Chương 132: Lục Yến Tùng , anh chính là ác quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Cậu chủ Lục, nhìn bộ dạng như người mất hồn này của anh, đâu giống là đang nhớ đến em chứ?" Thấy dáng vẻ phân tâm của Lục Yến Tùng, người thiếu niên ra vẻ nửa hờn nửa trách cười nói. Ngón tay vẽ vòng tròn qua lại trên ngực anh.

Dáng vẻ mời mọc đầy quyến rũ....

Lục Yến Tùng hoàn hồn, lời của người thiếu niên này, hình như đã dẫm vào nỗi đau của anh. Đôi con ngươi co rút lại, anh bỗng dưng lật người, thô lỗ đè lên người thiếu niên nằm ở bên dưới, "Em đã đoán đúng, thật ra tôi không nhớ em...."

Giọng nói như yêu ma của Lục Yến Tùng vang bên tai người thiếu niên, bàn tay nóng như lửa di chuyển chầm chậm từ đùi của người thiếu niên men dần lên phía trên, "Tôi nhớ chính là cơ thể của em.... tiếng rên rỉ trên giường của em...."

Người thiếu niên nhếch mép, đẩy anh một cái, "Anh hư quá đi...."

"Chẳng lẽ em không thích tôi hư sao?" Lục Yến Tùng xốc áo của người thiếu niên lên, sau đó giật mạnh ra, lộ cả dương vật mềm yếu , hồng hồng.

"Ưm...." Người thiếu niên hít sâu một hơi, nhìn thấy chiếc áo bị ném xuống nền đất. Hai chân cậu ta cuốn lấy bờ eo cường tráng của Lục Yến Tùng, nghịch ngợm đưa nơi tư mật mềm mại của chính mình tiến gần đến phía dưới cơ thể anh, trêu chọc ma sát qua lại.

Lục Yến Tùng hung hãn bóp lấy bờ mông đày đặn của cậu ta, thô lỗ nhào nặn. Hành động không hề có chút thương hương tiếc ngọc nào.

Người thiếu niên cũng bị vỗ về chơi đùa làm cho choáng váng, yêu kiều rên rỉ, cực kỳ hưng phấn.

Lục Yến Tùng nghiến răng. Không phải đang muốn đàn ông sao? Hiện tại dưới người chính là một báu vật cực phẩm! Chẳng lẽ còn không thỏa mãn được mình sao?

Nhưng.... Khi thiếu niên đưa tay muốn cởi lưng quần xuống thì ánh mắt anh chợt sẫm lại, sau đó hung hăng giữ tay của người thiếu niên lại.

"Cậu chủ Lục?" Người thiếu niên nghi hoặc giương mắt nhìn anh. Ánh mắt mê ly này, gần như có thể chảy ra nước. Rất mê người, rất mất hồn....

Nhưng.... Đáng chết! Anh lại không hề có cảm giác!

Cho dù là nghe thấy tiếng cậu ta rên rỉ thở dốc, nhưng trong đầu anh lại hiện ra tiếng kêu rên quật cường của Dịch Thiên Hy.

Nhìn thân thể người thiếu niên này, mà anh chỉ nghĩ tới cơ thể luôn dễ dàng khiến anh nổi lửa của Dịch Thiên Hy....

Không phải đàn ông không bằng đàn bà . Mà vì cái gì , đến nay anh vẫn rất mông lung !

Nhớ tới....dáng vẻ mê loạn của cô khi bị mình ra vào.... Lục Yến Tùng gần như có thể tưởng tượng ra được, hình ảnh giờ phút này một mình cô ở trong phòng hưởng thụ cây gậy rung đó với dáng vẻ phóng túng như thế nào. Nghĩ đến đây, anh chỉ cảm thấy một luồng hơi nóng ngùn ngụt từ hạn thể bốc lên.

Đáng chết! Anh không thể đợi được tới sáng mai!

"Sao vậy?" Người thiếu niên không hiểu anh bị làm sao hỏi lại. Đồng thời áp cơ thể mình sát lại lần nữa.

"Không có tâm trạng!" Lục Yến Tùng đẩy cậu ta ra, bắt đầu sửa sang lại quần áo của mình. Cũng không thèm liếc mắt nhìn cậu ta thêm lần nào.

"Không có tâm trạng? Nhưng rõ ràng anh cũng rất muốn, cũng có cảm giác với em kia mà!" Trình độ hiểu biết của cậu về đàn ông còn nhiều hơn cả phụ nữ. Biểu hiện mới vừa rồi của anh rõ là rất muốn sở hữu chiếm đoạt. Sao bây giờ lại biến thành không có tâm trạng?

Lục Yến Tùng đã cầm áo khoác, lấy chìa khóa xe. Nghe được lời của người thiếu niên, anh liếc cậu ta một cái, lạnh lùng vô tình mở miệng: "Đó là bởi vì nghĩ tới một người phụ nữ khác, nên mới có cảm giác!"

"Anh...." Sắc mặt đối phương xanh mét. Điều này tồi tệ đến mức nào, nhục nhã và độc ác đến cỡ nào chứ! Cậu ta không ngần ngại để bị anh đè ra nằm dưới cơ thể anh, thế nhưng trong lòng anh lại nghĩ đến người khác?

Cậu ta muốn nói chuyện rõ ràng với Lục Yến Tùng, nhưng cửa phòng đã bị đóng "Rầm...." lại một tiếng thật lớn.

Bóng dáng tuyệt tình đó cũng đã hoàn toàn biến mất khỏi căn hộ.

***

Bên trong sòng bạc 701, giờ phút này đang vào giai đoạn gay cấn.

Những lá bài được mở ra cũng vô cùng đặc sắc.

Vương Tuấn Khải là bộ sảnh một nước: 789 Cơ.

Còn của Dịch Tiêu Kiến là: JQK Bích.

Từ trên mặt bài cho thấy, phần thắng của Dịch Tiêu Kiến cao hơn một bậc.

Vương Tuấn Khải nhíu mày, liếc nhìn Thiên Tỉ đang khẩn trương ở bên cạnh, "Em nghĩ ai thắng?"

"Đương nhiên là cha em!" Thiên Tỉ không chút nghĩ ngợi mở miệng. Mặc dù cậu không muốn anh vô duyên vô cớ mất hai trăm vạn, nhưng cậu càng không muốn cha bị mất đi đôi tay.

Vương Tuấn Khải bĩu bĩu môi, "Em rất thẳng thắn. Có điều...." Anh dừng lại không nói nữa mà gom lại các lá bài, không mở lá bài tẩy cuối cùng ra.

Nghe thấy người phát bài lên tiếng: "Mời hai vị mở bài!"

Dịch Tiêu Kiến xem qua lá bài cuối cùng, sau khi xem xong, không giữ được bình tĩnh quăng lá bài cuối cùng ra, "9 Bích! Hắc hắc, tuy không phải là 10 Bích, nhưng cũng được tính là một nước. Cũng xem như một cây bài lớn rồi! Anh Vương, không phải anh cũng may mắn bắt được lá sảnh liền nữa chứ."

Sau khi Thiên Tỉ thấy cha mở bài ra, mới thở nhẹ một hơi. Bởi vì, khi vừa bắt đầu cậu có lén nhìn lá bài tẩy của Vương Tuấn Khải, là một lá bài có hoa văn và màu sắc khác.

Cuối cùng cậu cũng có thể yên tâm rồi....nhưng trái tim còn chưa được yên ổn bao lâu thì... Tiếng cười nhạt của Vương Tuấn Khải vang vang ở bên tai...

"Vậy đành khiến em phải thất vọng rồi. Không ngờ anh lại may mắn bắt được lá 10 cơ...là sảnh liền một nước!" Anh hung dung tình tang mở lá bài cuối cùng ra thảy lên bàn.

Nhìn thấy ánh mắt không dám tin của Thiên Tỉ, anh nhướn mày, "Để em thất vọng rồi."

"Anh...." Thiên Tỉ cứng họng, nói không nên lời.

Rõ ràng chính là lá bài 7 rô, sao anh có thể biến thành 10 cơ? Lẽ nào anh chơi gian lận sao? Nhưng từ đầu tới cuối cậu luôn ngồi ở bên cạnh anh, làm sao anh có cơ hội để tráo bài?

Nụ cười hả hê của Dịch Tiêu Kiến cứng đờ trên mặt. Một giây kế tiếp.... Sắc mặt trắng bệch.

"Anh Vương thắng!" Trọng tài đẩy hết thẻ chip trước mặt Dịch Tiêu Kiến sang cho Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải mắt lạnh nhìn Dịch Tiêu Kiến, vừa gọi điện thoại, vừa nói: "Bây giờ tôi sẽ lấy đi đôi tay này của bác. Bác chờ một chút, tôi gọi người tới đây lấy." Giọng điệu của anh rất lạnh nhạt, giống như đang nói chuyện gì đó không quan trọng.

Thiên Tỉ sợ hãi trố mắt, "Anh Vương, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Vương Tuấn Khải tựa như không nghe thấy cậu nói, đứng thẳng dậy đi tới chỗ Dịch Tiêu Kiến. Anh cúi đầu nhìn sắc mặt Dịch Tiêu Kiến, "Bây giờ tôi gọi điện cho Asy, anh ta sẽ lập tức phái người tới đây thay tôi lấy đôi tay này của bác đi."

Asy? Cái tên này vừa nói ra, đám người chung quanh há miệng hít thở. Có ai mà không biết Asy là trùm đứng đầu giới xã hội đen tiếng tăm lừng lẫy. Hơn nữa, còn có mối quan hệ rất tốt với Vương gia.

Sắc mặt Dịch Tiêu Kiến lập tức trắng bệch, hoảng sợ nhìn Vương Tuấn Khải, "Cậu Vương, có chuyện gì từ từ nói....có chuyện gì từ từ nói...."

"Dám chơi thì phải dám chịu!" Vương Tuấn Khải quả quyết bấm điện thoại, không cho ông đường lui.

Thiên Tỉ lập tức ngăn cản trước mặt Dịch Tiêu Kiến, tức giận nhìn Vương Tuấn Khải trừng trừng, "Anh Vương, ban đầu tôi còn tưởng rằng anh là người tốt, sẵn lòng giúp đỡ tôi, nhưng hóa ra là tôi lầm rồi. Bây giờ anh đang làm gì hả? Anh muốn lấy tay của cha tôi, đây là hành vi phạm pháp! Sao anh có thể máu lạnh, tàn bạo như thế?"

Máu lạnh, tàn bạo? Người con trai này, rốt cuộc đang nói nhảm gì vậy hả?

"Thiên Tỉ, con cầu xin cậu ấy giúp cha đi, cha không muốn.... Cha muốn giữ lại đôi tay này...." Dịch Tiêu Kiến cầu xin Thiên Tỉ.

Vương Tuấn Khải lạnh lùng liếc nhìn ông ta, vẫn không có phản ứng. Đưa điện thoại lên tai, hiển nhiên đã kết nối, anh mở miệng: "Asy, là tôi! Bây giờ tôi đang ở...."

"Đừng mà!" Dịch Tiêu Kiến sợ đến mức hai chân nhũn ra.

Thiên Tỉ nhào tới cướp điện thoại của Vương Tuấn Khải, không chờ anh nói cậu đã tắt luôn điện thoại di động.

Vương Tuấn Khải thờ ơ nhìn cậu. Người con trai này, thật sự coi mình không có tính người? Trong mắt cậu, anh là người tàn bạo đến thế sao?

Ánh mắt tối lại, anh nén giận, chất vấn: "Dịch Dương Thiên Tỉ, em có chơi mà không dám nhận thua sao?"

Thiên Tỉ biết mình đuối lý, nhưng như vậy mà muốn lấy một đôi tay, hành động này cũng thật quá tàn nhẫn, "Anh...anh có thể chọn lấy thứ khác không, ngoại trừ tay cha tôi ra." Lúc cậu đứng ra bảo vệ người nhà, luôn bướng bỉnh không chịu khuất phục.

Vương Tuấn Khải nhíu mày, chế giễu: "Nhà em ngoài cái này ra thì còn gì, em sao?"

"Tôi...." Thiên Tỉ cắn cắn môi, "Tôi không được!"

Vương Tuấn Khải hừ lạnh, "Tôi chỉ muốn đôi tay này của cha em. Đưa di động cho tôi!"

"Anh.... Sao có thể quá đáng như vậy?" Thiên Tỉ vừa nóng lòng vừa giận, thật không biết phải làm sao. Chỉ có thể siết chặt điện thoại di động, lo sợ Vương Tuấn Khải lấy nó đi.

Quá đáng? Rất tốt! Anh quá đáng!

"Cậu Vương, đừng...van xin cậu đừng lấy đi tay của tôi, mọi sự đều có thể thương lượng...." Thấy con trai không ngăn được cậu ta, Dịch Tiêu Kiến đành phải tự đứng ra cầu xin tha thứ.

Vương Tuấn Khải thờ ơ nhìn ông, sắc mặt lạnh lẽo như băng.

"Tôi....lần này là tại tôi không hiểu chuyện, cậu Vương, xem như tôi cầu xin cậu...." Dịch Tiêu Kiến sợ đến mức mặt chẳng còn tí máu nào, nói xong, chân cũng khụy xuống.

Vương Tuấn Khải sầm mặt, đưa tay đỡ lấy ông, "Tốt! Tôi có thể bỏ qua bác một lần!"

Không ngờ Vương Tuấn Khải thật sự đổi ý.

Thiên Tỉ trố mắt nhìn vẻ mặt lạnh tanh của anh, sau đó nghe thấy anh nói: "Nhưng với một điều kiện là, từ nay trở về sau bác không được xuất hiện ở sòng bạc! Tôi sẽ nói Asy phái người tới đây bất cứ lúc nào, nếu lúc đó để anh ta bắt gặp, bác có cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không tha cho bác nữa!"

"Vâng....tôi biết rồi! tôi biết rồi!" Dịch Tiêu Kiến liên tục gật đầu. Có thể giữ lại hai tay, thật sự đã mang ơn đội nghĩa lắm rồi, "Tôi đi ngay bây giờ! Sẽ lập tức rời khỏi nơi này."

Sự việc đến lúc này, Thiên Tỉ mới chợt hiểu ra, thì ra mục đích của anh là như vậy... Khi nãy mình còn mắng anh là tàn bạo, không có tình người...đáy lòng không khỏi cảm thấy áy náy.

Thiên Tỉ len lén liếc nhìn Vương Tuấn Khải, muốn nói xin lỗi anh, nhưng anh đã lạnh lùng quay người qua chỗ khác.

Dịch Tiêu Kiến bị dọa không nhẹ, sợ mình bị chặt tay thật, đang tính dắt Thiên Tỉ đi thì...

"Đợi đã ...!" Thì nghe tiếng quát khẽ của Vương Tuấn Khải vang lên phía sau.

Thiên Tỉ lập tức dừng bước, quay đầu nhìn lại.

Dịch Tiêu Kiến kéo cậu, "Còn không đi mau, đợi gì nữa?"

Thiên Tỉ vẫn bướng bỉnh đứng không chịu đi.

Thấy Vương Tuấn Khải cầm lấy thẻ chip Dịch Tiêu Kiến thua khi nãy, đưa cho ông ta, "Lấy về."

"Cái này...." Dịch Tiêu Kiến cảnh giác nhìn Vương Tuấn Khải, không biết cậu ta làm vậy là có ý gì.

Lần này, trong lòng Thiên Tỉ càng thêm vô cùng khó chịu. Cũng càng thêm xác định, anh thật sự đang giúp mình. Nhưng cậu lại nói với anh những lời quá đáng như vậy....

Vương Tuấn Khải rõ ràng là đang giận, không thèm nhìn tới Thiên Tỉ, trả lại thẻ chip cho Dịch Tiêu Kiến xong xoay người, lạnh lùng bỏ đi.

Nhìn theo bóng lưng đi vào trong đám người, Thiên Tỉ cảm thấy lồng ngực đau xót, "Anh Vương !" Cậu gọi xong đi nhanh lên về phía trước.

"Con làm gì đấy? Không dễ gì mới được đi, còn kêu cậu ta trở lại?" Dịch Tiêu Kiến sợ hãi lôi kéo Thiên Tỉ lại.

Quan hệ giữa nhà họ Vương và Asy, có ai mà không biết. Con người Asy tàn nhẫn và độc ác có mấy ai mà chưa nghe qua, nhưng cũng chưa ai được ai kiểm chứng. Mà cũng chẳng ai muốn thấy!

"Cha, con có chuyện muốn nói với anh ấy!" Thiên Tỉ muốn thoát khỏi tay cha.

Nhưng Dịch Tiêu Kiến sợ cậu tìm Vương Tuấn Khải trở lại, nhất quyết không chịu buông tay.

Nhìn bóng lưng biến mất, Thiên Tỉ muốn khóc không ra nước mắt. Anh ấy.... Nhất định nhất định là rất giận mình rồi!

Nhưng.... Cậu vẫn muốn nói cho anh biết, sáng sớm ngày mai cậu phải quay về Hàn quốc.... Bây giờ, hình như đã không có cơ hội nói nữa....

***

Thiên Tie theo cha về nhà, nhưng nào có biết giờ phút này Thiên Hy đang trong cơn sợ hãi vì bị tra tấn khổ sở ra sao.

Lầu ba....

Vật cứng rắn to lớn kia vẫn rung lắc trong cơ thể cô, không biết kéo dài bao lâu cho tới khi cô hoàn toàn mất đi tri giác. Toàn thân mềm oặt tựa vào bệ cửa sổ.

Ban đầu còn có thể liều mạng giãy giụa, cổ tay bị siết đến rướm máu, nhưng vẫn không thể thoát được. Càng về sau....cây gậy rung dưới người đã hoàn toàn hút hết hơi sức của cô. Ngay cả hơi sức để thở cũng không có.

Hai mắt rời rạc, mọi thứ trước mắt cũng đều mơ hồ không rõ. Hai chân vẫn đang kẹp chặt, cố gắng muốn để cho vật kia đừng rung nữa, nhưng chỉ vô ích...

Tên khốn Lục Yến Tùng này! Rốt cuộc muốn giày vò cô tới khi nào? Chẳng lẽ thật sự phải chờ tới sáng mai anh ta mới quay lại sao? Thiên Hy bị hành hạ đau đớn thật rất muốn khóc, nhưng lúc này cũng chẳng còn hơi sức mà khóc.

Ác ma! Người đàn ông này, đúng là một tên một ác ma không hơn không kém!

"Ưmh...." Lại một trận khoái cảm không tên dâng trào khắp cơ thể.

Toàn thân Thiên Hy run lên, quật cường cắn chặt khớp răng, nhưng vẫn khó giữ được tiếng rên rỉ tràn ra miệng.

Ngay lúc đó.... Cửa phòng đột nhiên bị người từ bên ngoài mở ra.

Đáy mắt Thiên Hy thoáng qua vẻ hoảng sợ, sợ người khác nhìn thấy bộ dạng này của mình, theo bản năng cuộn người lại.

Nhưng.... Khi thấy rõ bóng dáng ở cửa thì sự sợ hãi và hận ý ở đáy mắt cũng theo đó tăng vọt lên.

Lục Yến Tùng! Tên ác ma đã trở lại!

"Lục Yến.... Tùng.... Anh thả tôi xuống...." Do sự rung động gây khó chịu, cô đã nói không nên câu.

Lục Yến Tùng nhìn hình ảnh trước mắt, chỉ cảm thấy phía dưới cơ thể trào dâng niềm ham muốn rạo rực. Mặc dù sớm biết, cảnh này sẽ có tác động với mình như thế nào, chắc chắn sẽ làm cho mạch máu mình sôi trào....

Nhưng.... Không ngờ tới, kết quả còn mãnh liệt hơn thế nữa.... Cô bị trói ở đằng đó, tóc tai bết bát rối loạn, xốc xếch mất trật tự. Nhưng không hề có chút chật vật nào, mái tóc xoăn xõa bung ra, ngược lại càng làm tăng thêm nét quyết rũ mê người trên khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường.

Áo bị xé mở, nhưng áo ngực vẫn còn nguyên, nửa kín nửa hở, bầu ngực đầy đặn bị đè ép càng vun vao chất ngất. Khiến chúng tưởng chừng như muốn bung luôn ra ngoài. Nụ hồng trên bầu ngực sữa đỏ tươi mê người, như đang ngỏ ý mời mọc người ta đến nhấp nháp thưởng thức, vỗ về chơi đùa....

Tầm mắt Lục Yến Tùng tiếp tục di chuyển xuống dưới.... Nhìn thấy một mảnh ướt át nơi nào đó thì đáy mắt lập tức vằn lên tia máu đỏ ngầu. Chân cô đang kẹp chặt cây gậy kia, dường như còn rất cố sức để kẹp nó lại! Người phụ nữ này là đang mời gọi anh đến chà đạp hung hăng đoạt lấy cô sao?

Thật sự anh tưởng chừng như có thể tưởng tượng ra được, nơi khít khao chặt chẽ đó của cô cũng đang dùng sức kẹp chặt cái đó của mình.... Lục Yến Tùng bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo trên người ra. Đáy mắt lóe ra tia sáng sắc bén như loài dã thú, khiến Thiên Hy hoảng sợ rùng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro