Chương 122: Hệt như người yêu .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Nhưng lời nói đó khiến cho tiếng nhịp tim Thiên Tỉ run lên khe khẽ. Không hiểu sao, cậu có cảm giác, giọng điệu này, có phần hơi giống như đang dặn dò người yêu?

"Tôi biết rồi." Cậu cười rất tươi và ngọt ngào, vành mắt cong cong xinh đẹp như trăng rằm.

Vương Tuấn Khải đứng nhìn ngơ ngẩn như người mất hồn. Anh ho khan một tiếng, thu ánh mắt lại rồi mở cửa ra đi ra ngoài.

Nhìn cánh cửa đóng lại, Thiên Tỉ càng cười thật tươi. Sờ sờ mặt mình, như càng nóng hơn. Cởi giày ra, cậu mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa. Cầm điện thoại di động của anh lên định gọi cho Lăng Phong. Thật không ngờ anh không có chút phòng bị nào cứ thế đưa điện thoại cho cậu. Những người như anh trong điện thoại di động nhất định có rất nhiều thông tin làm ăn bí mật, còn có số điện thoại của những khách hàng quan trọng nữa. Cũng may, cậu không phải người tò mò.

Hơn nữa....cậu cũng rất hiểu chuyện, cái gì không nên biết thì tuyệt đối sẽ không muốn biết. Có điều vẫn vì sự tin tưởng này của anh mà trong lòng dâng lên cảm giác rất khó diễn tả.

Nhấn số của Lăng Phong, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy tiếng nói của Lăng Phong truyền đến, "Tối nay biểu hiện của cậu rất tốt. Vừa rồi có mấy người đã đến nói chuyện ngỏ ý muốn hợp tác với tôi. Mặc dù bây giờ chưa thể nhận ngay được những quảng cáo lớn, nhưng những quảng cáo này cũng không tồi." Lăng Phong trực tiếp nói chuyện công việc. Tâm trạng hình như rất tốt.

"Anh không trách tôi chuyện rời khỏi đó?" Thiên Tỉ thấp thỏm hỏi.

"Nể tình hiệu quả tối nay thu được không tệ, không trách cậu nữa."

Nghe Lăng Phong trả lời như vậy, Thiên Tỉ mới nhẹ thở ra một hơi.

"Tối nay cậu ở lại đó hả?" Lăng Phong đột nhiên hỏi.

"Ừ, tôi ngủ lại đây một đêm." Thiên Tỉ trả lời xong lại sợ Lăng Phong hiểu nhầm, vội vàng giải thích, "Không phải như anh nghĩ đâu. Tối nay tôi ngủ lại đây, còn anh ấy đi chỗ khác."

"Vậy à?" Lăng Phong như cười như không nói, "Cậu  và Bạch Nhã đều là nghệ sĩ tôi quản lý. Tâm tư của hai người tôi hiểu rất rõ ràng. Cho dù ngày trước hai người có phải tình địch hay không, ngoài mặt đều phải thể hiện quan hệ tốt cho tôi. Tôi hiểu tính cậu, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Đợi sau khi cậu về nước hẳn, tôi sẽ có sắp xếp rõ ràng hơn."

"Vâng...." Lăng Phong nói một hơi, Thiên Tỉ vẫn im lặng lắng nghe. Không biết mối quan hệ giữa Vương Tuấn Khải và Bạch Nhã bây giờ ra sao.

Anh nói....Mười tháng nay anh không hề đụng chạm đang ông hay phụ nữ ....Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Thiên Tỉ lại rung động, vì vậy tâm trí cũng trôi dạt phương nào.

"Này, Thiên Tỉ, cậu còn nghe tôi nói không?"

"Hả? Vâng! Tôi đang nghe đây." Lúc này Thiên Tỉ mới hoàn hồn lại, "Anh nói đi."

"Đã nói chuyện về 'Daisy Story' chưa?" Quả nhiên, Lăng Phong đang muốn hỏi chuyện này.

"Ừm, đã nói rồi." Cậu có chút xấu hổ. Theo những gì Vương Tuấn Khải nói với cậu, hẳn là sẽ làm Lăng Phong thất vọng rồi!

"Đúng rồi, tôi có chuyện muốn hỏi anh."

"Ừ. Cậu nói đi."

"Người đó.... Người tên Lục Yến Tùng đó, anh ta làm gì vậy? Anh với anh ta có quen nhau không? Nhân phẩm của anh ta thế nào?"

Thiên Tỉ lo tập trung túc hỏi, không để ý cửa đã bị đẩy ra, Vương Tuấn Khải đang chậm rãi đi vào. Vừa đúng lúc nghe thấy cậu đang hỏi thăm về người đàn ông khác qua điện thoại, sắc mặt lập tức tối lại. Chẳng lẽ cậu thật sự có hứng thú với Lục Yến Tùng sao?

"Sao thế? Hỏi nhiều như vậy, chẳng lẽ cậu có hứng thú với anh ta sao?" Lăng Phong phía bên kia trêu ghẹo.

"Không phải có hứng thú với anh ta." Thiên Tỉ đương nhiên không thể nói chị mình có quan hệ với anh ta được, chỉ có thể lấp liếm, "Cũng chỉ là muốn hỏi thăm một chút về anh ta thôi. Anh quen anh ta, nhất định là biết rất rõ."

"Đúng vậy, tôi biết anh ta rất rõ. Anh ta hiện là tổng giám đốc của công ty điện ảnh Thánh Duy. Công ty điện ảnh Thánh Duy là công ty lớn nhất nhì cả nước, thậm chí còn là công ty điện ảnh có tiếng ở cả Châu Á, chuyện này chắc cậu cũng có nghe rồi. Tất cả phòng bán vé trong nước đều là của công ty đó. Bây giờ những người muốn có chỗ đứng trong ngành điện ảnh, đều phải xem sắc mặt anh ta."

Lăng Phong nói rõ bối cảnh của Lục Yến Tùng, "Cha anh ta là chủ tịch công ty điện ảnh Thánh Duy, mẹ từng là người đầu tiên sáng lập ra thương hiệu trang sức Jager nổi tiếng quốc tế. Thế nào? Thông tin chi tiết như vậy cậu đã hài lòng chưa?"

Trong đầu Thiên Tỉ càng thêm hoài nghi. Gia thế hùng hậu như vậy, hoàn toàn khác xa so với thế giới của hai chị em cậu. Người như thế muốn phụ nữ nào mà không được, tại sao nhất định phải uy hiếp Thiên Hy ? Lẽ nào anh ta thật sự yêu chị ấy? Nhưng nếu vậy tại sao còn trêu chọc mình?

Thật rối quá....

"Còn thông tin gì nữa không?" Cậu hỏi.

"Đúng rồi, còn nữa, cha mẹ anh ta đã ly hôn lâu rồi. Nghe nói sau khi ly hôn, người mẹ vốn rất kiêu ngạo của anh ta vì không chịu đựng nổi cuộc hôn nhân thất bại, cho nên đã nhảy lầu tự sát ngay trước mặt con trai mình."

"Cái gì?" Thiên Tỉ kinh ngạc. Phải là một người mẹ tàn nhẫn cỡ nào mới có thể làm được chuyện ấy trước mặt con mình.

"Đúng vậy. Không bao lâu sau, cha anh ta bất ngờ cưới một người đàn bà với hai bàn tay trắng về nhà. Mọi người đều cho rằng cha anh ta bị người phụ nữ kia mê hoặc mới ly hôn với mẹ anh ta. Có điều, nguyên do của việc đó chỉ người trong cuộc mới hiểu, người ngoài không ai biết rõ cả." Lăng Phong nhún nhún vai.

Thiên Tỉ nghe xong một lúc lâu cũng không nói gì. Vốn dĩ cậu chỉ muốn hỏi một chút thông tin thôi, không ngờ lại moi ra hết chuyện riêng của anh ta, "Vậy hiện tại anh ta có bạn gái không?" Thiên Tỉ tiếp tục hỏi.

Vương Tuấn Khải đang đứng bên quầy bar tính rót ly rượu, nghe cậu hỏi thế tầm mắt không tự chủ được chuyển sang nhìn cậu. Ánh mắt sắc lẻm tối đen, phức tạp, nguy hiểm....Người con trai này rốt cuộc định làm gì đây?

"Hôm nay cậu có gì đó là lạ. Không phải cậu luôn muốn được ở cạnh Vương Tuấn Khải sao? Sao lại hỏi về chuyện người khác nhiều vậy?"

"Ai nói tôi muốn ở cùng Vương Tuấn Khải?" Bị bóc mẽ tâm tư, mặt mũi Thiên Tỉ đỏ rần rần, cậu chột dạ phản bác, sợ Lăng Phong cười mình vội hỏi: "Đừng nói sang chuyện người khác nữa. Anh mau nói cho tôi biết, rốt cuộc Lục Yến Tùng có bạn gái hay không hả?"

"Hay là để tôi nói với em." Lăng Phong còn chưa kịp trả lời, Vương Tuấn Khải đột nhiên lên tiếng. Giọng nói lạnh như băng kia khiến Thiên Tỉ giật mình.

Quay đầu lại, thấy anh đang cầm ly rượu, lười biếng tựa người lên quầy bar, híp mắt nhìn mình. Ánh đèn lấp lánh chiếu rọi lên người anh. Làm nổi bật lên vẻ đẹp trai mà biếng nhác. Cả người toát lên sự nguy hiểm, nhưng lúc này lại càng tăng thêm vẻ hấp dẫn vô cùng.

Thiên Tỉ thoáng giật mình. Anh về lúc nào vậy?

"Lăng Phong, chuyện đó... Tôi sẽ nói với anh sau."

"Ừ. Ngày mai đến công ty trình diện, hai ngày nữa tôi sẽ sắp xếp cho cậu về Hàn Quốc."

"Ồ...." Nhanh vậy đã phải trở lại đó sao...cậu quay lại nhìn Vương Tuấn Khải, có chút mất mát nói với Lăng Phong, "Vâng. tôi biết rồi. Sáng mai gặp."

Sau khi cúp điện thoại, cậu tựa người vào thành ghế, ngoảnh mặt lại nhìn anh hỏi, "Anh về lúc nào thế?"

"Lâu rồi." Trả lời với vẻ mặt vô cảm.

Thiên Tỉ lè lưỡi. Nội dung cuộc gọi ban nãy chắc anh đã nghe hết rồi, "Vậy anh có biết Lục Yến Tùng có bạn gái hay chưa không?" Cậu thành thật hỏi anh.

Vương Tuấn Khải sa sầm mặt bưng ly rượu đi tới chỗ cậu. Anh đi tới sau lưng cậu, một tay chống lên thành ghế, một tay lắc ly rượu, "Sao hả? Em có hứng thú với Lục Yến Tùng à?" Anh cúi đầu, nhìn xoáy vào cậu. Trong lòng cảm thấy bực bội không vui.

Có hứng thú? Quả nhiên anh ấy cũng hiểu lầm mình....

"Anh hiểu lầm rồi, tôi không có hứng thú với anh ta đâu." Cậu lập tức giải thích, dáng vẻ như rất sợ anh hiểu lầm mình.

"Hỏi chuyện anh ta có bạn gái chưa, chẳng lẽ không phải vì có hứng thú với anh ta nên mới hỏi ư?" Vương Tuấn Khải không vui hừ một tiếng. Anh đột nhiên cúi đầu xuống kề sát Thiên Tỉ.

Cậu thở khì khì nhưng vẫn không dám động đậy. Chỉ sợ mình hơi động một chút thì sẽ chạm vào mặt anh. Bởi vì....Mặt của hai người lúc này đang rất gần nhau. Thậm chí cậu còn nhìn thấy rất rõ lông mi của anh.

Hơi thở mang theo mùi rượu phả lên chóp mũi cậu, "Lục Yến Tùng chẳng những có bạn gái, hơn nữa, bạn gái anh ta còn nhiều không đếm xuể. Ở trong ngành, anh ta còn nổi tiếng là trăng hoa bay bướm, những người tình nhân bên cạnh anh ta nhiều lắm cũng không được một tuần lễ."

Nghe anh nói, hai mắt Thiên Tỉ mở càng lớn. Tiểu Hy của mình....Đúng là tên khốn kiếp! Cậu còn tưởng rằng anh ta thật lòng với chị ấy!

Sự tức giận trong mắt Thiên Tỉ khiến cho Vương Tuấn Khải phát hỏa. Người con trai này thật sự để ý đến Lục Yến Tùng sao?

Anh đưa tay bắt giữ cằm Thiên Tỉ để cậu đối mặt với mình, "Vẻ mặt này của em hình như đang tức giận?"

"Loại đàn ông như anh ta thật quá đáng." Thiên Tỉ còn thành thật gật đầu. Coi tình nhân như đồ chơi, cậu đương nhiên tức giận rồi! Hơn nữa, còn đùa bỡn với chị cậu!

Cực kì biến thái , đã chơi phụ nữ , đàn ông cũng không tha !

"Nếu anh ta quá đáng như vậy, em còn hỏi làm gì?" Vương Tuấn Khải vẫn khó chịu hậm hực, buông cằm cậu ra. Đứng lên, từ trên cao liếc nhìn cậu.

Cậu cuộn người lại, chống cằm lên đầu gối, "Thật ra tôi hỏi nhiều như vậy là vì chị tôi."

Nghe cậu nói vậy, Vương Tuấn Khải nhìn cậu chằm chằm.

Cậu theo bản năng nói thêm một câu: "Anh đừng hiểu lầm, tôi thực sự không hề có hứng thú với anh ta. Thật đấy!"

Lời vừa dứt, Vương Tuấn Khải nhìn cậu không chớp mắt, trong đôi mắt sâu thẳm mênh mông không rõ như hiện lên chút ý cười trêu chọc.

Thiên Tỉ buồn bực hận không cắn đứt lưỡi mình cho rồi. Mình chỉ cần kể lại cho anh nghe là được rồi, cần gì phải sợ anh hiểu lầm mà nóng lòng giải thích như vậy chứ?

Mình thật ngốc mà!

Nhìn dáng vẻ buồn bực của Thiên Tỉ, Vương Tuấn Khải không nhịn được mà cong khóe môi. Cũng thật sự tin những điều cậu nói.

"Nếu em không có hứng thú với anh ta, vậy em hứng thú với ai hả?"

Hả? Thiên Tỉ sửng sốt đờ ra, "Có vẻ như, đi lệch chủ đề rồi thì phải...." Cậu vội chuyển đề tài, "Hôm qua, lúc về nhà, tôi có nhìn thấy Lục Yến Tùng."

Vương Tuấn Khải biết cậu lảng tránh nên không cố gặng hỏi nữa.

Bởi vì.... Đột nhiên anh cũng không muốn biết đáp án của câu hỏi kia. Ai biết được cậu sẽ nói tên người nào? Nhỡ là Mộ Trầm Âm thì sao? [=)))))) bó tay]

Cũng có thể lắm! Nếu vậy không nghe thì tốt hơn.

"Đến nhà em? Nhìn thái độ của hai người không giống như đã gặp nhau." Vương Tuấn Khải cầm ly rượu đi vòng qua ghế sofa ngồi xuống cạnh cậu.

"Ừm. Anh ta không nhìn thấy tôi... Lúc ấy tôi nấp ngoài cửa, chờ anh ta đi rồi tôi mới vào."

"Vậy là anh ta tìm chị em?" Vương Tuấn Khải hỏi.

"Ừm." Thiên Tỉ nghiêng đầu suy nghĩ, "Anh ta và  Tiểu Hy.... hình như rất thân. Vậy mà không ngờ anh ta còn dám trêu ghẹo cả tôi nữa. Hơn nữa, bản chất anh ta lại còn tệ hại đến thế!" Cậu nói 'rất thân' là đã kín đáo giải thích quan hệ của hai người đó.

Vương Tuấn Khải nghe qua đương nhiên cũng hiểu, anh khẽ cau mày, trầm ngâm một lúc, "Với tính cách của anh ta mà nói, nếu đã cặp với chị em thì sẽ không trêu chọc em đâu. Anh ta mặc dù đào hoa, nhưng cũng rất có nguyên tắc. Trừ phi...."

Anh nhìn Thiên Tỉ. Thiên Tỉ cũng nhìn anh.

"Anh ta có mục đích khác, đúng không?" Thiên Tỉ hỏi.

"Chỉ có thể giải thích như vậy. Cho nên...." Anh nhíu mày, "Em tốt nhất tránh xa anh ta ra. Còn chị em nữa, em nên khuyên cô ấy lánh xa anh ta. Nếu không, đến cuối cùng người tổn thương sẽ chỉ có cô ấy thôi."

Thiên Tỉ cảm thấy lời Vương Tuấn Khải nói rất có lý. Một người đàn ông như Lục Yến Tùng, ga lăng, hào hoa, muốn lấy lòng một phụ nữ thật quá dễ dàng. Cậu chỉ lo lắng tiểu Hy sẽ mắc mưu anh ta.

"Dịch Dương Thiên Tỉ, bây giờ chúng ta có thể bàn tới chuyện kia được chưa?" Vương Tuấn Khải đột nhiên hỏi.

"Chuyện gì?" Nhiều chuyện xảy ra, Thiên Tỉ đã sớm không còn nhớ gì nữa.

"Cảm ơn tôi thế nào ấy." Vương Tuấn Khải nhắc nhở cậu.

"À!" Lúc này cậu mới nhớ ra, nghiêm túc hỏi: "Vậy anh muốn tôi phải cảm ơn anh thế nào?"

Dáng vẻ của cậu rất thành khẩn, như một đứa trẻ ngoan ngoãn. Trong lòng Vương Tuấn Khải như có thứ gì đó bắt đầu xao động, nheo mắt nhìn cậu, trầm giọng hỏi: "Có phải tôi muốn gì em cũng đều đồng ý?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro