12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Takemichi mơ màng đứng dậy, không biết đây là lần thứ bao nhiêu cậu bị người ta đánh cho ngã nhào ra đất, mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi cậu, chiếc áo sơ mi trắng từ khi nào đã bị nhuộm cho lốm đốm đỏ tươi cùng bụi đất. Khi sắp không trụ nổi nữa, cậu ngã ngửa nhưng kì lạ thay lại chả thấy đau tí nào.

.....

Một lần nữa tỉnh dậy, trần nhà cao với trùm đèn lấp lánh phía trên làm cậu mơ mơ hồ hồ đây là đâu. chống tay muốn ngồi dậy lại bị một giọng nói làm cho ngừng lại

"Con còn bị thương nặng, bác sĩ bảo tốt nhất là đừng có vận động mạnh, cứ nên là nằm yên trên giường thì hơn"

Bá tước phu nhân nghiêm nghị dạy bảo cậu một trận, giọng nói pha chút bực tức pha lẫn buồn rầu. Đứa trẻ mà bà nhận nuôi cưng chiều chăm sóc hết mực như con ruột suốt ba năm không có lấy một vết sướt  ấy vậy mà dạo gần đây liên tục bị thương nặng. Khiến người làm mẹ đây như bà thật đau lòng. 

Giá mà cậu như con ruột của bà, hay đi gây sự đánh nhau nhưng lúc nào về cũng là chiến thắng, thì dù bà phải bỏ tiền ra để đền cho người ta thì bà cũng cảm thấy tự hào vì con mình không dễ dàng bị ăn hiếp. mà đây thì cũng đi gây sự đánh nhau đó nhưng khi về thì thân tàng ma dại không nhận ra mặt nữa rồi.

Bên này Takemichi ấm ức nghe mắng từ phu nhân. Biết làm sao được, đâu phải tại cậu muốn gây sự đánh nhau đâu, là rắc rối nó tự kéo đến chứ bộ, cậu né làm sao được.

Đợi đến khi phu nhan bảo cậu nghỉ ngơi rồi rời đi thì Chifuyu mới từ từ mò đến, rón rén bước vào phòng, ngồi nắm lấy bàn tay đang được bang bó của cậu thủ thỉ

"X-xin lỗi Takemichi... tôi... tôi là người đi cùng cậu mà lại không bảo vệ cậu được..lại để cậu bị người ta đánh thành ra như này.."

Y nhỏ giọng lịa dần rồi im bặt, không biết nên nói làm sao nữa, chỉ có thể vuốt ve bàn tay của cậu bày ra vẻ mặt hối lỗi. Takemichi không trách cứ gì y cả, hơi nghiêng người xoa đầu y

"Nào có ai biết tôi sẽ bị đánh thành như này đâu mà, cậu đâu có lỗi"

"ư ư ư...hức..oa oa oa.."

Chifuyu không kiềm được nước mắt khóc nấc lên, hại Takemichi phải dỗ dành cả một buổi.

Đến khi bá tước phu nhân vào thăm cậu lại thấy hai thân anh chủ tớ ôm nhau nằm ngủ, coi bộ hai đứa trẻ này thật sự rất thân với nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro