Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lúc sau.

Sau khi tắm xong, Takemichi lật đật chạy xuống nhà bếp làm đồ ăn cho cả hai người. Bước lại tủ lạnh mở ra, nhìn một chút Takemichi quyết định làm món cơm cà ri và vài món ăn kèm.

Còn Taiyaki thì để một chút rồi ăn, thế là Takemichi bắt đầu sơ chế thịt và rau củ, bật bếp lên từ từ cho từng nguyên liệu vào.

"Cạch!"

Tiếng mở cửa từ phía phòng tắm vang lên, người kia từ từ đi lại gần nhà bếp. Đứng ở ngoài cửa mà nhìn bóng dáng đang hì hục nấu ăn của cậu, làm người kia nhớ đến em gái của mình.

Takemichi đang nấu ăn, cảm thấy có người đằng sau nhìn mình chằm chằm. Cậu quay đầu lại thì nhìn thấy người kia, vừa lấy tay lau tóc vừa nhìn cậu.

Takemichi tắt bếp đi lại gần người đang đứng ở của bếp, nắm lấy tay người kia kéo lại chỗ Sofa ngồi xuống. Cậu lấy cái khăn lau cho tóc hết ướt, rồi mới lấy cái máy sấy tóc, sấy cho tóc nó khô, chải tóc gọn gàng lại cho người kia.

"Anh đói bụng chưa? Tôi dọn đồ ăn ra nhé?" Sau khi làm xong, Takemichi mới nghiêng đầu xuống nhìn người kia nói.

"Ừ." Người kia cũng ngước lên nhìn cậu, gật đầu.

"Đi thôi." Takemichi mỉm cười, đi vào nhà bếp.

Cả hai người đi vào căn bếp, nó ấm áp mà còn thơm phức đồ ăn do Takemichi làm. Takemichi đang dọn đồ ăn ra bàn, cậu bỗng dưng nhớ ra mình chưa hỏi tên người ta!

Đụ má! Quên không hỏi tên!!

Đến tên còn không hỏi?

Sau mày lại mang người ta về như đúng rồi vậy Hanagaki Takemichi!??

"À... mà anh tên gì vậy?" Takemichi vừa dọn đồ ăn vừa hỏi.

"Tôi tên Sano Manjirou hay còn được gọi là Mikey. Cậu có thể gọi tôi là Mikey." Mikey nghiêng người nhìn người con trai mái tóc đen, chậm rãi nói.

Ủa? Mà sau tên anh ta nghe quen quen vậy???

Bộ mình nghe tên anh ta ở đâu rồi hả ta!??

"Còn tôi tên là Hanagaki Takemichi. Anh có thể gọi tôi là Takemichi." Cậu đặt hai ly nước lên bàn, mỉm cười nhìn anh nói.

"Takemitchy!"

"Hả? Tên tôi là Takemichi, chứ không phải là Takemitchy!" Takemichi hơi khó hiểu, cậu chậm rãi giải thích cho người trước mặt.

Nhưng...

"Takemitchy!" Mikey vẫn như cũ nhìn Takemichi, mà gọi tên cậu do anh đặt.

"Được rồi, được rồi. Anh muốn gọi sau cũng được." Takemichi bất lực thở dài trong lòng, cậu nhìn Mikey đang nhìn đĩa cơm cà ri của mình mà ăn.

Chắc anh ta đói lắm.

Takemichi cũng bắt đầu ăn phần ăn của mình, mà suy nghĩ. Khi ăn xong thì cậu đã kêu Mikey đi ra phòng khách bật Tivi ra xem, rồi đem bịch bánh Taiyaki mới mua hồi nãy ra cho anh ăn.

Còn cậu thì đi vào bếp rửa chén xong thì cũng gần 22:00pm. Quay đầu lại thì thấy Mikey đang nhìn mình, cậu hơi giật mình rồi lại bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.

Sau anh cứ hù tôi hoài vậy!?

"Mikey-kun! Cũng gần 10 giờ rồi, anh vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân đi. Để tôi lên lầu dọn phòng cho anh ngủ." Cậu nhìn lên đồng hồ, quay lại nhìn Mikey nói.

"Tôi muốn ngủ chung với cậu." Mikey im lặng một lúc, anh vẫn nhìn cậu nói.

"Hả? Tại sao... À ý tôi là tại sao anh lại đồi ngủ chung với một người chỉ mới quen biết có vỏn vẹn vài tiếng!??" Takemichi trong lòng hoang mang muốn chết, nhưng bên ngoài vẫn bình tĩnh hỏi anh.

"Tại vì tôi thích cậu. Như thế có được không?" Mikey mang vẻ mặt vô cảm, nhẹ nhàng nói với Takemichi trong khi ánh mắt vẫn dán chặt vào cậu.

Cái đụ má! Ổng mới nói gì vậy!??

Mỗ nam Takemichi hoang mang, trong đầu nhảy số liên tục. Cậu nhìn Mikey vẫn chung thủy nhìn mình không rời, bất lực thở dài.

Vào tình huống này chỉ cần một nụ cười tự tin... và Takemichi đã đéo cười mọi người ạ.

"Được rồi! Anh đi vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân đi, tôi ngồi đây chờ anh." Takemichi đi lại chỗ cửa nhà chính mà khóa lại, nghiêng đầu nhìn Mikey nói.

Mikey không nói gì, anh nghe theo lời đi vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân. Cậu đi xung quanh nhà kiểm tra vài thứ, thì Mikey cũng đi ra khỏi nhà tắm. Dắt anh lên phòng của mình, mở cửa phòng ra đập vào mắt của hai người là...

Một căn phòng sạch tinh tương không vết bẩn, nó sáng lấp lánh hơn cái cảnh bạn đốt nhà cái bà hàng xóm vào buổi tối hay nhiều chuyện buôn dưa lê ở đầu đường.

Takemichi đi vào trong phòng theo sau đó là Mikey. Trong khi Takemichi đang sắp xếp chỗ ngủ cho Mikey, thì anh đang bận nhìn xung quanh căn phòng của cậu.

Căn phòng lấy tông chủ đạo là màu xanh dương nhạt, nhìn xung quanh chỉ có một chiếc giường được để sát vào tường phía bên trái. Phía dưới là tủ đựng quần áo, còn một khoảng trống ở phía bên trái là một cái nhà tắm.

Phía bên phải có một cái bàn học, hồi đó của cậu được đặt ngay ngắn gần cửa ban công, kế bên là một tủ đựng sách. Còn lại là có một cái Tivi màn hình hơi to để chơi game hay xem phim điều được, tủ ở dưới Tivi và ở gần cửa chắc là để game rồi.

Sơ lượt căn phòng ngủ là vậy.

"Mikey-kun! Cậu ngủ ở trên giường đi, còn tôi thì ngủ ở dưới đất." Takemichi quay lại nhìn Mikey, rồi chỉ tay lên giường.

"Tôi muốn ngủ chung với Takemitchy!" Mikey nhìn theo tay cậu chỉ lên giường, lại nhìn Takemichi nói.

"Nhưng mà..." Takemichi bối rối nhìn Mikey.

"Tôi muốn ngủ chung với cậu!" Mikey lần này hơi mất kiên nhẫn, nhìn cậu nói.

Đôi mắt vô hồn nhìn Takemichi, giờ đây ánh lên vài tia không kiên nhẫn lẫn khó chịu. Nó làm cho Takemichi hơi rén và... chợt cậu nhận ra một điều.

Đụ má! Cái quần quèo gì vậy??? Đây là nhà của cậu mà!?

Tại sao không phải cậu đe dọa anh ta, mà là anh ta đe dọa cậu!???

"Haizzz... vậy chúng ta ngủ chung, được không Mikey-kun?" Takemichi nhìn Mikey, cậu nằm lên giường chừa một khoảng trống cho anh.

Nếu mọi người hỏi tại sao Takemichi không đi làm vệ sinh cá nhân, thì trong lúc Mikey đang đánh giá căn phòng. Lúc đó là cậu đi vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân rồi.

Mikey tiếng lại giường mà nằm xuống, ôm lấy Takemichi mà ngủ. Trong khi Mikey đang dần dần chìm vào giấc ngủ, thì Takemichi đang hoang mang khủng khiếp. Cậu bất lực nằm xuống mặt kệ Mikey đang ôm lấy người mình, mà suy nghĩ lung tung vài chuyện đến khi cậu ngủ lúc nào không hay.

*Takemichi lúc nãy đã đi tắt đèn rồi được chưa?

Cảm nhận người nằm kế bên mình đã ngủ, Mikey từ từ mở mắt ra nhìn người kế bên. Anh ngồi dậy chống tay trái xuống giường, ánh mắt vẫn chung thủy ngắm nhìn người đang nằm ngủ say kia.

Đôi mắt đen ấy cứ nhìn vào cậu, Mikey lấy tay vuốt tóc của Takemichi, khóe môi anh bất giác nở nụ cười. Lần đầu tiên sau sự kiện 12 năm về trước, cho dù bây giờ Mikey cười đi nữa, nó chỉ là lớp mặt nạ mà anh tạo ra mà thôi.

Nhưng người này... Cậu ta nói đúng! Tại sao anh lại dễ dàng đồi đi ngủ chung, với một người mà mình chỉ quen biết có vỏn vẹn vài tiếng?

Chính bản thân anh cũng không biết?

Không! Anh biết, cậu ta cho anh cảm giác ấm áp, an toàn và... gia đình chăng?

Mikey ngắm nhìn người đang ngủ say kia, thấy thời gian không còn sớm nữa. Anh cuối xuống hôn lên mái tóc bồng bềnh hơi xoăn màu đen của Takemichi. Ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía cậu.

"Chúc ngủ ngon Takemitchy!" Mikey vén tóc của Takemichi lên, đặt một nụ hôn nhẹ trên trán cậu, giọng nhẹ nhàng khẽ nói.

Chính Mikey cũng không biết được rằng. Trong lòng của mình đã nãy sinh ra ý định bảo vệ người con trai tên Hanagaki Takemichi.

Takemichi không biết. Chính lúc cậu đi lại che dù cho một người mà mình không hề quen biết, thì cậu đã vượt qua lớp bảo vệ của một người tên Sano Manjirou.

Một người vì cậu mà không ngại hi sinh bản thân, thậm chí là cả sinh mạng này để bảo vệ cậu.

Hanagaki Takemichi chính là ánh sáng của Sano Manjirou.

____________

13:02|8/1/2022
(Đăng 16:14|24/1/2022)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro