Chương 152: Ở chung một phòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Thiên Tỉ và Thiên Hy cùng nhau bận rộn trong nhà bếp. Dịch Tiêu Kiến thì ngồi ngoài ghế sofa ở phòng khách xem ti vi, ung dung nhàn hạ ăn trái cây.

"Tiểu Thiên, tối nay có khách đến nhà dùng cơm sao ?" Thiên Hy nhìn dáng vẻ ngọt ngào hạnh phúc của Thiên Tỉ hỏi. Tuy hỏi nhưng trong lòng cũng có thể đoán được mười mươi.

Thiên Tỉ vừa xắt ớt vừa cười nói, "Em mời anh ấy đến ăn cơm."

"Anh ấy?" Thiên Hy cười lên, "Vương tổng hả?"

Thiên Tỉ gật đầu, sau đó chuyển sang bóc tỏi. Sau khi bóc tỏi xong thì canh lúc ném vào nồi rau  Thiên Hy đang xào.

"Ban ngày chị cũng có xem chương trình phỏng vấn của hai đứa, xem ra, lần này anh ta thật lòng với em." Thiên Hy thở dài nói.

Thiên Tỉ mỉm cười, mi mắt cong cong sáng ngời niềm hạnh phúc, "Em không nghĩ nhiều như vậy, tóm lại, bây giờ có thể ở cùng anh ấy thì em đã cảm thấy vui sướng lắm rồi."

"Sao có thể không vui được chứ? Một người vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ có được, nhưng bây giờ lúc nào cũng kề cạnh bên em. Chuyện vui sướng nhất trên đời này, có lẽ cũng chỉ có như thế mà thôi." Thiên Hy vui vẻ tiếp lời. Thấy em trai hạnh phúc như thế, cô cũng thấy vui lây. Dù cho đường tình cảm của mình có vấp phải chông gai bôn ba như thế nào, ít nhất, người nhà chính là niềm hạnh phúc của cô.

"Tiểu Hy a, đừng nói chuyện của em nữa. Lần trước không phải chị nói đồng nghiệp dẫn chị đi xem mắt sao? Tình hình thế nào rồi?" Thiên Tỉ quay đầu hỏi chị. Nếu có thể đi xem mắt, vậy có nghĩa là chị và Lục Yến Tùng đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ rồi. Nếu đúng vậy thì thật quá tốt.

"Xem mắt à...." Nhắc tới chuyện này, Thiên Hy có chút thẫn thờ. Hồi lâu, chị múc thức ăn trong nồi ra rồi mới chậm rãi nói: "Không thành công." Chẳng những không thành công, hơn nữa, đối phương còn bị cô làm liên lụy vô cùng thê thảm. Một viên chức nhà nước đang yên đang lành lại đột nhiên từ chức. Mặc dù tất cả mọi người không biết là vì mình, nhưng trong lòng Thiên Hy biết rất rõ ràng. Lục Yến Tùng đáng ghét này, đúng là chuyện gì cũng dám làm.

"Không thành công? Cũng tiếc thật!" Thiên Tỉ tiếc nuối chép chép miệng, "Em còn hy vọng chị sẽ quen được người đàn ông tốt, có thể ở bên cạnh chăm sóc cho chị."

"Không vội. Những chuyện này tốt nhất nên để tùy duyên thôi." Thiên Hy an ủi Thiên Tỉ. Vốn nghĩ thử hẹn hò yêu đương một lần, nhưng sau khi trải qua chuyện ngày hôm đó, Thiên Hy không còn lòng dạ nào để nghĩ đến phương diện này nữa. Các đồng nghiệp sau đó vẫn rất nhiệt tình mai mối, nhưng sau khi bị cô cự tuyệt nhiều lần, nên cũng không miễn cưỡng nữa.

.... .... ....

Vương Tuấn Khải đúng giờ xuất hiện ở nhà họ Dịch. Mấy tháng không đến, nhà họ Dịch cũng không có gì thay đổi. Ngôi nhà vốn đã nhỏ, sau khi thân hình cao ráo của anh xuất hiện càng khiến nó trở nên chật hẹp hơn.

Dịch Tiêu Kiến vừa thấy Vương Tuấn Khải xuất hiện vội vàng đứng dậy. Đối với sự xuất hiện của anh, ông vừa hoảng vừa sợ. Dù gì ông cũng còn thiếu anh một đôi tay. Nhưng Vương Tuấn Khải lại tỏ ra như đã quên bẵng chuyện lần trước rồi, tự nhiên gật đầu chào hỏi Dịch Tiêu Kiến.

"Thiên Tỉ ! Ra tiếp khách này!" Dịch Tiêu Kiến gọi với vào trong nhà bếp.

Nghe tiếng cha gọi, Thiên Tỉ lập tức tươi cười.

Thiên Hy đẩy đẩy em trai, "Mau đi đi, đừng để anh ta chờ lâu."

"Vậy chỗ này giao lại cho chị nhé." Thiên Tỉ cởi tạp dề ra, nóng lòng bước nhanh ra ngoài.

Quả nhiên.... Vương Tuấn Khải đã đứng trong phòng khách đang quan sát chung quanh. Thiên Tỉ sợ cha không được tự nhiên nên trực tiếp đưa anh về phòng mình.

Vương Tuấn Khải quan sát căn phòng tuy nhỏ nhưng rất ngăn nắp sạch sẽ trước mặt, "Thường ngày em đều ngủ ở đây à?"

"Ừm. Tôi sống ở đây từ nhỏ đến lớn, chưa từng chuyển nhà bao giờ." Thiên Tỉ nhìn anh hỏi, "Anh uống ước không? Tôi đi rót nước cho anh."

"Không cần. Anh không khát." Vương Tuấn Khải vừa gọi cậu lại, vừa với tay cầm lấy một cuốn album đặt ở trên bàn. Sau đó xoay người để nguyên áo khoác nằm luôn xuống giường cậu. Giường của cậu đúng là chật thật.

Giường đơn đã nhỏ, Vương Tuấn Khải nằm lên chiếc giường thoáng chốc càng bé đi hẳn.

"Tới đây ngồi đi." Anh vỗ vỗ mép giường, ý bảo Thiên Tỉ ngồi xuống đây. Tay thì lật xem cuốn album.

"Những tấm hình này chụp cũng lâu rồi, anh đừng xem." Thiên Tỉ muốn lấy lại cuốn album trên tay anh. Trong cuốn album đó hình ảnh kiểu nào cũng có, còn có ảnh khỏa thân lúc bé của cậu, để anh nhìn thấy không biết phải giấu mặt đi đâu nữa.

Nhưng cậu càng nói như vậy, Vương Tuấn Khải càng thêm hứng thú muốn xem cho bằng được. Giơ tay lên cao để né bàn tay của cậu. Anh nhíu mày nhìn cậu, "Chẳng lẽ trong cuốn album này có cất giấu hình ảnh của mấy anh chàng nào đó mà em thầm mến à?"

"Nào có, tôi không hề thầm mến ai khác cả."

"Khác?" Vương Tuấn Khải hứng thú lặp lại chữ này, đột nhiên cảm thấy tâm trạng phấn khởi hẳn lên.

Anh đương nhiên hiểu, ý trong chữ 'khác' của cậu là muốn ám chỉ ngoài anh ta thì không có thầm mến ai khác cả... Thiên Tỉ bị anh nhìn như vậy hơi mất tự nhiên bèn quay mặt sang chỗ khác. Vương Tuấn Khải không làm khó cậu nữa, dời lực chú ý sang cuốn album.

"Em là ai trong tấm này?" Anh chỉ vào một tấm hình hai chị em chụp chung, hỏi Thiên Tỉ.

Hai người trong hình, từ ngũ quan đến thân hình đều giống nhau như đúc. Quả thực là khiến cho người ta khó mà phân biệt được.

Thiên Tỉ nhích lại gần để xem, Vương Tuấn Khải liền thuận tay kéo cậu lại để cậu nằm lên khủy tay mình.

"Đây là tôi." Thiên Tỉ chỉ vào bé trai tóc quả dưa úp ngược trong hình.

Vương Tuấn Khải gật đầu một cái, say mê nhìn vào mỗi tấm ảnh. Qua những bức ảnh, có thể tưởng tượng ra được cuộc sống khi còn bé của cậu trôi qua như thế nào...Tưởng tượng ra khi đó Thiên Tỉ ngây thơ hồn nhiên ra sao...

Lật từng tấm một, tầm mắt Vương Tuấn Khải đột nhiên dừng lại ở một tấm hình. Trên bức ảnh là một người phụ nữ trên tay bồng một đứa bé. Nụ cười nhẹ nhàng, dịu dàng động lòng người. Cho dù tấm hình đã cũ kỹ đến ố vàng, nhưng vẫn không hề giấu được phần khí chất kia.

"Sao vậy?" Thiên Tỉ chú ý tới tầm mắt của anh dừng lại ở một tấm ảnh khá lâu.

Vương Tuấn Khải nghiêng mắt nhìn Thiên Tỉ. Ngón tay chỉ lên tấm ảnh, "Người này là...."

Mắt Thiên Tỉ thoáng tối lại, một lúc lâu mới nói: "Là mẹ tôi."

Vương Tuấn Khải không kinh ngạc mấy, trầm ngâm một lúc lâu, lại nghe thấy Thiên Tỉ nói tiếp: "Lúc tôi còn rất nhỏ, thì mẹ đã bỏ hai chị em mà đi. Không biết bây giờ bà sống có tốt không, và hiện đang ở đâu." Nỗi nhớ mong về người mẹ vẫn luôn đeo đẳng trong lòng cậu, Thiên Tỉ có chút đau thương tựa vào vòm ngực anh.

Vương Tuấn Khải gập khủy tay ôm siết cậu vào lòng. Như muống mang đến sự che chở cho cậu.

"Mẹ em nhẫn tâm vứt bỏ hai chị em em, hai người không trách bà ấy sao?" Anh hỏi.

"Khi còn bé cũng từng oán trách mẹ, nhưng sau này tôi và chị cũng nghĩ thông suốt rồi." Thiên Tỉ thở dài, "Cha thường xuyên chửi mắng đánh đập mẹ, chắc mẹ đã nhẫn nhịn vượt quá sức chịu đựng rồi, cho nên mới quyết định bỏ đi!"

"Có lẽ mẹ em cũng đang có cuộc sống rất tốt rồi cũng nên. Chuyện đã qua nhiều năm rồi, em đừng để trong lòng nữa. Không có bà, không phải hai chị em em vẫn sống rất tốt đấy sao." Vương Tuấn Khải khuyên lơn cậu. Tầm mắt vẫn không rời khỏi tấm ảnh kia. Người phụ nữ trong hình có chút quen mắt.

Đúng rồi, chính là người đó....

Mặc dù năm tháng trôi qua, đã không còn nét thanh xuân lẫn tinh thần phấn chấn của tuổi trẻ, nhưng vẻ dịu dàng cũng như khí chất kia thì không hề thay đổi. Nếu quả thật là bà ta.... Vậy thì bà ta thật đúng là một người mẹ tàn nhẫn! Bà ta sao có thể chịu đựng nổi sự nhớ nhung dằn vặt về hai đứa con  của mình mà bỏ mặc không quan tâm được chứ? Khó trách Lục Yến Tùng muốn tiếp cận hai chị em cậu.

"Thiên Thiên ra ăn cơm!" Thiên Hy ở ngoài cửa gọi cậu.

Thiên Tỉ lập tức hoàn hồn thoát khỏi sự nhớ thương về mẹ vừa mới nhắc đến lúc nãy.

"Em ra ngay đây ."

Rời khỏi ngực anh, sau khi soi gương chỉnh sửa lại đầu tóc và quần áo có chút xốc xếch của mình, cậu mới nói: "Chúng ta mau đi ra ngoài thôi."

Vương Tuấn Khải khép cuốn album lại, nhìn dáng vẻ chột dạ mắc cỡ của cậu mà cảm thấy rất buồn cười.

"Em chột dạ cái gì chứ, chúng ta hoàn toàn không có làm gì, không phải sao?"

Thiên Tỉ trề trề môi, " Tôi với anh ở chung một phòng nãy giờ, chắc chắn chị sẽ hiểu lầm cho mà xem. Anh ngồi dậy trước để tôi trải chăn ngay ngắn lại cái đã."

"Thời gian ngắn như vậy, làm gì đến mức xảy ra chuyện đó chứ. Đi thôi, em cứ bình thường đi." Anh kéo cậu cùng đi ra ngoài.

***

Sau lần họp báo đó, quả nhiên.... tin tức về Thiên Tỉ bỗng chốc vụt lên đứng đầu diễn đàn. Bởi vì hẹn hò với Vương Tuấn Khải, bao nhiêu tin tức lũ lượt bùng nổ, chủ đề nào cũng có đủ...

Nhưng đáng được ăn mừng chính là....Những tin tức đó đều nghiêng về chiều hướng tốt. Những vấn đề ban đầu vốn mang tính chất công kích, cuối cùng lại biến thành sự đồng cảm thương xót, hình tượng Thiên Tỉ cũng không tổn hại bao nhiêu. Đương nhiên, chuyện này không tránh khỏi việc Lăng Phong đã móc nối với giới truyền thông trước đó rồi. Qua những tin tức đăng tải ấy, Thiên Tỉ cũng dần dần ổn định được vị trí. Công ty bắt đầu cực lực thành lập forum, facebook, weibo để PR cho cậu.

Phía chính phủ cũng chính thức tuyên bố sự cố gắng và khổ cực trong những năm qua của cậu, cùng với quá trình "cậu bé lọ lem" đã thoát kén trở mình. Chẳng những lột xác bước lên con đường hoàng kim, mà tập thể công ty còn dốc lòng dùng đủ khái niệm để PR, nhằm tạo hiệu quả tốt hơn cho bộ phận marketing.

Hôm nay, cuối cùng cũng đến ngày buổi trình diễn của Vương thị được diễn ra.

Thiên Tỉ ngồi hóa trang ở phía sau sân khấu. Lăng Phong dùng Ipad lướt xem lượng fan mới trên weibo, rất hài lòng với những con số đang truy cập.

"Gần đây số lượng fan tăng lên rất nhiều. Tôi cũng đã kiểm tra, hơn phân nửa là độ tuổi thanh thiếu niên. Cho dù có mười vạn lượng fan cũng không tính là nhiều, nhưng liên tục tăng lên thế này, chính là một chiều hướng tốt."

Lăng Phong nói với Thiên Tỉ, nhưng tất cả lực chú ý của Thiên Tỉ đều ở trên show catwalk nên cũng không để tâm lắng nghe. Cậu chỉ hy vọng mình có thể làm tốt show đêm nay, không để cho Vương Tuấn Khải thất vọng, cũng không khiến cho cả tập thể công ty thất vọng.

"Bây giờ cậu chỉ thiếu một tác phẩm tốt để bức phá thành công nổi tiếng. Cho nên, kế tiếp cậu sẽ bắt đầu thu EP(*). Kịch bản tôi đã cẩn thận chọn giúp cậu rồi." Lăng Phong quyết định chuyện kế tiếp.

(* Nghĩa là Extended Play (hay còn gọi là Đĩa mở rộng) là tên của loại đĩa nhựa hay CD có chứa nhiều bài nhạc hơn một đĩa đơn, nhưng lại quá ngắn để xem nên không thể gọi là một album. Thường thì một đĩa EP dài khoảng 10-20 phút, trong khi một đĩa đơn có dưới 10 phút và một album có khoảng 30 - 80 phút.)

"Vâng. Tôi sẽ hết lòng phối hợp." Thiên Tỉ đáp nhẹ.

Lăng Phong nhìn sang cậu nói, "Đừng khẩn trương. Lát nữa biểu hiện cho tốt vào, lần trước cậu chỉ diễn tay ngang nhưng đã thể hiện rất tốt. Lần này đã được trải qua đào tạo bài bản, tin rằng sẽ biểu hiện còn tốt hơn nữa."

"Hy vọng là vậy...."

"Ngồi dưới sân khấu đều là những nhân vật lớn, cậu nhất định phải biểu hiện cho thật tốt, đừng để mất bình tĩnh." Lăng Phong nhắc nhở.

"Vâng. Tôi hiểu rồi."

***

Lục Yến Tùng đang trong buổi họp để chọn ra hạng mục đầu tư kế tiếp. Thư ký ở bên ngoài ra dấu tỏ ý anh có điện thoại. Lục Yến Tùng không nhận, mà chờ đến khi cuộc họp kết thúc mới nặng nề rời khỏi phòng họp.

Thư ký tiến lên một bước. "Tổng giám đốc, vừa rồi là cô Bạch Nhã gọi điện thoại tới. Anh có muốn gọi lại không ạ?"

Bạch Nhã? Tìm anh bàn chuyện hợp tác sao?

"Ừ, gọi lại đi." Lục Yến Tùng gật đầu, đi thẳng đến phòng làm việc.

Thư ký vội vàng gọi lại, vốn tưởng rằng cô ta muốn bàn chuyện hợp tác, không ngờ cô ta lại nói: "Anh Lục, nghe nói anh rất có hứng thú với Dịch Dương Thiên Tỉ phải không?"

Lục Yến Tùng uể oải dựa vào ghế sofa trong phòng làm việc, phất tay ý bảo thư ký đi ra ngoài trước. Anh ung dung từ tốn lên tiếng: "Nghe nói? Nghe ai nói?"

"Chúng ta đều là người trong cuộc, không cần chơi trò đoán già đoán non làm gì. Anh Lục, nếu như anh thật sự có hứng thú với cậu ta, hay là chúng ta có thể trao đổi qua lại mà không cần phải hợp tác, không biết anh có hứng thú hay không?"

"Không cần hợp tác?" Lục Yến Tùng bắt chéo hai chân. Cánh tay còn lại vắt lên ghế sofa với dáng vẻ hờ hững không quan tâm, "Không ngại nói một chút xem. Có thể sẽ suy nghĩ."

Bạch Nhã lập tức nói ra ý của mình qua điện thoại, sau đó chờ đợi Lục Yến Tùng lên tiếng.

Thế nhưng qua rất lâu mà Lục Yến Tùng vẫn không nói gì, Bạch Nhã đang cho rằng lần hợp tác này xem ra đã thất bại thì nghe được giọng nói lạnh lùng của anh ta vọng đến từ đầu bên kia.

"Tối nay, gặp ở khách sạn Trung Hoàn."

"Không thành vấn đề." Bạch Nhã cười như hoa nở. Anh ta nói vậy tức là lần hợp tác này xem ra đã thành công. Cô ta không nói thêm gì nữa, vội vàng cúp điện thoại.

Bạch Nhã căn dặn trợ lý, "Chiều nay tôi muốn đến xem buổi trình diễn của Vương thị, chọn cho tôi bộ đồ nào thích hợp một chút."

"Vâng."

.... .... ...

Buổi trình diễn chính thức bắt đầu.

Khán giả và ký giả hấp tấp ngồi vào chỗ. Bộ sưu tập 'Daisy Story' lần này, công ty cố ý dùng khái niệm 'Thần Hoa' để thiết kế trang phục. Thiên Tỉ được hóa trang thành một vị 'Hoa Tiên Tử', xuất hiện giữa màn sương trắng lượn lờ, huyền ảo. Cảnh tượng đó, chắc chắn rằng nó sẽ là cõi mộng của mỗi cô gái đều mong ước...Vì lẽ đó, khi cậu vừa xuất hiện, lập tức thu hút được không ít trái tim mơ mộng của biết bao cô gái trẻ.

Bộ trang phục lộng lẫy xinh đẹp như mang theo phép mầu nhiệm và sự lãng mạn huyền ảo của những câu chuyện cổ tích, dưới ánh đèn lung linh tỏa sáng, đã tạo nên một vẻ đẹp vừa thanh xuân lẫn thuần kiết. Khoảnh khắc ấy, cậu đã khiến cho những người đang có mặt đều thổn thức vì kinh ngạc. Trang phục trên người cậu được cậu lột tả rõ nét thanh tú ngây thơ của một vị tiên nhân, khiến người ta say mê nhìn mãi không thôi.

Trang phục và người cộng lại chính là một cặp đôi hoàn hảo, phối hợp một cách sắc sảo không chê vào đâu được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro