Chương 139: Có con thì cứ sinh ra đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Lòng rung cảm, Vương Tuấn Khải hơi cúi đầu mút mạnh lên môi Thiên Tỉ, "Tiểu yêu tinh....Có biết em thế này sẽ rất nguy hiểm không?" Anh than thở nhẹ, vươn tay chậm rãi vuốt ve gò má cậu, cẩn thận mơn man theo từng đừng nét trên gương mặt.

Nước nóng mờ mịt, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng long lanh hệt như thủy tinh trong suốt.

Thiên Tỉ mơ mơ màng màng dụi mặt vào lòng bàn tay đang vuốt ve của anh. Nhờ có hơi nước nóng âm ấm, cậu cảm thấy vô cùng thoải mái....

***

Khi tỉnh lại lần nữa, đã được anh vớt ra khỏi bồn tắm thả trở lại giường. Nhìn thấy cả người mình chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm, Thiên Tỉ lập tức tỉnh hẳn.

Trong phòng tắm, truyền đến tiếng nước chảy ào ào.

Xuyên qua tấm kính thủy tinh trắng đục, thấp thoáng có thể nhìn thấy hình dáng thon dài cùng những đường nét hoàn mỹ. Bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến cho bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy cũng huyết mạch sôi sục....

Mới vừa rồi có phải mình nằm mơ không?

Hay là....Anh thật sự giúp mình tắm rửa? Mặt Thiên Tỉ đỏ bừng, vội vàng tóm lấy quần áo tùy tiện mặc lên.

... ... ... ...

Lúc Vương Tuấn Khải từ phòng tắm đi ra, thấy cậu đã ăn mặc chỉnh tề ngồi ngay ngắn mà không kiềm được rất muốn bật cười, "Không cần nghỉ thêm chút nữa sao?"

"Không cần." Thiên Tỉ nhanh chóng lắc đầu, "Bây giờ mấy giờ rồi?"

"Hơn mười một giờ." Vương Tuấn Khải rút khăn tắm quấn trên người mình ra.

Thiên Tỉ đỏ mặt, vội chuyển mắt sang hướng khác.

Nhìn bộ dạng e lệ đó, Vương Tuấn Khải bật cười. Tâm trạng bỗng tốt lên một cách khó hiểu. Mặc xong quần áo, anh cũng khôi phục lại một Vương Tuấn Khải với tinh thần sảng khoái, "Đi thôi, đưa em về thu dọn hành lý."

Thu dọn xong tất cả, anh khom người rất tự nhiên nắm lấy tay cậu.

Thiên Tỉ vội vàng đi theo sau, hai chân vẫn còn mỏi nhừ. Tối hôm qua, đúng là lao lực quá độ....Anh muốn mình mấy lần? Bốn lần? Năm lần? Hay là sáu lần? Trời ơi...cậu thật sự không nhớ rõ!

"Không đi nổi hả?" Anh quay đầu thấy dáng vẻ khó chịu của cậu nên hỏi.

Thiên Tỉ xấu hổ không dám nói ra, vừa lắc đầu vừa khoát tay. Cố gắng muốn chứng minh mình không sao, nhưng cơ thể không nghe theo sai khiến.

"Không được thì đừng cậy mạnh." Vương Tuấn Khải thở dài một tiếng, sau đó tự mình bế cậu lên.

Thiên Tỉ vùi đầu vào ngực anh, hơi trách giận thì thầm: "Còn không phải tại anh....Anh ăn hiếp người quá đáng...."

Nghe lời của cậu, Vương Tuấn Khải rất 'thành khẩn' nói xin lỗi, "Là lỗi của anh, lần sau anh sẽ chú ý." Còn cố tình nhấn mạnh hai chữ 'lần sau'.

Thiên Tỉ vừa thẹn vừa cáu đấm anh.

Anh cười vô cùng sảng khoái, bế cậu đi vào thang máy trước ánh mắt của bao người.

Thiên Tỉ cảm thấy mặt mũi gì cũng đều mất sạch!

Rõ ràng bởi vì chuyện đó nên đi đứng đã khó khăn, còn được anh bế suốt ra tận đây, việc này mà để cho người ta biết, còn không cười chết cậu mới là lạ.

Trái với bộ dạng như rùa rụt cổ này của cậu, Vương Tuấn Khải ngược lại cực kỳ phấn chấn và vui vẻ.

Đúng là không công bằng chút nào cả!

... ... ... ...

Vương Tuấn Khải đặt cậu vào ngồi vào ghế lái phụ. Còn cẩn thận giúp cậu cài dây an toàn.

"Chỉ đường đi, anh đưa em về thu dọn đồ đạc." Anh ra lệnh.

"Cứ đi thẳng về phía trước, đến ngã tư thứ hai rồi rẽ trái...."

Xe chạy được một lúc, Thiên Tỉ đột nhiên nói: "Anh cho xe dừng lại ở phía trước đi."

"Để làm gì?" Vương Tuấn Khải nhìn cậu hỏi, nhưng vẫn cho dừng xe lại.

Nét mặt Thiên Tỉ có chút phức tạp, " Tôi xuống mua chút đồ, anh đợi tôi một lát." Thiên Tỉ nói xong, không đợi Vương Tuấn Khải hỏi thêm nữa, quấn khăn quàng lên cổ đẩy cửa xe ra bước xuống.

Vương Tuấn Khải nheo mắt nhìn theo bóng lưng vội vã của cậu. Cậu trai này rốt cuộc muốn mua cái gì mà thần thần bí bí như vậy?

Tầm mắt của anh chăm chú dõi theo bóng dáng cậu.

Cậu vào tiệm thuốc....

Cậu ấy bị thương?

Không thể nào! Tối hôm qua anh đã tự mình kiểm tra khắp người cậu, không có bị thương.

Bị bệnh? Không giống lắm. Chẳng lẽ là....

Như nghĩ ra điều gì đó, mắt anh sáng lên rồi lập tức đẩy cửa bước xuống đuổi theo cậu.

... ... ... ...

Thiên Tỉ nhón chân, với lấy thuốc tránh thai trên giá hàng.

Cổ tay bỗng bị một bàn tay to lớn bắt lại.

Sau đó....

Còn chưa kịp lấy thuốc xuống, đã bị lôi mạnh ra ngoài.

"A....anh Vương...." Nhìn bóng lưng của anh, cậu hoảng sợ kêu lên.

"Gọi là gì?" Anh nhíu mày, quay đầu lại nhìn cậu.

Điệu bộ hung hãn như đang rất muốn sinh sự. Thiên Tỉ nhanh chóng đổi giọng, nhỏ nhẹ gọi, " Khải...."

Anh lúc này mới hài lòng gật đầu, "Đi theo anh." Sau đó lôi kéo cậu ra khỏi tiệm thuốc.

" Tôi vẫn chưa mua đồ xong, anh lên xe trước đi." Thiên Tỉ dừng lại nói với anh.

"Em mua cái gì?"

" Tôi...." Khi nãy, anh đã thấy mình muốn mua thuốc rồi sao? Cậu tin nhất định anh cũng giống Mộ Trầm Âm đều biết tiếng Hàn.

"Mua thuốc tránh thai?" Vương Tuấn Khải sầm mặt nhìn cậu chằm chằm. Giọng nói u ám như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy.

" Tôi....Tôi....Tối hôm qua, không không đung viện pháp an toàn...." Thiên Tỉ ấp a ấp úng nói.

"Anh không quan tâm." Anh nói rồi mở cửa xe, "Lên xe. Không được uống loại thuốc đó nữa." Nói xong, nhét luôn Thiên Tỉ vào xe.

"Nhưng mà, tôi..." Thiên Tỉ nhô đầu ra, anh đứng ngán chống một tay lên cửa xe, một tay vịn trần xe, cúi đầu yên lặng chờ cậu nói tiếp.

" Tôi....Lỡ như mang thai...." Giọng Thiên Tỉ ảm đạm hẳn, đáy mắt ẩn chứa vẻ đau khổ cùng sự kiên quyết, "Em không muốn làm phẫu thuật, càng không muốn làm hại tới đứa bé..." Mất đi một đứa con, đã là nỗi đau cả đời này của cậu....cậu không cách nào tưởng tượng được, nếu đứa tiếp theo....

Nhìn bộ dạng này của Thiên Tỉ, trái tim Vương Tuấn Khải như thắt lại. Như bị một vật sắc nhọn đâm thật mạnh vào.

Ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu bằng vẻ nặng nề phức tạp, "Nếu thật mang thai, vậy thì để sinh!" Giọng điệu vô cùng cương quyết. Hoàn toàn không hề có một chút gì do dự.

Thiên Tỉ còn tưởng mình nghe lầm. Giương mắt nhìn anh, cảm thấy thật không thể nào tin nổi, "Sinh....Sinh ra ư?" Cậu lặp lại mấy chữ đó.

"Đúng, sinh ra!" Anh cũng lần nữa khẳng định trả lời. Thật ra, đã từ rất lâu, anh cảm thấy....Nếu cậu có thể sinh cho mình một đứa con, đó cũng là chuyện tốt đáng mong đợi. Đứa nhỏ được kết hợp giữa anh và Thiên Tỉ, nhất định sẽ rất dễ thương....

"Nhưng mà...." Nếu có đứa nhỏ, giữa họ sẽ ra sao? Vẫn giống như trước đây, sau khi sinh con xong đứa nhỏ sẽ thuộc về anh, sau đó họ không còn bất cứ liên quan nào?

"Không! Tôi không muốn!" Nghĩ vậy nên cậu khó chịu lắc đầu không đồng ý.

"Tại sao không muốn? Ban đầu lúc dụ dỗ anh lên giường, không phải em muốn có con với anh sao?" Trong giọng nói Vương Tuấn Khải không hề có ý đùa cợt, mà ngược lại mang theo chút hứng thú.

Mặt Thiên Tỉ đỏ lên, vừa thẹn thùng vừa lúng túng. Cậu vẫn còn nhớ rất rõ, đêm hôm đó, anh hỏi cậu tại sao sau khi gài bẫy anh mà cậu còn dùng lời lẽ chính đáng để nói muốn sinh đứa bé cho anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro