Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

___

Chương 62

             Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi


62: Ghen (1)

Trông thấy một chiếc mô tô rất ngầu liều lĩnh từ phía sau Soyeon phóng tới.
Trên mô tô, người thanh niên điển trai ấy đội mũ an toàn, mặc áo Jacket cùng quần jean tua tua và mang đôi giầy ống cao.
Xuất hiện giữa bình minh sáng sớm như thế, trông cậu ta vô cùng phấn khởi và tràn đầy sức sống, phong cách thoải mái không vào khuôn khổ.
Tuy cậu ta không gỡ mũ an toàn xuống, nhưng chỉ thoáng liếc mắc Baekhyun đã có thể nhận ra đó chính là.... Lee Minhyuk.
Đôi mắt đen thẳm lập tức tối đi, đáy mắt như lan tỏa từng đợt lốc xoáy. Suýt nữa, anh gần như đã quên sự hiện hữu của người này. Hơn nữa còn quên mất mối quan hệ không được trong sáng của cậu ta và tiểu yêu tinh này!
Hơn nữa....Tiểu yêu tinh kia, lúc nhìn thấy cậu ta thì nụ cười trên mặt lại càng rạng rỡ hơn bao giờ hết. Ở trước mặt anh, chưa bao giờ thấy cô cười tươi tắn như thế! ! Khỉ thật! Anh bỗng cảm thấy hình ảnh ở phía sau xe vô cùng chướng mắt! !

***
Soyeon đang hưởng thụ quanh cảnh trong lành và sự yên tĩnh của bình minh sáng sớm. Bỗng nghe mấy tiếng ‘ùn ùn’ của xe máy từ phía sau vọt lên, cô hết hồn vội lui sang một bên.
Chiếc xe đó cũng vững vàng đỗ ngay bên cạnh cô. Người ấy gỡ mũ an toàn xuống, hé ra một gương mặt rất điển trai và nụ cười vô cùng ấm áp.
"Minhyuk?" Soyeon vừa thấy vui mừng mà cũng nơm nớp lo sợ, "Sao anh lại ở đây?"

"Nhớ đến em đã đi làm ở Byun thị, vì vậy chạy tới đây thử vận may xem thế nào. Không ngờ, thật có thể gặp được em ở đây." Ý cười nơi đáy mắt Lee Minhyuk càng sâu, ánh mắt lấp lánh, chiếu sáng như được đính nhiều hạt viên kim cương nho nhỏ, hết sức mê người.
"Anh cố tình đến tìm em ư? Tìm em có việc gì không?"
Ồ...Lúc này Lee Minhyuk mới phát hiện ra mình nói lỡ miệng.
Nhưng vẫn thản nhiên nói: "Nhất định phải có chuyện mới có thể tìm em sao?"
Soyeon cười rất tự nhiên nói, "Dĩ nhiên không phải vậy."
Lee Minhyuk vỗ vỗ chỗ ngồi phía sau, "Cách công ty vẫn còn một đoạn, nào, ngồi lên đi, anh đưa em một đoạn."
"Dạ thôi, em muốn đi một mình." Cô xua xua tay.
Lee Minhyuk khựng lại suy nghĩ, dứt khoát nhảy xuống xe rồi đẩy chiếc mô tô vào trong lề, sau đó khóa lại cẩn thận.
Soyeon kỳ quái nhìn anh, "Anh làm gì vậy?"

Anh nhún nhún vai như chuyện rất đỗi bình thường, "Cùng đi với em đến chỗ làm."
"Xe đắt tiền như vậy mà anh vứt nó ở đây à?" Soyeon so ra còn lo lắng hơn cả anh.
"Không sao, nhiều camera thế kia, ai mà dám trộm chứ. Dám trộm ‘bà xã’ của anh, dù có đào sâu ba thước lên anh cũng sẽ tìm ra kẻ đó cho bằng được."
‘Bà xã’? Đối với cách dùng từ của anh Soyeon cũng dở khóc dở cười.
"Anh để nó ở đây, thế nào cảnh sát cũng sẽ cho người kéo ‘bà xã’ anh đi cho coi."
Lee Minhyuk chỉ cười sánh vai đi bên cạnh Soyeon. Nhìn dáng vẻ lo lắng đi một bước quay đầu lại hai lần của Soyeon, anh bật cười, dùng tay ấn đầu và xoay mặt cô lại, "Đừng nhìn nữa. Anh bảo đảm, không có một cảnh sát nào dám động nó đâu." Vì chiếc xe đó cũng tương đương đại diện cho một thân phận.
Từ quân đội lẫn ra tới bên ngoài, có ai mà không biết, cậu hai Lee thích chơi mô tô Harley?
Chỉ cần sáng mắt một chút, sẽ không dám đụng tới món đồ này.
.... .... ....

Lee Minhyuk sánh đôi cùng Soyeon đi trên đường lớn.
Tia nắng sớm buổi ban mai hắt xuống bao phủ lên cả hai.
Không khí trong lành, khiến cho lòng người cảm thấy sảng khoải và thoải mái.
Lee Minhyuk cho hai tay vào trong túi, tình tang đi theo bên cạnh Soyeon. Liếc nhìn sang cô hỏi: "Cơ thể em hiện đã không còn vấn đề gì chứ?"
"Vâng. Tốt lắm ạ." Soyeon cười nói, "Lần trước thật sự rất cảm ơn anh. Nếu không nhờ anh, em thật sự không biết mình sẽ...."
"Được rồi, được rồi, lời này em đã nói trên QQ rất nhiều lần rồi, anh không muốn nghe nữa." Anh không thích những lời khách sáo rỗng tuếch này. Ra vẻ như không kiên nhẫn phất phất tay với cô, ý bảo cô đừng nói vậy nữa.
Soyeon bật cười, "Nói trên mạng và nói trực tiếp sao có thể giống nhau được. Nói như vầy mới có thành ý chứ ạ."
"Thành ý?" Lee Minhyuk nhíu mày, "Nếu em muốn biểu đạt thành ý, chi bằng hôm nào mời anh đi dùng cơm đi."
"Được thôi." Soyeon không cần nghĩ ngợi liền sảng khoái đồng ý, "Làm hết tháng này, đợi em lãnh lương rồi em sẽ mời anh đi ăn nhé?"

Anh trưng ra bộ mặt đau khổ, "Còn phải chờ một tháng cơ á?" Đối với anh như phải đợi cả một thế kỷ vậy....
"Hay là vầy, mấy ngày nữa là sinh nhật anh, em đến dự tiệc chia vui nhé, có được hay không?" Anh ngỏ lời mời mọc.
"Dự tiệc?" Soyeon ra vẻ suy nghĩ, "Nhưng bạn bè của anh, em đâu có quen ai."
"Ai cũng là thanh niên tuổi trẻ, gặp một lúc làm quen rồi sẽ biết nhau thôi. Đến đi mà, nha, cứ coi như em cảm ơn anh đi." Anh mong đợi nhìn cô.
Soyeon vốn là người không có khiếu biết từ chối người khác. Chỉ sau một lúc suy nghĩ rồi cũng gật đầu, "Dạ. Đến lúc đó em nhất định sẽ đến."
Lúc này Lee Minhyuk mới hài lòng cười tươi rói. Sau đó nhìn Soyeon, rồi lùi lại một bước, quan sát cô từ đằng sau.
"Sao vậy?" Soyeon kỳ quái nhìn anh.
Anh nhíu mày cười cười, "Xem ra, dạo này cuộc sống em rất tốt nhỉ. So với lần trước anh gặp em, dường như đã tròn lên chút rồi."
"Thật sao?" Soyeon khẽ mỉm cười. Trong mắt lấp lánh tia sáng hạnh phúc của tình mẹ. Cô đang mang thai, đương nhiên là mập lên rồi.

Hai người vừa đi vừa cười cười nói nói, cuối cùng cũng đến công ty. Ngước nhìn tòa nhà trước mắt,Lee Minhyuk thầm than sao đi nhanh quá, nhưng không thể không nói lời tạm biệt với Soyeon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro