1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay trời không có một gợn mây nào, ánh nắng chiếu xuống sân vườn một cách chói chang. Nhị thiếu gia nhà Bá Tước -Takemichi siêu cấp nghịch ngợm trốn người hầu ngủ trưa lon ton chạy ra vườn sau biệt thự.

Bây giờ ở đây vắng người, đa số  người hầu trong nhà đều đang nghỉ ngơi. Takemichi tự đắc cười hì hì. Sẽ không ai cấm cản cậu nghịch ngợm bất cứ thứ gì cả.

Ngước nhìn bóng cây cổ thụ cao lớn giữa sân vườn, Takemichi ao ước được trèo lên đó mà ngắm cảnh, tiếc là lần nào có ý định leo cây là ngay lập tức có người tới bế cậu xuống.

Nhưng bây giờ thì không có ai rồi.

Takemichi hì hục leo lên, đất làm bẩn hết hai bàn tay và áo của cậu, nhưng cậu không quan tâm, cậu sắp leo lên ngọn cây rồi.

Đứng nơi cao nhất trên cây cao, cậu dương đôi mắt to tròn nhìn khắp nơi. Mọi thứ bỗng chốc bé đi một tẹo. Gió thổi nhẹ từng đợt làm bay mất sự mệt mỏi khi leo trèo ban nãy.

Khi đã cảm thấy vui vẻ đủ rồi, cậu cúi người trèo xuống, nhưng lại không cẩn thận mà trượt chân.

Cảm nhận cơn đau ở phần đại não truyền xuống, mọi thứ đảo lộn cả lên. Cậu lờ mờ nhìn thấy một đám người vội vàng chạy lại, vẻ mặt hốt hoảng. Mọi thứ dần trở nên tối dần

Takemichi cậu mau tỉnh lại đi

Một giọng nói vang lên trong đầu gọi tên cậu, sau nghe nó thương tâm quá, rồi còn nhiều nhiều âm thanh hỗn loạn khác nữa, chúng chỉ gào hét đòi cậu tỉnh dậy, đòi cậu đứng lên. 

Cái gì vậy? Takemichi cậu khó hiểu, những hình ảnh liên tiếp đè lên nhau. Nào là một kẻ tự đâm dao tự sát, nào là một phát súng được bắn vào đầu một người vừa lạ vừa thân quen, sau đó là ba phát đạn từ kẻ tóc trắng bắn vào người cậu, bộ váy cưới phất phới trong gió. Mọi thứ liên tiếp đè lên, dồn dập vào bộ não nhỏ bé của cậu.

Kí ức hiện tại cũng ùa về, cậu bé Takemichi mồ côi, năm 7 tuổi được gia đình bá tước nhận làm con nuôi và nhiều thứ khác...

Cơn đau nhức nhối khiến não cậu muốn nổ tung. Quá nhiều thông tin được đưa vào não cậu, nó dồn dập như vũ bão.

Rồi Takemichi mơ hồ nhận ra, đó là tiền kiếp của mình, vậy là nhờ sự cố tuột tay té từ trên cây xuống khiến cậu nhớ lại kiếp trước ư? Nghe tuyệt thật, cậu không ngờ một đứa trẻ không tài năng không nổi bật như mình lại may mắn nhớ được kiếp trước của mình.

"Oa oa oa... Takemichinii-san!!!... Anh mau tỉnh lại đi mà"

Tiếng khóc của trẻ con lôi kéo được sự chú ý của cậu. Takemichi liền nhận ra tông giọng quen thuộc này, là của Naoto ở thế giới này.

Takemichi nhúc nhích đầu ngón tay, sau đó nhắn nhó mở mắt nhìn. Naoto vội vàng đi gọi bác sĩ đến, để lại Hina ngồi bên cạnh đỡ cậu dậy. Cơn đau ở đầu khiến cậu nhăn mặt lại

"A-anh vẫn còn đau ư?"

"Chỉ hơi hơi thôi"

Takemichi xoa xoa chỗ nhức, trả lời Hina. Cô đúng là vẫn như ngày nào, luôn xinh đẹp và quan tâm đến người khác. Takemichi tự nhủ rằng nếu kiếp trước mình không bảo vệ được cô, thì kiếp này cậu nhất định sẽ bảo vệ nụ cười ấy.

------------------------

-Nhân vật-

Takemichi: Con trai nuôi của gia đình bá tước, vốn dĩ là trẻ mồ côi, được phu nhân của nhà bá tước Baji mang về nuôi vì nhận thấy cậu bé có vẻ xán lạn, thông minh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro