Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

______

Chương 106

             Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi


106: Dứt khoát ra đi

Suốt đêm Soyeon trằn trọc không chợp mắt. Lúc trời gần sáng rốt cuộc mới thiu thiu được chút.
Đêm hôm ấy, cô đã nằm mơ thấy rất nhiều chuyện....
Nhưng trong giấc mộng đó, tất cả đều là hình bóng của anh....
Cô không biết, sau một năm, cả hai có còn được gặp lại nhau hay không, và tình huống sau khi gặp lại đó sẽ như thế nào....
….***….
Thời gian hai ngày trôi qua thật nhanh.
Cũng trong hai ngày này, Soyeon không hề nhận được cuộc điện thoại nào của Baekhyun.
Cô đoán, hẳn là anh đang rất giận mình.
Người kiêu ngạo như anh, sao có thể chấp nhận được sự từ chối của mình?
Soyeon vốn cũng muốn gọi điện cho anh nói lời từ biệt trước khi đi, nhưng....gọi được nữa chừng rồi lại tắt đi.
"Soyeon, đến giờ rồi đó em." Boram đi vào phòng gọi cô.
Soyeon vội đem điện thoại di động cất lại vào túi, "Chị, chị đừng tiễn em. Em cũng không cho Qri đến tiễn em đâu, để em đi một mình thôi!"
"Như vậy sao được? Không thấy em lên máy bay, trong lòng chị không yên tâm." Boram nói xong mắt cũng đỏ hoe.
Soyeon tiến lên một bước, ôm chặt chị vào lòng, “Chị, em không muốn để mọi người nhìn thấy bóng lưng của em....” Nói đến đây giọng cũng tắc nghẽn.
Boram xoay người lại ôm lấy em gái, "Hành lý nhiều như vậy, một mình em xoay sở được không?"
"Công ty có xe tới đón em, không sao đâu ạ." Soyeon hít hít mũi, "Chị này, sau này em không có ở nhà, chị phải chăm sóc tốt cho mình nhé. Chị đừng đi làm mấy công việc nặng nhọc kia nữa, nếu như ở nhà thấy buồn thì chị cố gắng tìm công việc nào nhẹ nhàng làm cho vui thôi, được không chị?"
"Em yên tâm, vì em, chị sẽ hết sức chăm sóc tốt bản thân mình. Một mình em ở bên đó cũng phải ráng giữ gìn sức khỏe và lo cho mình nhé, đến nơi nhớ điện về cho chị."
"Nhất định rồi." Soyeon bảo đảm.
Hai chị em còn định tâm sự thêm một bận, nhưng lúc này lại nghe Park Boom Soo réo gọi om sòm bên ngoài cửa, "Soyeon, chuẩn bị nhanh lên! Xe của công ty đến rồi này!"
"Dạ, con ra ngay!" Soyeon cao giọng đáp lại, dặn dò Boram thêm mấy câu mới xách hành lý ra khỏi phòng.
Boram lau nước mắt, không nỡ nhìn theo bóng của em gái.
Park Boom Soo đứng chào hỏi tài xế của công ty trong khi chờ đợi. Thấy Soyeon đi ra, ông dặn dò đủ thứ: "Có cơ hội ngàn năm có một này, sang bên đó rồi con phải cố gắng học tập cho tốt. Nếu được lên ti vi đóng phim thì nhớ điện về báo cho cha hay nhé, cha sẽ kêu gọi bà con lối xóm đến xem. À, còn nữa, ở bên đó nếu kiếm được nhiều tiền, cũng đừng quên...."
"Cha, cha đừng nói nữa!" Boram vội vàng kéo cha lại, liếc nhìn Soyeon, "Nếu ở bển có kiếm được tiền, em nhớ giữ lại cho mình trước đi, đừng lúc nào cũng chỉ biết lo cho trong nhà. Em phải thương bản thân mình trước, nhớ không?"
Soyeon cười yếu ớt, tròng mắt ngân ngấn lệ, "Cha, chị, con thật sự phải đi rồi." Người nhà đưa cô ra xe bảo mẫu của công ty tới đón. Trên xe còn có những người khác sẽ cùng cô sang Hàn Quốc học.
So với tinh thần sa sút của Soyeon, hầu như tâm trạng của những người còn lại ai nấy cũng đều hân hoan tươi tỉnh. Đối với lần đi đào tạo chuyên sâu để phát triển cho tương lai này, ai ai cũng ôm tâm tình háo hức và mong đợi.
Nghe họ líu ríu nói về mơ ước trong tương lai mà Soyeon cũng bị ảnh hưởng lây, nhờ đó mà đáy lòng như giăng đầy mây mù của cô cũng vơi đi phần nào, còn tháp tùng trò chuyện với họ.
"Ơ, hình như tôi có biết cô thì phải á?" Có một cô gái nghi hoặc nhìn Soyeon.
"Có lẽ tôi có gương mặt giống ai đó chăng?" Soyeon cười đáp.
"Không! Không phải cô chính là bà chủ tương lai của tập đoàn Byun thị trong truyền thuyết đó sao?" Lời của cô ta vừa dứt, xung quanh xôn xao hẳn lên.
Được sự gợi ý, mọi người ngay tức khắc đều nhận ra Soyeon.
"Phải ha! Hèn chi tôi thấy sao lại nhìn quen mắt đến vậy!"
"Lần trước, tôi còn nhìn thấy cô trên trang nhất ở giới truyền thông nữa mà!"
.... ….
Soyeon không quen bị người khác mang ra bình phẩm, cô không được tự nhiên vén vén tóc bên mang tai, nhìn mọi người cười ngượng nghịu.
Giải thích như đã từng giải thích rất nhiều lần, “Tôi không phải vợ chưa cưới của Byun tổng, càng không phải là bà chủ tương lai gì đó của Byun thị. Hiện tại, chúng tôi đã không còn bất kỳ quan hệ nào nữa."
"Thật sự không còn quan hệ gì nữa sao? Đúng thật là đáng tiếc ha. Byun tổng bây giờ chính là người đàn ông hoàng kim còn độc thân, nếu như tóm được anh ta, còn sung sướng hơn đi làm nghệ sĩ gấp trăm lần."
"Chứ sao nữa!" Có người phụ họa, "Cô vào công ty giải trí Wesley, coi như cũng cùng nghề với Kim Taeyeon. Khó đảm bảo về sau cô ta sẽ không chèn ép cô."
“Tôi không nghĩ nhiều như vậy." Soyeon thờ ơ đáp lại họ.
Mọi người tiếp tục bàn tán mổ xẻ thêm một hồi, Soyeon lặng thinh không trả lời các cô nữa, dần dần họ cũng cảm thấy cái đề tài này chẳng còn gì thú vị, nên cũng dừng lại ở đó.
Soyeon chỉ cúi đầu săm soi điện thoại di động, đáy mắt buồn bã.
Byun Baekhyun....Lần này, kết thúc thật rồi!
.... ***….
"Em tính ra ngoài à?" Lee Woohyun duỗi lưng một cái, lười biếng lững thững đi xuống lầu. Thấy em trai vớt lấy chìa khóa xe máy, cách ăn mặc rất tươm tất và ra dáng, hình như đang tính ra ngoài.
"Dạ. Em đến sân bay tiễn bạn." Trong miệng Lee Minhyuk còn ngậm miếng sandwich, hàm hồ đáp lại.
"Đám mèo mả gà đồng của em đó hả?"
"Mèo mả gà đồng?" Lee Minhyuk cười cười, "Bốn chữ này dùng để hình dung người khác còn được, chứ để nói Soyeon thì thật quá oan uổng cho con gái người ta."
"Soyeon?" Lee Woohyun mở rộng tờ báo, liếc nhìn em trai hỏi, "Soyeon tính đi đâu?"
"Đi Hàn Quốc ạ! Anh không biết sao? Cô ấy bây giờ được công ty giải trí Wesley ký hợp đồng, hôm nay bay sang Hàn Quốc để học khóa đào tạo chuyên sâu. Em nói cho anh biết nhé, sau này khi cô ấy trở về nước sẽ trở thành siêu sao cũng không chừng đấy...." Lee Minhyuk thao thao bất tuyệt, hân hoan phác hoạ một tương lai tươi sáng của Soyeon.
Tay đang lật báo của Lee Woohyun dừng lại, "Em nói, hôm nay cô ấy đi Hàn Quốc?"
"Dạ!" Lee Minhyuk nói xong mới sực nhớ ra điều gì, liếc nhìn sang Lee Woohyun, "Anh sẽ không đi thông báo cho anh Hyung biết đó chứ?" Nói xong cúi đầu nhìn thời gian, "Bây giờ có báo cũng không kịp gặp cô ấy nữa đâu. Anh, em đi trước đây. Sắp trễ giờ rồi!"
Lee Minhyuk nói xong vẫy vẫy tay với anh trai, rồi phóng nhanh ra cửa.
.... .... .... .... ....
Soyeon đi Hàn quốc? Baekhyun có biết không?
Lee Woohyun bỏ tờ báo trong tay xuống, đứng dậy bước nhanh lên lầu tìm điện thoại di động. Biết được tin tức quan trọng này mà không báo cho cậu ấy biết, hình như không được nghĩa khí cho lắm nhỉ?
Mặc dù....Em trai của mình cũng rất thích cô bé kia.
Nhưng mấy thứ tình yêu gì gì đó, chỉ đành để cả hai cạnh tranh công bằng thôi!
Nghĩ vậy liền cầm điện thoại di động lên gọi cho một dẫy số quen thuộc....
.... .... ....
Hai ngày gần đây, chất lượng giấc ngủ của Baekhyun càng ngày càng tệ.
Kể từ khi bị Soyeon từ chối lời cầu hôn, suốt ngày anh cứ thấy trong người buồn bực, giống như đang chứa một quả bom bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ, hầu như không người nào dám đến gần.
Người phụ nữ kia....Đúng là biết hành hạ người khác mà!
Nếu như cô chỉ muốn cự tuyệt để lấy lui làm tiến, dựa vào đó chiếm được tình yêu của anh, vậy thì cô lầm to rồi! (sặc, ông này đang ăn dưa bở :D)
Hơn nữa, còn sai rất trầm trọng! Anh tuyệt đối sẽ không chủ động liên lạc cô trước, sẽ không hỏi cưới cô nữa! Để cho cô tự mình ôm lấy hối hận đi!
Tuy bụng nghĩ vậy, nhưng dạ cứ bồn chồn nóng nảy không yên, khó khăn lắm mới ngủ được chút lại bị đánh thức, anh nổi điên muốn giết chết kẻ nào dám phá đám lúc này.
Vừa thấy số hiện trên màn hình là của Lee Woohyun, sắc mặt anh càng u ám đáng sợ, "Tốt nhất là cậu có chuyện quan trọng gì cần nói với tôi đấy!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro