Chương 203: Ghen tức bay ngang! (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Đôi môi mỏng mím chặt, anh chăm chú nhìn gương mặt trắng bệch của Văn Hinh, đột nhiên xoay người rời đi.

"Ưmh!" Đúng lúc ấy, Văn Hinh đang hôn mê rốt cuộc cũng tỉnh lại, cô mở mắt, thứ mà cô thấy đầu tiên chính là bóng lưng Du Thần Ích đang định rời đi.

"Chờ một chút!" Cô vội vã lên tiếng gọi anh, sau đó cố hết sức ngồi dậy.

Nghe thấy thanh âm yếu ớt của cô, Du Thần Ích lập tức dừng bước, xoay người lại thấy Văn Hinh đang cố gắng chống than thể mình muốn ngồi dậy, sắc mặt anh trầm xuống, lạnh lùng nói: "Tốt nhất là cô đừng có động, có chuyện gì cứ ngồi nói là được rồi." Người phụ nữ này, thật đúng là không để cho người khác yên lòng. Nghĩ lại, kể từ khi anh và cô quen nhau tới nay, thời gian cô nằm viện hơi nhiều thì phải, cứ một thời gian cô lại phải vào nằm viện.

Nghe vậy, quả nhiên Văn Hinh dừng động tác, nhưng nhìn gương mặt lạnh lùng của Du Thần Ích thì sắc mặt cô cũng thay đổi, như đang giận dỗi vậy, cô lại nhấc người, muốn ngồi dậy.

Du Thần Ích thấy thế, lập tức nổi giận: "Tôi bảo cô không được động cô không nghe thấy à?" Nói xong anh đi tới bên giường Văn Hinh, dùng sức kéo cô nằm xuống.

"Đứa bé của tôi thế nào?" Văn Hinh bị buộc nằm xuống, nên không nhìn rõ vẻ mặt giận dữ của Du Thần Ích, cô chỉ quan tâm tới vấn đề mình hỏi.

"Cô yên tâm, nó giống cô, có chín mạng." Du Thần Ích nén giận nói, thấy vẻ mặt yên tâm của Văn Hinh, lại lạnh lùng nói: "Còn nữa, cô nói rõ một chút, đây là con tôi, không phải của cô."

Biết đứa bé không sao, rốt cuộc Văn Hinh cũng nhanh chóng thả lòng tâm mình, nhưng nghe câu nói đó của Du Thần Ích, cô chợt nhíu mày, lườm anh, lạnh lùng châm chọc: "Con anh? Anh khẳng định đây là con anh sao?" Nếu như cô nhớ không lầm, lúc trước anh vẫn còn hoài nghi đứa bé này không phải là con anh.

"Cô...." Du Thần Ích nổi đóa, nhìn vẻ mặt đầy giễu cợt của Văn Hinh, sắc mặt của anh trầm xuống. Anh khom lưng bóp chặt chiếc cằm gầy guộc của cô, cắn răng nói: "Nếu đứa bé này không phải con tôi, đến lúc đó tôi sẽ cho cô biết hậu quả của việc lừa gạt tôi."

Nói xong, anh buông cô ra, sau đó không chút lưu luyến xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng anh, Văn Hinh đột nhiên như bị mê hoặc. Lúc ở trên xe,cô thấy được lúc ấy anh đã lo lắng nhường nào, nhưng mà bây giờ, anh lại biến thành lạnh lùng như vậy.

Đến tột cùng, ở trong lòng của anh, có chút quan tâm tới cô không?

Du Thần Ích vừa rời đi, Lăng Hạo Hiên cũng xong việc, lập tức chạy tới: "Văn Hinh, cậu thế nào rồi? Có khá hơn chút nào không?'

Nhìn gương mặt đẹp trai tràn đầy quan tâm của Lăng Hạo Hiên, Văn Hinh bèn cười lên, an ủi anh: "Tớ không sao, cậu không cần lo lắng cho tớ." Cho tới nay, người thủy chung ở bên cô, an ủi cô, chỉ có một mình Lăng Hạo Hiên mà thôi. Cũng chỉ có anh là thật tâm đối với cô, mang cho cô một mảnh chân tình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro