2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu y đau nhức vô cùng, âm thanh ồn ào ong ong trong đại não khiến thần trí y quay cuồng.

"Nhạc Nhi! Nhạc Nhi!"

Một thân thanh y, Ái Di Nương liên tục gọi tên y, cho đến khi Quái Nhạc mở mắt, người mới thở phào một trận nhẹ nhõm. Người thở dài :

"Sao hôm nay lại bất cẩn để ngã ngựa như vậy? Aiz, ngươi không bao giờ khiến ta bớt lo lắng."

Quái Nhạc ngồi dậy, yếu ớt dựa vào thành giường. Cái cảm giác da thịt như bị xé toạc lúc dịch chuyển thật quá đáng sợ.

Một mặt duy trì trầm mặc, Quái Nhạc kín đáo quan sát vị di nương này.

Khuôn mặt Ái Di Nương rất xuất sắc, đặc biệt là cặp lục bảo con ngươi rất sáng. Nhưng mà... có cái nét gì đó không giống lắm.

"Ai da cái đứa trẻ này, giờ còn tỏ ra lạnh lùng."

Quái Nhạc bị Ái Di Nương đưa tay véo má, khuôn mặt bị véo tới đỏ lên.

Đây là phụ nữ cổ đại thật sao? Sao giống lão mẫu ở quê nhà của hắn quá vậy?!

"Huhu, Nhạc Nhi, có phải ngã ngựa tới mức bị thiểu năng luôn đúng không? Sao đối với mẫu thân ta lại lạnh nhạt như vậy? Mẫu thân hảo đau lòng. Nhưng yên tâm, dù ngươi có trở thành phế vật, mẫu thân cũng sẽ luôn yêu thương ngươi. Đảm bảo không sinh hài tử khác."

Quái Nhạc mộng bức, nhìn Ái Di Nương dùng khăn chấm nước mắt, cái này là an ủi sao? Rõ ràng là trêu ghẹ, y bực bội quát :

"Nương, ta bình thường."

Không nói còn tốt, nói xong Ái Di Nương khóc còn lợi hại hơn.

"Quả nhiên là ngươi phát bệnh rồi, bình thường, ngươi đều gọi ta là mẫu thân, sao hôm nay lại xa cách như vậy?"

Quái Nhạc :D vị mẫu thân này quả nhiên khác người thường, bình thường làm di nương thì đều bắt con cái kêu mình bằng nương để tránh đắc tội chính thất. Người này lại ngược lại...

Quả là kỳ lạ.

"Được rồi, mẫu thân, ta hoàn toàn bình thường. Chỉ là do bất cẩn mới ngã ngựa thôi."

Quái Nhạc vẻ mặt hơi khó chịu nói, Ái Di Nương lúc này mới thu lại bộ mặt  bỡn cợt. Trầm giọng nói :

"Lão gia sắp tới rồi."

Tiêu Viễn Trình mang theo hai nha hoàn bước vào, nhìn lướt qua hai mẫu tử rồi gật đầu, hỏi qua loa :

"Nhạc Nhi ổn chứ?"

"Đa tạ lão gia quan tâm, Nhạc Nhi nó vẫn ổn, chỉ là hơi choáng thôi."

Ái Di Nương hành lễ, đầu hơi cúi nhẹ nhàng nói, nó càng khiến Quái Nhạc ngờ vực.

Vị NPC này càng lúc càng không đúng, rõ ràng nếu gặp mấy người khác, con cái bị thương, dù nặng hay nhẹ cũng sẽ quỳ xuống khóc lóc đòi phúc lợi. Nhưng người này lại trả lời cho có, kiểu giống như muốn đuổi Tiêu Viễn Trình đi nhanh vậy.

"Vậy sao, thế thì tốt rồi, ta đi trước."

NPC lên sàn 5 giây, quá tội nghiệp.

Ái Di Nương lúc này cũng mỉm cười với y, vui vẻ nói :

"Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, mẫu thân tối sẽ trở lại."

"Vâng."

Đợi đến khi Ái Di Nương đi, Quái Nhạc ngồi dậy, tiến vào hệ thống.

《Thông tin nhân vật》

Tiêu Quái Nhạc.

Chỉ số sống sót: 10/100

Vũ lực: Nâng cấp, trở thành Hoàng Kim Chiến Sĩ.

Mị lực: +20

Hoàng Kim Chiến Sĩ cũng chỉ có 10/100 tỉ lệ sống sót, pha này căng.

《Nhiệm vụ mới: Nâng cao chỉ số sống sót lên 50/100》

《Ký chủ có thể lựa chọn trở thành triệu hồi sư hay luyện dược sư cũng có thể nâng cao chỉ số sống sót. Cũng có thể tạo dựng mối quan hệ, hảo cảm.》

Quái Nhạc nắm vững thông tin về chức nghiệp ở thế giới này. Trong đầu vạch ra kế hoạch rồi bước ra khỏi hệ thống.

Mở cánh cửa ra, Quái Nhạc đã thấy hai người, một người có vẻ là nha hoàn lanh lợi. Người còn lại là thị vệ hay cái gì đó tương tự.

"Công tử!"

Hai người hành lễ, Quái Nhạc hơi chau mày, trong ký ức hàng thật không có hai người này. Như thấy được y suy tư, nam tử kia lên tiếng.

"Thuộc hạ gọi Vãn Thiện, kia là muội muội ta, gọi Vãn Ý."

"Chúng ta là người mới, được Ái Di Nương gọi tới chăm sóc công tử."

Quái Nhạc đánh giá hai người này chút, càng ngày y càng thấy NPC mẫu thân không đơn giản rồi.

"Được, bất quá, bây giờ ta muốn đi ăn chút gì đó."

"Để nô tì đi tới bếp lấy đồ ăn cho." - Vãn Ý lanh lẹ nói.

"Ta đi cùng ngươi, sẵn tiện đi dạo một vòng."

Để tránh Vãn Ý từ chối, y tiếp lời, y cần phải quan sát nơi này một chút.

Trên đường đi, Vãn Ý ríu rít, nói rất nhiều, thiếu điều chọc giận ca ca nàng ta. Vãn Thiện lại trầm ổn, thi thoảng lại nhắc nhở muội muội mình.

Quái Nhạc đứng bên hồ nước khoanh tay lạnh lùng boy, bên trong y rối thành một đoạn, thật không biết nên bắt đầu từ đâu để tự cứu bản thân.

Vãn Ý đi lấy thức ăn, để hai người ở đây chờ, y cũng chẳng vội, cái hồ này rất đẹp, không khí thời cổ đại rất trong lành. Khiến cho y bình tĩnh hơn, không biết lão cha với lão mẫu như thế nào rồi.

Gió thoảng qua mái tóc đen ngắn, Quái Nhạc nhẹ mỉm cười, thôi thì binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn.

"Đẹp thật."

"Hả?"

Quái Nhạc khó hiểu nhìn Vãn Ý vừa trở lại, cùng với Vãn Thiện mặt đỏ mắt loạn nói.

Vãn Ý nghịch ngợm cười.

"Nhìn công tử khác xa trong lời đồn."

Quái Nhạc ồ lên một chút, tò mò hỏi:

"Đồn như thế nào?"

"Tiêu Quái Nhạc là một người cộc cằn thô lỗ, dù ít quan tâm việc trong phủ nhưng công tử chính là người hay thượng cẳng tay, hạ cẳng chân. Bắt nạt người khác...."

"..."

"..."

"Bây giờ mới thấy người khác xa lời đồn, trong rất chững chạc và im lặng. Á, huynh làm gì vậy?!"

"Nha đầu thối, im miệng."

Vãn Thiện nhanh trí lấy cái banh bao nhét miệng nàng. Quái Nhạc phẩy tay, ra hiệu trở về Sinh Yên Viện. Không thể trách Vãn Ý, bởi y đúng là ngươi cục súc như vậy.

"Ai da, nghe nói Tam Đệ Tiêu Quái Nhạc của ta bị ngã ngựa. Không ngờ lại có nhã hứng đi dạo như vậy?"

Ba người đồng loạt quay đầu nhìn Nhị Tiểu Thư Tiêu Vận vừa cất chất giọng mềm oặt, sau đó...

Đồng loạt đi luôn.

Vãn Ý: Ai da, chỉ có công tử và Ái Di Nương làm ta bận tâm. Nữ nhân đẹp đều không có hứng thú.

Vãn Thiện: Như trên.

Quái Nhạc: Ngực quá phẳng, não cũng phẳng như ngực, không hứng thú.

Tiêu Vận: Các ngươi đứng lại đó cho ta!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro