15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhớ cái hồi Takemichi mới được nhận nuôi, cậu không hẳn là nhát cáy, chỉ là rất dễ bị dọa sợ cho khóc. 

Có bữa cậu bị Baji đánh cho vài cái vào mông chỉ vì lẽo đẽo theo sau hắn, kết quả là cậu khóc suốt mấy tiếng liền không ngừng nghỉ. Không phải là òa lên khóc to đâu, chỉ là cứ sụt sịt chảy nước mắt nước mũi thôi, lâu lâu thì có nấc lên vài cái.

Kazutora may mắn có mặt ở đó, anh là đang đi kiếm thằng bạn của mình để rủ nó đi chơi, lúc đi ngang qua hành lang có thấy cậu  đứng chảy nước mắt, mặt thì cúi gằm phụng phịu hai chiếc má đo đỏ, mắt mở to ngấn nước, xung quanh có hai hầu nữ dỗ dành. Anh nhịn không được phá lên cười lớn, trêu cậu là đàn ông con trai mà phải để phụ nữ dỗ nín

"Tôi không có khóc!! Nước mắt nó tự ra chứ bộ!!!!" 

kazutora quẹt nước mắt, cười thầm lời biện hộ của cậu, còn cậu thì phồng má quát lên với anh, thật nhìn chỉ càng muốn chọc.

Anh phẩy phẩy đuổi tay hai thị nữ đi,  để mình trông cậu nhóc này cho. Hai thị nữ ái ngại nhìn nhau song vẫn là nên vâng lời, liền lùi đi. Bây giờ ở đây chỉ có anh và cậu.

"Nào lại đây cho anh ôm một cái nào"

Kazutora niềm nở dang tay ra muốn ôm ôm, lại bị cậu lùi lại né tránh

"Ơ kìa"

Anh đau lòng đấy nha bé con, Kazutora không chịu liền tiến lên , Takemichi lại lùi xuống, hai người bọn hộ cứ như vậy cho đến hết hành lang. 

Bộp

Lưng của Takemichi chạm vào bức tường cuối hành lang, hết trốn được nữa. Kazutora nhân ngay cơ hội bế thốc cậu bé lên cười ha hả chiến thắng. Điều này làm Takemichiậu sợ, cậu khóc to hơn, xui thay cả hai đang đứng trước cửa phòng của Baji, gã ở trong phòng nghe mà tức giận, xông ra ngoài giựt lại cậu em trai nuôi trong tay anh mà quát

"Mày chọc gì thằng nhóc mà để nó khóc to hơn vậy??"

"Có biết gì đâu, đang cố dỗ nó đây nè"

Qua tay Baji rồi vẫn chả khá khẩm hơn, Takemichi nước mắt vẫn cứ chảy ròng ròng, hại hai thằng luống ca luống cuống không biết làm sao. Bày đủ trò từ dọa nạt cho tới dụ dỗ mà mãi vẫn không hết. Baji sợ việc này mà đến tai mẹ của mình thì gã tiêu đời, thúc giục Kazutora mau mau nghĩ cách.

"Hay là thử đưa đồ ăn coi"

Kazutora  vò đầu bức tai nghĩ ra một kế, mong rằng nó sẽ hiệu quả. Nói rồi anh và gã bế cậu xuống phòng bếp xin bánh ngọt.

May mắn là cậu đã chịu nín, chỉ sụt sịt mũi, ngồi trên đùi Baji ăn bánh quy, khoang miệng nhỏ liên tục được đút bánh cho tới khi phồng to lên, trông đáng yêu xỉu. Kazutora ngồi bên nhìn cậu ăn, đôi mắt anh dán chặt lên cặp má phúng phích ấy không rời

"Muốn cắn quá a"

Nghĩ là làm, Kazutora cúi xuống há miệng cắn một cái thật to, in rõ cả dấu răng.

Khỏi phải nói, Baji và Takemichi sốc cỡ nào, còn Kazutora thỏa mãn cười tươi, chu cha cái má nó mềm mềm, như muốn tan ra trong miệng anh vậy, thích lắm.

Thế là từ hôm ấy, mỗi khi anh gặp Takemichi, liền nhào vào cọ má rồi cắn má cậu một cái, riết rồi như một thói quen khó bỏ luôn. 

Và Takemichi có một nỗi sợ đầu đời, đó là hàm răng của Kazutora

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro