Chương 125: Môi em ngọt tựa như kem .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Bạch Nhã hừ lạnh, mang kính lên, "Đi thôi, sắp đến giờ họp báo rồi."

Sớm muộn cũng có một ngày.... 'Mỹ nam' Dịch Dương Thiên Tỉ gì đó sẽ thua cho cậu bởi chính sở trường ấy!

***

Lúc Thiên Tỉ ra khỏi công ty, đã là ba giờ chiều.

Lật xem vé máy bay, mím mím môi, không hiểu sao bỗng có chút lưu luyến không nỡ.

Lần này sẽ đi bao lâu đây?

Bắt xe đến tòa nhà công ty Vương thị, lúc bước vào đại sảnh, nhận ra lễ tân đã đổi người rồi.

"Xin hỏi cậu tìm ai?" Nhân viên lễ tân nhiệt tình đón tiếp cậu.

"Tôi muốn tìm Vương tổng."

Nghe thấy cậu nói như vậy, nhân viên kia không khỏi đưa mắt đánh giá Thiên Tỉ. Ăn mặc đẹp như vậy, lại đến tìm tổng giám đốc, hẳn là con nhà có tiền. Nói không chừng là bạn gái Vương tổng cũng nên.

Tò mò thật nha! Mình làm ở công ty lâu vậy rồi mà chưa từng nhìn thấy Vương tổng đưa bất kỳ chàng trai nào đến công ty. Nếu quả thật chàng trai này là bạn gái Vương tổng, thì anh ấy quả thật rất có mắt nhìn người. Quả thật rất muốn chiêm ngưỡng couplay này nha~   ( mó -- bả là hủ ==!)

"Cậu có hẹn trước không?" Vẫn phải làm theo nguyên tắc.

"Không có." Thiên Tỉ lắc đầu.

"Vây... Nhưng theo quy định của công ty cho dù là ai, nếu không hẹn trước thì không thể lên gặp tổng giám đốc được."

Dĩ nhiên, ngoại trừ bà Vương.

"À...." Thiên Tỉ có hơi thất vọng.

Nhân viên kia sợ cậu đúng là bạn gái tổng giám đốc thật, nên không dám đắc tội, nhưng cũng không thể bỏ qua quy định của công ty được, "Hay là, cậu gọi điện cho tổng giám đốc đi. Có thể anh ấy sẽ đồng ý gặp cậu ."

"Không cần." Thiên Tỉ cười yếu ớt lắc đầu. Điên thoại di động của cậu vì tối qua rơi xuống nước nên đã bị hỏng rồi. Cho dù không bị hỏng, cậu cũng rất ngại gọi điện cho anh.

Đang trong giờ làm việc, chắc hẳn anh đang rất bận, cậu chỉ vì việc nhỏ nhặt này mà làm phiền anh thì thật quá kỳ quặc rồi.

Thiên Tỉ suy nghĩ một chút, lấy quần áo của anh trong túi mình ra, đưa cho nhân viên lễ tân, "Có thể phiền cậu đưa giúp cái này lại cho Vương tổng được không?"

"Dĩ nhiên được ạ." Nhân viên kia liền nhận lấy.

"Cám ơn." Thiên Tỉ cười một tiếng, không ở lại nữa, cầm đồ còn lại rời đi.

Cô tiếp tân vẻ mặt rất phấn khích .

Ai nha ~ còn đến đưa quần áo ~ bà Vương tương lai quả thật rất đáng yêu .
***

Lúc thư ký đưa quần áo lên đúng lúc Vương Tuấn Khải từ phòng họp bước ra ngoài.

Thư ký còn chưa kịp chuyển giao lại chiếc túi, anh liếc mắt thôi cũng nhận ra được túi đó là của khách sạn.

Thiên Tỉ đã tới đây sao?

"Tổng giám đốc, vừa rồi có một chàng trai tới đưa đồ cho anh." Thư ký đưa túi đồ trong tay cho anh.

Vương Tuấn Khải mở ra xem mới phát hiện bên trong không chỉ có quần áo của anh, mà còn có....

"Người đưa tới đâu? Sao lại là cô mang lên?" Anh hỏi thư ký.

Thư ký có chút không hiểu ra sao, "Vừa rồi có người đưa tới dưới lầu."

"Gọi điện thoại xuống quầy lễ tân! Hỏi xem cậu ấy còn ở đó không giữ cậu ấy lại." Vương Tuấn Khải ném túi đồ lên ghế sofa trong phòng, vội vã đi tới thang máy để xuống tầng trệt.

Dáng vẻ vội vã này này của anh thư ký kia lần đầu tiên nhìn thấy, cũng cảm thấy rất tò mò. Không biết cậu trai dưới lầu là ai mà có thể khiến Tổng giám đốc khẩn trương như thế?

Nhưng cậu dĩ nhiên không dám hỏi nhiều, chỉ vội vàng gọi điện cho lầu dưới.

***

Gió lạnh lẽo thổi.

Thiên Tỉ bị lạnh run lập cập, cậu mặc lễ phục, đi giày, hai tay không ngừng xoa xoa vào người, vội vã chạy tới trạm xe bus.

Ăn mặc xinh đẹp sang trọng như thế, cậu khiến cho nhiều người đi đường không khỏi ghé mắt nhìn sang.

Bỏ qua chuyện trời lạnh thế này mà cậu chỉ mặc mỗi bộ y phục mỏng kia, mặc trên người bộ y phục trị giá đến mấy vạn mà lại chen chúc lên xe bus, quả thật đó mới là chuyện kỳ lạ!

Cho nên mới nói.... bộ y phục này chỉ thích hợp với những người như anh. Đợi tắm xong, mình quay lại đó trả lại cho anh cũng được.

Đang lúc nghĩ như vậy, xe bus trờ tới.

Đang định bước lên thì thấy cô nhân viên lễ tân kia đang chạy như điên tới chỗ cậu, tay không ngừng phất phất.

Xảy ra chuyện gì à? Thiên Tỉ cảm thấy khó hiểu, đi ngược trở lại.

Nhân viên kia thấy cậu quay lại liền vui mừng, thở không ra hơi nói: "Phiền cậu chờ một chút."

"Hả? Chờ cái gì?" Thiên Tỉ hoàn toàn không hiểu.

"Tổng giám đốc của chúng tôi đang đi xuống, nói cậu đợi một chút."

Hai mắt Thiên Tỉ hơi sáng lên. Vương Tuấn Khải đang xuống?

"Cậu mặc ít như vậy, mau mau vào trong thôi. Đừng để bị cảm lạnh." Nhân viên kia thấy cậu bị lạnh đến tím bầm môi lại, vội vàng xoay người đưa cậu trở về công ty.

Thiên Tỉ gật đầu, bước nhanh theo cô ta.

***

Lúc Vương Tuấn Khải chạy như bay xuống dưới lầu, thì thấy cậu đang theo nhân viên lễ tân bước vào.

Cậu chỉ mặc y phục mỏng, lại mới từ bên ngoài đi vào, cho nên không nhịn được rùng mình, người không ngừng run rẩy.

Chân mày anh lập tức cau lại. Người con trai này nghĩ cái gì thế?

Rõ ràng cầm áo khoác của anh, mà cũng không biết khoác lên người sao?

Tối hôm qua bị cảm còn chưa khỏi, bây giờ còn ăn mặc thế cậu muốn chết sao?

Vương Tuấn Khải bước nhanh đi về phía cậu, vừa đi vừa cởi áo khoác trên người ra.

Thiên Tỉ đang hà hơi vào lòng bàn tay, vẫn còn chưa hoàn hồn, chợt cảm thấy có vật nặng phủ trên vai. Như dòng nước ấm chợt tưới lên người.

Hơi thở quen thuộc kia khiến trái tim cậu khẽ rung lên. Ngẩng đầu lên trông thấy bộ mặt đen sì của Vương Tuấn Khải.

"Tổng giám đốc." Nhân viên lễ tân vội vã cúi chào, trong lòng không ngừng cảm thán. Thế này thì cậu trai kia đúng là bạn gái của tổng giám đốc rồi! Còn cởi áo ra khoác lên người cậu ấy nữa.

Thật đáng ngưỡng mộ !

"Ừ." Vương Tuấn Khải chỉ hơi gật đầu, coi như đáp lại. Anh duỗi tay nắm lấy cổ tay Thiên Tỉ kéo cậu đi tới chỗ thang máy. Hành động này của anh đều rơi vào tầm mắt của nhân viên ở đây. Mọi người không hẹn cùng oa oa lên.

"Làm ở công ty nửa năm rồi chưa từng nhìn thấy tổng giám đốc nắm tay một chàng trai nào, hôm nay được chứng kiến tận mắt , thật thỏa mãn lòng người !"

" Tôi nói rồi , ngay cả Bạch Nhã xinh đẹp thế mà giám đốc còn không thèm nhìn , chắc chắn rằng cô ta không phải mẫu người giám đốc thích !"

"Không biết giám đốc là trên hay dưới ta ?"

"Cô nói bậy bạ gì đó ? Đương nhiên Vương tổng phải nằm trên rồi ! Coi đi , cậu nhóc kia khuôn mặt khả ái như vậy , thì ra là Vương tổng thích loại người này ! ."

" Rất muốn nhìn bọn họ xxoo!" Cảnh tượng kích thích vậy , ai lại không muốn xem chứ?

Thật sốt ruột !
.... .... .... ....

Các nhân viên ở phía sau đang nhỏ giọng bàn tán, tuy rất nhỏ nhưng Thiên Tỉ vẫn nghe thoang thoáng.

Thì ra anh và Bạch Nhã thật sự không có gì....

Hơn nữa, 'trên hay dưới' là sao? Lời này mà họ cũng dám nói. Cậu mím môi cười.

Vương Tuấn Khải căn bản không nghe thấy những lời bàn tán kia, chỉ chuyên tâm kéo cậu vào trong thang máy. Đi vào trong, nhìn dáng vẻ đang cười của cậu phản chiếu trên vách thang máy, anh nhướn mày, "Em cười cái gì?"

Thiên Tỉ vội lắc lắc đầu. Nếu nói cho anh ấy biết nhân viên bên ngoài thắc mắc anh ' nằm trên hay dưới ', anh ấy có đuổi việc họ không?

"Không có gì. Đúng rồi, không phải anh đang bận sao?" Thiên Tỉ vội nói lảng sang chuyện khác.

Bận! Dĩ nhiên rất bận! Hôm nay liên tiếp nhận các hạng mục, có thể không bận được sao?

"Ừ, không bận!" Anh liếc cậu một cái, "Em gửi lại đồ đó cho quầy lễ tân là có ý gì?"

"Tôi sợ quấy rầy anh." Thiên Tỉ thành thật trả lời.

Vương Tuấn Khải liếc cậu một cái, "Bệnh em sao rồi? Mặc như vậy ra ngoài không sợ lạnh chết à?"

Thiên Tỉ bĩu bĩu môi, cảm thấy cách anh nói chuyện cay nghiệt, nhưng khi cúi đầu nhìn áo khoác của anh trên người mình thì trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào vô cùng.

"Hơi lạnh chút thôi. Có khoác áo của anh nên thấy ấm hơn rồi." Hơn nữa, nhiệt độ trong thang máy rất ấm.

Tầm mắt Vương Tuấn Khải dừng lại trên môi cậu. Môi tím tái lại rồi còn nói hơi lạnh? Nhìn đôi môi đang run run của cậu, trái tim Vương Tuấn Khải cũng bất chợt run theo.

Lúc nào cũng... không nhịn được rất muốn hôn cậu....

Sáng hôm nay anh đã có suy nghĩ này rồi, nhưng thấy cậu ngủ rất say, sợ quấy rầy cậu, cho nên mới thôi. Bây giờ rất muốn thực hiện nó.

Trong mắt Vương Tuấn Khải chợt lóe lên tia sáng. Một giây tiếp theo, anh tựa người vào vách thang máy, kéo Thiên Tỉ áp sát vào trong ngực.

"A...." Thiên Tỉ không ngờ đột nhiên anh lại làm vậy, giật mình kêu lên một tiếng, chớp mắt một cái đã bị anh ôm chặt vào lòng, "Anh.... Anh đừng như vậy...." Cậu thở dốc khẽ nói. Bàn tay chống lên ngực anh, vừa đẩy ra vừa nhắc nhở, "Đây là thang máy đó...." Còn có camera giám sát nữa.

"Không sao, bọn họ không dám nhìn đâu." Vương Tuấn Khải liếm môi nói. Cúi đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Thiên Tỉ.

Tim cậu đập nhanh như đánh trống vậy. Anh ôm cậu rất chặt, chặt đến nỗi ngực của cậu áp sát vào ngực anh. Cách mấy lớp áo nhưng vẫn có thể cảm nhận rất rõ cơ thể nóng rực và đang run run.

Hơn nữa....Ép chặt như vậy, xương quai xanh cùng nhũ hao như ẩn như hiện , rất sinh động .

Cảnh tượng này quả thật rất thách thức với tính nhẫn nại của Vương Tuấn Khải.

"Tiểu yêu tinh, xem dáng vẻ lúc này của em kìa..." Anh nhỏ giọng nói, ghé mắt nhìn lên vách thang máy.

Vách thang máy bóng loáng phản chiếu rất rõ hình ảnh kề sát của hai người bây giờ.

Hơn nữa....

Khuôn mặt nhỏ của cậu lại đỏ lên khác thường, giống như hoa anh đào nở rộ, quyến rũ không lời để diễn tả.

Cậu quay mặt đi, muốn tránh tầm mắt của anh.

Cằm lại bị anh nâng lên. Cậu không thể không ngẩng mặt lên, đôi con ngươi mờ mịt ngập nước, nhìn thấy được ánh lửa nơi đáy mắt anh.

Tim đập nhanh vô cùng. Môi cậu run rẩy, một giây tiếp theo....

Anh cúi đầu, mạnh mẽ cuốn lấy môi cậu. Hơi thở dồn dập như gió bão bao phủ khiến Thiên Tỉ không chịu nổi phải hít sâu một hơi.

Anh ngang ngược hôn tới tấp, tựa như đang chiếm đoạt, cũng tựa như muốn phát tiết thứ cảm xúc nào đó đang trào dâng trong lòng...

Lưỡi anh không ngừng sục sạo, càn quấy trong miệng cậu. Môi ra sức mút lấy môi lưỡi cậu. Dường như muốn truyền hết hơi nóng từ cơ thể anh sang cơ thể cậu, thiêu cháy cậu, hòa tan cậu ...

Nụ hôn của anh kích thích từng điểm nhạy cảm trên người Thiên Tỉ. Cho nên, không bao lâu sau, cả người Thiên Tỉ mềm nhũn ngả vào lồng ngực anh, thở không ra hơi. Trong mắt mờ mờ hơi nước.

Mà dáng vẻ mê tình cùng đôi mắt ầng ậc nước ấy đối với một người đàn ông chính là một lời khiêu chiến mạnh mẽ nhất.

Sao anh có thể dừng lại được? Không thể dừng lại, cũng không muốn dừng lại....

Vương Tuấn Khải có cảm giác mình đã hoàn toàn bị tiểu yêu tinh này đầu độc rồi.

Rên rỉ giữ chặt cằm cậu, nụ hôn tiếp tục tàn sát càng lúc càng sâu.

Không đủ....Hoàn toàn không đủ....Anh muốn nhiều hơn nữa....

Cảm giác ham muốn chiếm lấy cậu, đòi hỏi cậu, để cậu nằm dưới thân mình yêu kiều rên rỉ này chưa từng mãnh liệt như vậy...

Thiên Tỉ vốn dĩ vẫn còn chút lý trí. Biết trong tình cảnh này không thể để anh làm chuyện đó ngay lúc này được.

Nhưng....

Nụ hôn của anh, hơi thở của anh, chưa đến nửa giây, đã hoàn toàn khiến cậu phải khuất phục.

Trước sự xâm chiếm ngang ngược của anh, lý trí của cậu liền lập tức tan rã, sự kiên trì của cậu trong khoảnh khắc ấy biến mất không còn chút bóng dáng.

"Ưmh...." Cậu bị hôn đến không kiềm chế được mà rên lên. Trong cơ thể như có một dòng điện, không ngừng len lỏi vào từng tấc da thịt của cậu, khiến cả người cậu căng đau. Nhất là phía dưới.... Trống rỗng, rất khó chịu....Hai hàng lông mày nhíu lại, cả người vô cùng bức bối.

Vương Tuấn Khải rất hiểu cậu, lúc này cả cậu và anh đều có chung một cảm giác. Thân thể căng cứng, phản ứng của anh còn mạnh mẽ hơn. Nhưng có bao nhiêu cũng thấy không đủ, hé môi gặm cắn môi cậu trêu chọc, "Tiểu yêu tinh, môi em giống như kem vậy.... Rất ngọt...." Mềm mại, lành lạnh, giống như mút vào sẽ liền tan ra.

"Thật sự chỉ muốn mút mãi thôi...." Anh động tình thì thầm nói xong lại trăn trở tiếp tục mút. Dáng vẻ thật giống như đang mút kem vậy.

Nhưng....Trong đó chỉ toàn là hơi thở của sự dục vọng đê mê.

Thiên Tỉ bị anh trêu chọc không ngừng run rẩy, hai chân mềm nhũn không đứng vững được nữa, mặt mũi đỏ bừng, đến cả hai tai cũng đỏ.

Giây tiếp theo, anh xoay người dồn ép người Thiên Tỉ vào vách thang máy. Ánh mắt nồng đậm lửa tình nhìn cậu, "Tiểu yêu tinh, thật muốn ăn em ngay tại chỗ này...."

Thiên Tỉ nghe thấy mặt càng thêm đỏ, bàn tay nhỏ bé cố bấu lên vách thang máy, miệng há to thở hổn hển, cố gắng tìm về chút lý trí, "Đừng làm bậy.... Thang máy.... sắp đến rồi...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro