Chương 106: Giải Ước! 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng mà, anh ấy là bác sĩ, còn cô chỉ là một y tá thực tập nhỏ bé, bác sĩ bảo gì thì phải ngoan ngoãn làm theo, không dám nói không.

“Cô đi gọi Lăng Hạo Hiên tới đây cho tôi!”

Văn Hinh giận dữ nói, cái tên Lăng Hạo Hiên này, hai lần bắt cô tiêm thuốc không nói làm gì, lần này lại còn thật sự ngày nào cũng bắt cô tiêm thuốc! Thật là anh cố ý.

“Bác sĩ Lăng hôm nay xin nghỉ!”

Tiểu Lăng nói xong liền chuẩn bị tiêm cho Văn Hinh.

Văn Hinh thấy thế, cô thầm đem tám đời tổ tông nhà Lăng Hạo Hiên nguyền rủa: “Cậu ta mới vừa rồi còn ở bệnh viện này, sao lại xin nghỉ rồi!”

Chẳng lẽ, cậu ta và Tề Nhân Kiệt đã rời khỏi bệnh viện rồi? Hai người này, đến tột cùng là đang dở trò quỷ gì?

"Văn Hinh, chị đừng sợ, kĩ thuật của em rất tốt, đảm bảo sẽ không đau chút nào đâu, một chút xíu là xong rồi.”

Tiểu Lăng đã chuẩn bị xong ống tiêm, sau đó cầm ống tiêm lên từ từ bước tới gần Văn Hinh, giọng nói nhỏ nhẹ giống như đang dỗ đứa nhỏ vậy.

Văn Hinh nghe vậy, quả thực muốn coi thường cô, cô ấy mà cũng được gọi là có kĩ thuật tốt? Lần đầu tiên lại tiêm chệch ven (cái này người ta hay nói lúc tiêm không đúng mạch), lần thứ hai lại chệch rồi lần thứ ba cũng vậy, lần này, còn không biết là cô ấy sẽ chọc kim tiêm vào cô bao nhiêu lần đây.

Lăng Hạo Hiên, tên khốn kiếp!

“Tôi không muốn cô tiêm cho tôi, tôi muốn đổi y tá khác!”

Cái khó ló cái khôn, Văn Hinh vội vàng lớn tiếng nói.

Tiểu Lăng nghe vậy, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mặt bi thương,

“Văn Hinh, nếu như chị đổi y tá khác, vậy có thể em ngày mai sẽ bị đuổi khỏi bệnh viện mất.”

"Tại sao?" Văn Hinh tò mò, cô chỉ muốn yêu cầu đổi lại y tá thôi, không nghiêm trọng đến vậy chứ.

Tiểu Lăng cảm thấy uất ức, vẻ mặt đáng thương nói:

“Bởi vì chị là bệnh nhân đầu tiên của em, nếu như chị tố cáo em, nhất định em sẽ bị bệnh viện đuổi việc rồi.”

"Ai nói tôi muốn tố cáo cô?”

Văn Hinh cảm thấy vô lực, thật sự là bội phục nha đầu này rồi.

Tiểu Lăng vừa uất ức vừa chậm rãi tới gần Văn Hinh,

“Bởi vì chị yêu cầu đổi người, đồng nghĩa với việc chị không hài lòng với em, mà chị không hài lòng với em, chính là gián tiếp tố cáo em, cho nên nhất định bệnh viện sẽ đuổi việc em.”

“ Tôi chỉ muốn đổi y tá khác, không phải không hài lòng với cô, tôi…”

Văn Hinh thấy Tiêu Lăng có vẻ uất ức, nhất thời mềm lòng, đang định giải thích gì đó với cô ấy, nhưng lại bị Tiểu lăng ngắt lại.

"Ha ha, chị Văn Hinh, chúng ta tiêm nào~”

Tiểu Lăng nắm lấy cánh tay của Văn Hinh, cười vô cùng gian trá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro