Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Haizzz... Quay về thôi." Takemichi mệt mỏi đi về nhà.

Trên con đường thưa thớt người, những hạt mưa cứ thi nhau rơi xuống mặt đường, tạo ra tiếng vang vọng khắp nơi. Takemichi cứ đi trên con đường ấy về đến nhà, nhưng có thứ gì đó khiến cậu phải khựng người lại nhìn về phía con hẻm.

"Sao mình cảm giác có thứ gì đó là lạ." Cậu nghiêng đầu nhìn vào trong con hẻm, bước chân cứ đi lại gần.

Có lẽ tối quá cho nên Takemichi chớp mắt vài cái, để đôi mắt thích ứng được với bóng tối nhìn rõ bên trong hơn.

"Đùng!!!"

Trong lúc cậu còn đang nhìn vào trong con hẻm. Bỗng có tiếng sấm chớp vang lên, nhờ vậy mà cậu mới nhìn thấy được có một người đang ngồi tựa vào góc tường.

Takemichi tiếng lại gần người kia, có thể người kia đã nghe thấy tiếng bước chân của ai đó đến gần nên mới từ từ ngước đầu lên nhìn. Cũng là lúc Takemichi đưa cây dù che cho người kia, hai ánh mắt chạm nhau.

"Sau anh lại ngồi ở đây trong khi trời đang mưa vậy? Anh không sợ mình bị cảm à!?" Takemichi đang cầm cây dù che nó lên đầu người kia, cậu nghiêng đầu thắc mắc hỏi.

Người kia chỉ im lặng, đôi mắt đen vô hồn kia cứ thế nhìn chằm chằm vào cậu. Takemichi hơi rùng mình vì đôi mắt của người trước mặt, cứ nhìn như muốn đấm cậu tới nơi vậy.

Ủa? Bộ anh ta tính đánh mình hả!??

"À... ờ anh nên đi về nhà thay đồ của mình đi, không lại bị cảm đấy!" Cậu vẫn nhẹ nhàng nói chuyện với người trước mặt, mặc kệ người kia đang nhìn mình chăm chú.

"Tôi... không có nhà để về, nếu có thì sẽ không có ai ở nhà cả." Được một lúc lâu, người kia vừa nhìn cậu vừa nói.

Takemichi bỗng nhiên ngớ người ra, cậu hơi ngờ ngợ ra chuyện gì rồi. Nhìn người con trai trước mặt mình, cậu bỗng cảm thấy đồng cảm. Bây giờ không biết làm sau, Takemichi bỗng nhiên nói ra một câu khiến cậu đéo thể nào nuốt lời lại được.

"Thế cậu có muốn đến nhà của tôi không? Dù nhà của tôi hơi chật hẹp một chút?" Takemichi mỉm cười, nhìn vào người trước mặt hỏi.

Clm! Mày bị cái chó gì mà đi mời người ta về nhà mình hả? Cái thằng ngu này!?

"Được." Người kia vẫn nhìn cậu, rồi từ từ đứng dậy.

Thì Takemichi ngạc nhiên thay... anh ta lùn hơn mình tận 3cm.

[T/g: Clm =)) ]

Takemichi hơi shock nhưng cũng bình tĩnh kéo người kia gần lại mình, cả hai người che dù chung. Đối với cậu thì hơi nghiêng người, che cây dù cho người kế bên không bị ướt... nhưng sự thật một điều là người kia ướt mẹ nó từ trên xuống dưới luôn rồi.

Đm nó chứ!!!

Một lúc sau đã đến trước cửa nhà, cậu kéo người kia chạy nhanh vào hiên nhà. Thu cây dù lại, Takemichi đi lên bậc thang, dù nói là nhà trọ nhưng nó cũng khang trang và sạch sẽ không bụi bận, cũ kỹ. Vì đây là căn nhà trọ mới xây.

Phòng trọ của Takemichi ở giữa nhà, cậu đi lại lấy chìa khóa tra vào ổ. Trong quá trình đó người kia điều nhìn chằm chằm vào cậu, Takemichi cũng hơi quen với ánh mắt nhìn mình chằm chằm rồi, nên thấy cũng không có gì đáng ngại.

Mở cửa phòng ra, cậu quay đầu lại nhìn người phía sau mình. Hai ánh mắt chạm nhau, lần này cậu thấy rõ đôi mắt đen vô hồn ấy vẫn luôn nhìn mình chằm chằm. Takemichi lúc này hơi rén, nhanh vương tay nắm lấy bàn tay của người kia.

Móa! Sau tay ổng lạnh ngắt vậy?

"Ta đi vào nhà thôi." Cậu kéo anh ta vào trong nhà của mình, bật công tắc điện lên. Nguyên căn phòng bây giờ đã sáng đèn lên xua tan đi cái bóng tối lạnh lẽo, cậu quay người lại nhìn người kia thì ngớ người.

Người này cao 1m62, đôi mắt đen vô hồn vẫn nhìn cậu, mái tóc vàng ngắn đến ngang vai được vuốt keo giờ đây đã rũ xuống do mưa. Phía cổ bên trái của cậu ta có xăm một con rồng, được cái áo khoác màu xám che lại. Gương mặt của người này nói thật là không có góc chết, đẹp trai đến các chị em phải mê mẩn.

Takemichi triệt để im lặng, thầm nghĩ cậu đã đem cái thứ gì về nhà vậy!??

"Vào nhà thôi, anh đứng đây một chút nhé? Để tôi pha nước tắm cho anh." Cậu đóng cửa nhà lại, lật đật chạy vào trong nhà tắm, pha nước ấm cho người kia tắm.

Người kia chỉ biết nhìn Takemichi đi khuất vào nhà tắm, anh ta cởi giày ra đi vào nhà, ánh mắt nhìn xung quanh mà đánh giá. Căn phòng trọ của Takemichi là tông màu nhẹ nhàng không kém phần ấm áp, đại đa số điều là màu trắng và màu xanh dương nhạt.

"Y như cậu ta thật, vừa dịu dàng lại mang cho người ta ấm áp đến lạ." Người kia sau khi coi xung quanh, lẩm bẩm nói đủ chính mình nghe.

"Anh mau vào đi tắm đi, tôi có để đồ và khăn tắm trong nhà tắm rồi. Không thì anh sẽ bị cảm lạnh đấy!" Takemichi lúc này vừa bước ra từ nhà tắm, cậu nhìn người kia chạy lại kéo tới cửa nhà tắm nói.

Người kia nghiêng đầu nhìn cậu, rồi bước vào nhà tắm. Thấy người trước mặt đi tắm, Takemichi mới thở phào một hơi, cậu tranh thủ chạy lên phòng ngủ mà tắm.

_________

15:47|7/1/2022
(Đăng 16:07|24/1/2022)

Góc giải thích:

Thật ra phòng trọ của Takemichi thiết kế khá đặc biệt, nó có tổng cộng hai tầng.

Nói phòng trọ vậy thôi, chứ con trai tôi điêu vãi nồi. Nó là khu chung cư, có tất cả 7 tầng và Takemichi ở tầng thứ 5.

Sao con lươn lẹo thế hả? =))

Khi ta bước vào cửa nhà, điều đầu tiên ta thấy là cái kệ để giày hay dép là ở phía bên trái theo chiều đi vào nhà, còn phía bên phải là có một cái tủ, đủ để cái điện thoại có dây và thêm vài chậu cây lên.

Đi vào trong nữa là ta có thể thấy phía bên trái là nhà bếp và bàn ăn, còn nhà tắm là đi phía sau cái phòng ăn thì sẽ thấy. Phía bên tay phải là phòng khách, mà khi đứng từ cửa nhìn vào sẽ thấy cái cầu thang tầng hai.

Trên tầng hai thì có bốn phòng. Phòng đầu tiên phía bên trái là của Takemichi, còn phòng phía đối diện là dành cho khách. Hai phòng cuối cùng bên trái là để sách và game, bên phải là để những thứ không xài được hoặc đồ cũ.

Bốn phòng. Phòng nào cũng rộng mọi người ạ, mà cái phòng rộng nhất vẫn là phòng của Takemichi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro