hôi đẫm lưng áo cậu, trên trán cũng nhỏ tong tong từng giọt, Hoàng lại gốc cây ngồi nghỉ một lát. Uống miếng nước Hoàng lại móc trong túi ra tấm hình đã nhàu nhĩ đi nhiều so với hồi cậu mới nhận được. Khi mệt cậu nhìn Thanh một chút sẽ cảm thấy vui nhưng lần nào nhìn vào cũng thấy luôn cái người bên cạnh Thanh nên niềm vui đó lại vội tan biến. Cậu thấy mệt mỏi chỉ muốn ngồi yên như vậy thả tầm mắt vô định ra cánh đồng trước mắt mà chẳng muốn phải suy nghĩ gì nữa. Cứ như vậy trôi qua mấy tiếng đồng hồ cậu mới giật mình uể oải vác cuốc làm tiếp. Hoàng không biết rằng cậu đang bị cảm giác của người thất tình giày vò nên không còn chú tâm vào công việc, làm cho công việc càng ngày càng bê trễ.

Dăm ba tháng cậu chịu không nổi lại viết một bức thư gửi đi cho Thanh nhưng vỏn vẹn chỉ có thể viết nổi một câu “Tui nhớ cậu” dĩ nhiên chẳng bao giờ bức thư mà cậu gửi có hồi âm. Hoàng khờ khạo, cậu ngốc nghếch chậm hiểu nhưng không có nghĩa là không hiểu. Rồi thì bức thư cuối cùng cậu gửi cho Thanh trong đó chỉ là giấy trắng…

Tấm hình Thanh chụp cùng người cậu ấy thích gửi cho Hoàng lần đó dù cậu mỗi lần xem đều có cảm giác khó chịu nhức nhối trong lòng nhưng không nỡ bỏ, cậu muốn cắt cái hình người bên cạnh Thanh ra nhưng hai người đứng sát nhau quá, mặt kề mặt nên cắt ra rồi mặt Thanh cũng chẳng còn. Cuối cùng Hoàng không biết làm sao nên cứ ngày ngày nhìn hai người đó ôm nhau đầy âu yếm.

Hoàng cũng không khóc, cậu cũng không biết cần phải khóc. Nếu khóc chắc chắn cậu sẽ có thể nhẹ lòng hơn nhưng cậu lại chẳng thể nhỏ một giọt nước mắt nào cả .Nhiều năm trôi qua trong lòng vẫn âm ỉ đau một nỗi đau y như ngày nào, cậu muốn xóa hết nỗi đau cũng chẳng biết làm sao cho hết nên cứ mặc kệ như vậy. Cuối cùng Hoàng ốm mất cả chục ký.

Hoàng thẫn thờ suốt ngày, người sút hẳn đi không giấu được mắt ông Năm. Ông Hai lâu ngày không thấy Hoàng khoe thư Thanh gửi về nữa rồi lại thấy cậu gầy đi không hỏi cũng biết được chuyện gì xảy ra rồi.

- Thằng Thanh không liên lạc nữa rồi phải không?

Ông Hai mới vừa nhấp ngụm trà liền bị hỏi trực tiếp như vậy cũng suýt sặc nước. Cuối cùng vấn đề mà ông Hai lo nhất là bị ông nội thằng Tí chất vấn đã đến.

- Sao ông nói vậy? – ông Hai lấp liếm trả lời.

- Lâu rồi tôi không nghe người mang thư tới.

Ông Năm tuy nghiêm khắc nhưng rất để ý thằng cháu nội. Lâu rồi không thấy người đưa thư tới cùng thấy thái độ của thằng cháu ông cũng sinh nghi.

- Nó không nói gì với ông sao?

- Lâu rồi không nghe thằng Tí nói gì.

- Vậy để tôi hỏi nó. – Ông Năm đứng lên định đi tìm thằng cháu hỏi cho rõ thì ông Hai đã vội kéo lại.

- Để tôi hỏi, ông đừng làm nó sợ.

- … Thôi cũng được.

- Nếu …nếu chuyện thực như chúng ta đoán…ông…ông giận tôi không? Chúng tôi lại gây ch…uyện..

Ông Năm im lặng không trả lời, ông thực khó mà có thể nói rằng mình có giận hay không. Người ngồi trước mặt ông đây ông đã dành cả đời để ở trong tim nói giận thực làm sao giận. Người gây đau khổ cho con ông, cháu ông cũng không phải người này nhưng lại có liên quan tới... Người ôm đau khổ mất mát lại là những người thân của ông là con là cháu là máu mủ ruột già bảo không tức không giận làm sao có thể, nhưng giận lây tới người này thực ông không có.

Cản được ông Năm đi hỏi thằng Tí chuyện tụi nó mà ông Hai cảm thấy như gánh cái trách nhiệm nặng ngàn cân trên người, ông thấy chuyện xưa như tái diễn ra trước mắt. Ông không thể hiểu rằng ở nơi xa xôi đó có gì hấp dẫn mà con ông cháu ông liên tiếp bị quyến rũ rồi bỏ lại người mình từng nói yêu nói thương mà quay lưng phản bội hại ông ngày ngày đối mặt với ông Năm mà không dám ngẩng đầu.

Tìm mãi ông cũng thấy thằng Tí ngồi ngẩn ngơ ở cây rơm mặc cho gà qué chạy đầy không quản. Chầm chậm tới gần nó mà ông chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Với người khác thì dễ rồi, nói bóng nói gió là hiểu còn thằng Tí cứ phải rõ ràng rành mạch nó mới hiểu, mà rõ ràng rành mạch thì trong trường hợp này ông không biết nên rõ ràng tới cỡ nào tới bao nhiêu mới không làm đau nó.

Bước đến sau lưng Hoàng, ông vừa định lên tiếng gọi thì thấy thứ nó cầm trong tay, ông chết lặng. Thằng cháu ông thật khốn nạn, nó đang làm gì vậy chứ? tại sao lại đưa một tấm hình như thế cho thằng Tí? Dù nó không yêu không thương nữa nhưng cũng không nên dùng cách tuyệt tình như vậy dày vò thằng nhỏ, chẳng trách sao thằng nhỏ gầy đi nhiều như vậy. Nếu mỗi ngày cứ nhìn người mình yêu thương ôm một người khác có khác nào giết người ta từng nhát từng hát đâm cho tới chết. Ông là người ngoài cuộc nhìn thấy còn quặn lòng còn thằng Tí đau tới thế nào? Thằng cháu nội chết tiệt, gặp nó bây giờ ông xé xác nó ra, tại sao nó không giống ông mà lại giống thằng cha nó chứ. Ông ân hận, ân hận hồi đó đã ủng hộ nó. Đúng ra ông nên bác hai đứa ra ngay từ đầu mới đúng không nên để thằng ma mãnh đó làm đau thằng Tí thật thà khờ khạo.

Tấm hình thằng Tí cầm trên tay nhàu nhĩ đi nhiều chứng tỏ nó xem không ít lần, bất giác ông rớt nước mắt.

- Tí.

Bị kêu bất ngờ Hoàng giật bắn mình vội giấu tấm hình đi nhưng nhìn lại thấy là ông Hai nên nó thở phào.

- Con còn tưởng…

- Tưởng ai, tưởng ông nội con hả? Ông nội con có làm gì con không mà con sợ. Nói ông nghe.

- Ông nội không làm gì…nhưng không hiểu sao con vẫn sợ.

- Con thật là, ông nội tuy hơi khó chút nhưng rất thương con mà.

- Con biết, nhưng sợ vẫn sợ.

- Con thiệt tình. Con đang xem gì đó?

- Con…con xem hình của Thanh…

- Hình của thằng quỷ đó con còn xem làm gì, nó chụp với ai. Bạn hả?

- Không…mà chắc vậy.

- Lâu rồi con không mang thư thằng Thanh qua cho ông xem.

- Câu ấy không gửi thư nữa. Hay con viết thư bảo cậu ấy viết thư về cho ông Hai nhé…mà…hay ông Hai bảo cậu ấy viết thư cho ông Hai đi, con viết cậu ấy không trả lời.

Hoàng nói một cách bình thản, một cách cam chịu không chút ý oán trách giận dỗi gì làm cho ông Hai càng đau hơn.

- Nó nghỉ chơi với con rồi phải không?

- Dạ.

- Nó chơi với người khác? là người trong ảnh sao?

- Dạ

- Sao con không nói ông nghe?

- Con…

- Con có buồn không?

- … - gật.

- Buồn nhiều lắm phải không?

- Con không biết có nhiều không, nhưng con thấy bụng luôn đau.

- Bụng?

- Chỗ này này. – Hoàng chỉ vào ngực mình. Thực khó chịu, chắc con bị bệnh rồi.

- Không phải bệnh, mà cũng là bệnh. Con đang thất tình đó thôi, con đừng xem tấm hình đó nữa. Cứ xem hoài bụng con cứ đau hoài, đừng xem nữa rồi một thời gian sẽ không đau nữa đâu.

- Thật không ông? nhưng còn Thanh…

- Thanh nói gì với con rồi?

- Con cũng không hiểu hết cậu ấy nói gì, cậu ấy viết nhiều lắm nhưng con chỉ hiểu cậu ấy bảo sẽ không về thăm con nữa. Cậu ấy thích cái người này rồi.

- Tí… Mang thư thằng Thanh cho ông xem. – Ông Hai quyết định tìm hiểu thư thằng cháu.

- Nhưng cậu ấy bảo không nên cho người khác xem.

- Giờ này còn nghe lời nó. Mang cho ông xem rồi ông sẽ tìm cách làm cho con không còn đau bụng nữa.

- Ông Hai, ông đâu phải bác sĩ.

- Cái thằng này, không nghe lời ông mai mốt đừng bảo ông xin tội với ông nội con nữa nghe.

- Ông Hai…

Than thở một tiếng Hoàng lếch thếch đi lấy thư Thanh toàn bộ giao cho ông hai coi. Xem xong ông không thốt được một lời.

- Ông Hai, - Hoàng cẩn thận hỏi - Thanh bảo “Cùng trình độ, cùng nhìn về một hướng rồi cùng gì gì đó” ông Hai đọc xong rồi nói con nghe được không. Con không hiểu lắm. Có phải con làm gì cậu ấy giận rồi không? Rồi vì thế mà cậu ấy không chơi với con nữa?

Mặc cho thằng Tí kỳ kèo hỏi một chữ ông cũng không giải thích. Lần đầu tiên trong cuộc đời ông mừng vì thằng Tí khờ khạo không hiểu rằng thằng cháu ông chê nó nghèo không trình độ không hiểu biết không thông mình. Dù lời lẽ khéo léo nhưng nói trắng ra là như vậy. Thế mà hồi đó nó nói nào là yêu thật lòng không để ý thằng Tí có thế nào, nó làm ông cũng tin sái cổ.

- Không có gì, chỉ mấy lời linh tinh nó viết thôi.

- Thật không ông Hai. Nhưng cậu ấy viết nhiều lần mấy câu đó chắc chắn phải quan trọng chứ?

- Thực ra ý nó là muốn con không nhớ nó nữa thôi. Đại khái nó không muốn chơi với con nữa ấy mà. Tí à, thằng Thanh nó hư như vậy con đừng để ý tới nó nữa, tìm bạn khác mà chơi nha.

- Nhưng trong xóm tụi nó chê con đâu thèm chơi với con, còn nói xấu sau lưng con nữa kìa.

- Hay ông nói ông nội hỏi vợ cho con nha. Con hai mươi mấy tuổi rồi đâu phải không biết gì.

- Không cần…không cần đâu. – Hoàng đỏ mặt phản đối. Cậu đang tưởng tượng tới chuyện vợ chồng từng làm với Thanh mà đỏ mặt, rồi cậu tưởng tượng tới việc cùng một người khác cậu thấy khó chịu không hề muốn nên ra sức phản đối.

- Nhưng con cứ như vậy, con xem ốm mất mấy chục ký rồi mà nói không sao.

- Có đâu, con ăn lại vài ngày là mập lên thôi. Con không lấy vợ đâu.

- Cái thằng này…

- Không đâu mà. – mặt Tí thiểu não cầu cạnh.

- Thôi được, chỉ nói thôi chứ cưới hồi nào mà con làm như chết tới nơi không bằng. Nhưng Tí nè, mấy cái thư lẫn hình này đừng xem đừng nhìn nữa. Không bao lâu con sẽ không thấy buồn thấy đau lòng nữa đâu, nghe chưa.

- Dạ.

- Đem đốt hết đi.

- Hả, không cần đâu.

- Chắc chắn cần, con không nỡ đốt để ông đốt giùm cho.

- Không cần đâu, con tự làm được mà.

- Ừ… rồi con sẽ nhanh chóng quên, sẽ vui trở lại thôi mà.

Hoàng tuy gật đầu nhưng cuối cùng cậu cũng không nỡ đốt những lá thư của Thanh gửi cho cậu. Cậu mang chôn hết chúng dưới gốc mai già nhất trong vườn. Nhưng cậu không ngờ mấy thứ đó lại rơi vào tay người khác, Ông nội của cậu.

Ông Năm tuy để ông Hai đi hỏi thằng Tí nhưng hơn phân nửa ông cũng đoán được chuyện gì. Hỏi thẳng ông Hai thì chẳng khác nào tra khảo người ta nên Ông đành tự mình tìm hiểu vậy. Đọc từng chữ mà trong lòng ông run rẩy. Ngày nào đó thằng con trai ông cũng như vậy, không nói không rằng không khóc không làm to chuyện, nó chỉ lẳng lặng làm việc lẳng lặng chăm sóc gia đình nhưng chẳng bao giờ nhìn thấy nó cười nữa, rồi cuối cùng ông mất nó. Thằng cháu nội ông bây giờ cũng vậy, nó khờ hơn cha nó nhưng biểu hiện đau lòng cũng y chang. Ông sợ, có phải ông cũng sẽ mất luôn thằng cháu nội không? Ông trời sao cứ thật trêu người, chẳng lẽ kiếp trước ông làm việc gì ác mà bây giờ con cháu phải trả nợ. Nhà ông nợ gì nhà bên đó hay sao? Ông phải làm gì đó cho thằng Tí quên thằng Thanh đi, không thể như cha nó ôm mãi một mối tình cảm đau lòng mà sống không bằng chết.

Đặt mấy bức thư trước mặt thằng cháu nội ông nghiêm túc hỏi.

- Tí, chuyện này con nói rõ với ông nội được không!

Mặt Hoàng tái mét, ông nội biết hết trơn rồi. Nó không thấy mình làm sai chuyện gì nhưng sợ bề trên thì vẫn là sợ thôi.

- Con…

- Ông nội biết con thích thằng Thanh.

- Con…

- Ông nội muốn biết con bây giờ thế nào? Con làm gì mà để nó nói con không xứng với nó. Nó chê con khờ, chê con nghèo. Có phải con lại xin xỏ nó đồ vật gì không, hay nhận quà của người ta hoài? – Một lời ông nói chẳng khác kim đâm trong ngực ông, nhưng ông biết không nói rõ ràng không làm cho thằng Tí khờ khạo hiểu rõ thì nó cũng sẽ lẩn quẩn tơ tưởng mãi thôi.

- Thanh không có nói vậy. Con…con cũng không có nhận gì hết mà.

Ông biết ngay thằng cháu ông không biết vì sao bị người ta bỏ mà. Nhưng ông dứt khoát nói cho nó biết không thì nó cứ ôm hoài mối tình vô vọng này rồi buồn bã hoài thôi. Ông nên để cho nó đau một lần rồi thôi không thì nó hỏng mất không tìm lại được nụ cười, lại sẽ giống như cha nó.

- Nó viết rõ như vậy. – ông Năm gằn giọng.

- Viết…con… - Hoàng tỏ rõ sự ngạc nhiên, cậu không thấy chữ nào viết giàu nghèo gì cả mà.

- Trong này nó viết rõ như thế, nào là không cùng suy nghĩ, không cùng hiểu biết …

- Không phải viết linh tinh…nhưng ông Hai nói…

- Tí à, Thằng Thanh ăn học cao, văn hay chữ tốt nên nó viết như vầy những câu này thực tế ý thằng Thanh nói con học không bằng nó, không giàu bằng nó, không thể ra nước ngoài học như nó, không quần áo đẹp như nó, không nhiều bạn bè như nó nên nó không thích ở cạnh con nữa. Nó không muốn ở cạnh một người khờ khạo như con.

- Con…

Cái này thì Hoàng hiểu, hèn gì ông Hai lúc nói không có gì chỉ là Thanh viết linh tình nhưng mặt ông có vẻ giận lắm, là do Thanh chê cậu nhiều như vậy sao? y như đám thanh niên trong xóm lúc nào cũng bóng gió cậu có vấn đề trong đầu vậy. Có lẽ Ông Hai sợ cậu buồn nên không nói, ông nội thì không giấu cậu. Mấy câu hoa mỹ Thanh viết cậu có thể không hiểu nhưng ông nội chắc chắn hiểu. Những gì ông nội nói thì dù cậu có vấn đề trong đầu nghiêm trọng tới đâu thì cậu cũng hiểu…chỉ là hiểu rồi sao lòng cậu thấy đau quá.

Bấy lâu Hoàng cứ hy vọng Thanh sẽ về nhưng giờ cậu đã không còn nuôi hy vọng đó nữa bởi Hoàng biết Thanh vì sao muốn kết “vợ chồng” với người khác. Bởi người kia đẹp như vậy, lại cùng học, quần áo trên người cũng đẹp, trên người đeo chiếc nhẫn vàng thật to, trên cổ cũng có món đồ lấp lánh, đồng hồ nhìn cũng rất đắt tiền chắc chắn là giàu rồi. Cậu chịu thua, Thanh muốn cậu cái gì cậu cũng có thể sửa chữa nhưng nghèo thì biết làm sao… cậu học hết lớp năm không thể trở thành bác sĩ kỹ sư để xứng với Thanh, mặt mày cậu sinh ra vốn như vậy không thể sửa cho đẹp như người trong ảnh, cũng không có tiền mua quần áo đẹp, đầu cậu có vấn đề bị người ta chọc ghẹo cũng không biết thay đổi làm sao. Tóm lại là cậu chẳng thể thay đổi bản thân giống như người kia để có thể được ở bên Thanh.

Hoàng từ đó thôi hy vọng rằng Thanh một ngày sẽ trở về. Rồi cuối cùng cậu đã gửi cho Thanh bức thư trắng bóc, bức thư cuối cùng.

Trái với ông Năm suy nghĩ, cậu đã thôi hy vọng nhưng hiểu rõ rồi tổn thương lại càng nhiều, từ đó cậu như chợt lớn lên thật nhiều, mà không phải nói già đi thật nhiều mới đúng. Hoàng không thể cười tươi như ngày trước nữa. Khi con người đã biết tới mặt trái của cuộc đời thì làm sao có thể ngây ngô mà sống vô tư vô lo, huống chi chính cái mặt trái đó làm nên vết thương trong lòng.
.........................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro