Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhật Bản - Thủ Đô Tokyo

Ngày 20/8/2017

Ở một tiệm đĩa DVD nào đó, có một cậu thanh niên đang chăm chỉ sắp xếp lại những chiếc đĩa DVD mới vào kệ. Cậu ta lấy bản thống kê ra xem chi tiết những chiếc đĩa cần sắp xếp vào, và một số để lại ở trong kho.

Sau một hồi vật vã thì cậu thanh niên ấy cũng làm xong công việc của mình, điều duy nhất mà cậu ta cần làm là đem mấy cái thùng giấy kia để lại trong nhà kho chung với số đĩa DVD còn lại.

"Hanagaki-kun! Anh làm xong chưa?" Bỗng có một giọng nói phát ra từ phía sau.

"À... Ờ tôi xong rồi, chỉ cần đem mấy cái thùng giấy này vào nhà kho là xong ấy mà." Cậu giật mình quay lại, nhìn người đang đứng ở đằng sau mình nói.

"Thế thì tốt! Nếu anh làm xong rồi thì về đi, nay tan làm sớm." Vị quản lý nhìn xung quanh, gật đầu hài lòng nhìn cậu.

"Vâng!" Takemichi mỉm cười, rồi cậu lật đật bê mấy cái thùng giấy kia đi về phía nhà kho.

"Thế tôi về trước đây!" Cậu quay đầu lại cười với cô quản lý, đi ra cửa nói.

"Về vui vẻ nhé Hanagaki-kun!"

"Vâng!"

Takemichi đi ra khỏi chỗ làm của mình, cậu bước chân trên con đường quen thuộc về khu nhà trọ. Trên con đường thành phố Tokyo đông đúc này, cậu có thể thấy những bạn nhỏ học sinh cúp tiết mà đi chơi, vài người hấp tấp cấm đầu chạy về phía trước,...

Hai bóng hình lướt qua nhau, thời gian như quay chậm lại ở khoảng khắc này.

Một người thì mất đi tình thương, mất đi gia đình, bạn bè, người thân của mình để rồi cho chính bản thân của người đó lún sâu vào trong bóng tối vô tận.

Một người thì bị cuộc sống chèn ép đến không thể thở nổi, dần dần người kia biến đổi thành một người không quan tâm với mọi thứ xung quanh, chỉ biết sống cho bản thân mình đến cô độc.

Trong khoảng khắc này, như thể có thứ gì đó đã gắng kết họ lại với nhau.

Takemichi đang nhìn xung quanh, bỗng có một bóng người vừa mới đi ngang qua mình. Không hiểu sau lúc đó cậu lại quay đầu nhìn về phía sau, bắt gặp bóng lưng của một người con trai.

Cậu chỉ thấy cậu ta có mái tóc vàng được vuốt ra đằng sau, phía cổ bên trái còn có một hình xăm con rồng dù nó đã được áo khoác che đi nhưng Takemichi vẫn thấy rõ được hình xăm đó.

"Trong cậu ta cô đơn quá." Takemichi bất giác nói ra một câu, cậu giật mình quay đầu lại, chạy về phía khu nhà trọ của mình nhanh nhất có thể.

Người con trai kia bỗng dưng quay đầu lại nhìn về phía sau, nhìn chỗ mà cậu vừa đứng ở đó. Được một lúc, người đó mới quay đầu lại đi về phía trước.

"Mình cảm nhận sai sao?" Người con trai ấy lẩm bẩm vài câu, lại nhìn về phía sau một lần nữa mới đi mất.

. . .

Takemichi đang chạy rối chết đi về phía nhà trọ của mình, tra chìa khóa vào ổ. Cậu vặn lấy tay nắm cửa mà đi vào, ngồi ngục xuống sàn nhà mà ôm mặt.

Takemichi thở hắt ra một hơi, cậu không biết lúc nãy mình bị cái gì nữa!

Tại sao chính mình lại nói như vậy?

Rõ ràng cậu là một con người sống cho chính bản thân của mình mà thôi, từ khi nào mà mày quan tâm hay nhân từ với một ai đó vậy... Hanagaki Takemichi?

"Ha!" Takemichi cười khổ một cái.

"Từ khi nào mà mày quan tâm người lạ thế hả? Hanagaki Takemichi?" Cậu cười khẩy, dùng giọng nói mang theo vài phần châm chọc, như đang nói với chính bản thân của mình.

Takemichi từ từ đứng dậy, bật đèn lên. Trước mắt cậu là căn phòng còn bừa bộn hơn cả bãi rác, Takemichi tặc lưỡi một cái. Xắn tay áo lên, bắt đầu dọn dẹp lại căn phòng.

Sau một hồi giằng co với căn phòng trọ thì cậu có 5 túi rác.

Phải!

5 túi rác đấy!

"Mày ăn ở cái kiểu gì mà ghê vậy hả Takemichi!?" Cậu chửi rủa chính mình, lầm bà lầm bầm đem từng túi rác đi vứt.

"Đây là túi cuối cùng." Takemichi thở ra một hơi, cậu khởi động tay chân.

"Tách! Tách! Tách!"

"Hửm?" Takemichi dừng lại động tác khởi động, cậu ngước đầu lên nhìn bầu trời.

Bầu trời trong xanh giờ đây bao phủ một màu âm u, từng hạt mưa phùn cứ thi nhau rơi xuống những mái nhà khắp Tokyo. Vài cơn gió mạnh thổi qua, cuốn thêm vài hạt mưa tạt thẳng vào mặt của Takemichi.

"Trời mưa rồi?" Takemichi đưa tay ra hứng vài hạt mưa.

Ánh mắt nhìn về một hướng vô định nào đó, cậu chạy như bay về nhà lấy cây dù ra, rồi lại chạy đi ra khỏi nhà, đi vòng quanh khu phố.

Takemichi có một cái tật, đó là khi mưa thì cậu lại đi đây đi đó để ngắm mưa. Chứ không thể nào ở nhà vừa húp mì vừa coi Tivi hay đi cày game như bao người khác.

"Mình đúng là ngộ thật đấy?" Takemichi còn biết chính mình ngộ nghĩnh đến mức độ nào, cậu híp mắt nhìn xung quanh. Sau đó, ánh mắt của cậu hướng về phía cửa hàng bán Taiyaki.

Nó làm cậu nhớ lại một phần ký ức thởu nhỏ, lúc đó cậu 14 tuổi có quen biết một người bạn hơn mình 1 tuổi. Hai người lúc đó nói chuyện rất vui vẻ, đi chơi chung với nhau.

Cho dù mới gặp vài lần nhưng không hiểu sau, cả hai đứa chơi chung với nhau còn dính lấy nhau như sam vậy, y như đôi bạn thân chơi với nhau được vài năm.

Từng mảnh ký ức vui đùa ngày đó ùa về như thể mọi chuyện vừa mới xảy ra ngày hôm qua, chứ không phải là 12 năm về trước.

Làm trẻ con vui đùa như hồi đó cũng tốt.

Bất giác Takemichi mỉm cười, cậu đi vào tiệm. Thu cây dù lại vẫy vẫy vài cái, rồi bỏ nó vào chỗ đựng dù cho khách, bước vào trong tiệm là một bầu không khí ấm áp, nó ấm áp đến mức muốn làm cho người ta ở đây mãi.

"Cho tôi 10 cái Taiyaki nhân đậu đỏ." Đi tới quầy, Takemichi mỉm cười nhìn nhân viên nói.

"Vâng! Xin anh chờ một lát." Nhân viên mỉm cười nhìn cậu, quay lại nhìn máy tính bấm bấm vài cái rồi mới đi lấy bánh gói lại đưa cho cậu.

"Bánh của anh đây ạ." Nhân viên lịch sự đưa túi bánh trước mặt Takemichi, mỉm cười nói.

"Cảm ơn. Thanh toán bằng thể nhé!" Cậu lấy túi bánh, đưa một tấm thẻ cho người nhân viên.

"Tích!"

"Của anh đây! Chúc quý khách buổi chiều tốt lành ạ." Nhân viên đưa tấm thẻ lại cho Takemichi, mỉm cười chào tạm biệt cậu.

Bước ra khỏi cửa hàng, cái lạnh của cơn mưa phả thẳng vào mặt cậu. Takemichi lấy cây du từ chỗ đựng ra, một tay cầm cây dù, tay còn lại cầm bịch bánh Taiyaki đi về phía nhà của mình, đang đi trên đường cậu cũng không quên ngấm nhìn xung quanh.

Khung cảnh khi mưa rất khác biệt, nó lạnh lạnh mà cũng thật mát mẻ. Có thể là do thời tiết dạo này nóng quá cho nên cậu mới cảm giác như vậy, không khỏi thở dài một hơi.

____________

12:24|3/1/2022
(Đăng 22:44|23/1/2022)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro