Chương 163: Bầu trời của em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Bạch Nhã nhướn mày. Cách làm này dường như không giống phong cách của Lục Yến Tùng. Xì căng đan vây quanh anh ta quanh năm suốt tháng nhiều không kể xiết.

Hình ảnh ôm ấp đàn ông bị đăng tải trên internet không biết bao nhiêu lần rồi? Lần đó còn mở họp báo công bố với ký giả.

Vậy còn lần này, anh ta họp báo là vì cái gì?

"Có nói cụ thể là họp báo về chuyện gì không?"

"Có." Trợ lý gật đầu, nặng nề nhìn Bạch Nhã, "Là vì giúp Dịch Dương Thiên Tỉ giải thích chuyện khi sáng. Nói cho mọi người biết là Thiên Tỉ bị hãm hại."

Bạch Nhã cảm thấy như có đạo sấm sét bổ xuống đầu. Cô và Lục Yến Tùng đang âm thầm hợp tác, anh ta không có lý nào vì một người mới toanh mà trở mặt với mình như thế được!

Chẳng lẽ....Anh ta đã yêu Dịch Dương Thiên Tỉ thật rồi sao, cho nên mới không đành lòng nhìn cậu ta bị hãm hại? Cô chỉ có thể nghĩ đến lý do này mà thôi. Thủ đoạn của Thiên Tỉ đúng là không thể xem thường.

"Bây giờ phải làm sao? Bạch Nhã, nếu anh ta thật sự ra mặt, nói không chừng sẽ khai hết chuyện của chị ra đó."

Bạch Nhã đương nhiên biết rõ chuyện này, trong lòng cô cũng đang rối loạn sắp chết rồi. Bị trợ lý giục hỏi, cô càng thêm phiền não lo âu, "Cô đừng làm ồn nữa! Đưa di động cho tôi!"

Trợ lý không dám chậm trễ, vội vàng đi lấy điện thoại di động tới.

Bạch Nhã bực bội hất tay thợ trang điểm ra, vừa điện thoại cho Lăng Phong vừa đứng dậy, đồng thời căn dặn trợ lý, "Bảo tài xế lái xe đợi tôi ở bên ngoài. Tiện thể nói cho ký giả biết, sau khi hoạt động cắt băng kết thúc, tôi sẽ không tiếp bất kỳ cuộc phỏng vấn nào."

"Dạ, dạ." Trợ lý không dám chần chừ, vội vã chạy đi làm việc.

.... .... ....

Bàn bạc xong về chuyện buổi họp báo, Thiên Tỉ đang tính dùng điện thoại của Vương Tuấn Khải gọi cho Lăng Phong thông báo một tiếng. Nhưng điện thoại Vương Tuấn Khải đúng lúc này đột nhiên vang lên.

Thiên Tỉ thấy tên hiện trên màn hình, liền quay đầu lại nói với Vương Tuấn Khải nói: "Anh nghe điện thoại trước đi. Là của Lục phu nhân gọi."

Lục phu nhân?

Sắc mặt Thiên Hy và Lục Yến Tùng ngay lập tức biến đổi, mỗi người mỗi vẻ, nhưng cùng có chung sự phức tạp khó hiểu.

Chỉ có Thiên Tỉ là hoàn toàn không biết gì. Càng không nhận ra bầu không khí đang có sự thay đổi.

Vương Tuấn Khải cầm lấy điện thoại rồi nói, "Tôi đi nghe điện thoại, mọi người tiếp tục bàn đi."

Mọi người đều gật đầu, Vương Tuấn Khải lặng lẽ bước ra ngoài.

....

Sau đó, Thiên Hy và Lục Yến Tùng cũng không lên tiếng nói gì.

Giống như....Có thứ gì đó đang chạm đến vướng mắc nơi đáy lòng của họ.

Hơi đau đau....

"Hai người sao vậy?" Thiên Tỉ lúc này mới phát hiện ra có gì đó không đúng.

Thiên Hy nhìn Thiên Tỉ. Từ ánh mắt mờ mịt của em trai, cho thấy Vương Tuấn Khải vẫn chưa nói cho em ấy biết về chuyện của mẹ.

"Không có gì, em dùng điện thoại của chị gọi cho người đại diện của em đi." Thiên Hy lảng sang chuyện khác.

Nhưng...Sau đó....

Lục Yến Tùng cũng không nói thêm câu nào. Chỉ mím môi ngồi một bên với dáng vẻ như đang tức giận.

***

Suốt buổi cắt băng khánh thành, tâm trạng Bạch Nhã luôn thấp thỏm không yên. Cực khổ chờ đến lúc hoạt động cắt băng kết thúc, cô liền mặc kệ giới truyền thông nhao nhao lên đòi phỏng vấn mà vội vã rời đi.

Vừa ra đến xe riêng liền bảo tài xế, "Về công ty."

"Nhã Nhã, Lăng Phong nói thế nào rồi?" Trợ lý hỏi.

"Chưa biết, cô cũng đừng hỏi nhiều như vậy." Bạch Nhã nhắm mắt, hất hất đầu nói, "Đầu tôi đau quá, cô xoa bóp cho tôi một lát."

"Dạ." Trợ lý lập tức làm theo.

"Chuyện tôi bảo cô đăng tin, cô làm tới đâu rồi?" Bạch Nhã hỏi.

"Dạ, làm xong rồi."

"Tối nay về nhớ đăng thêm mấy tin nữa. Nhớ đổi nick đừng dùng cùng một cái."

"Dạ."

"À, còn nữa...." Bạch Nhã nhắc nhở, "Không chỉ đổi nick mà còn phải đổi luôn cả số nữa. Tin học bây giờ họ rất tinh vi, không khéo coi chừng bị bọn họ nắm thóp đấy.

"Da, chị yên tâm đi. Em biết phải làm sao rồi."

Bạch Nhã không nói thêm gì nữa, mệt mỏi tựa lưng vào thành ghế.

.... .... ....

Lăng Phong nhận được điện thoại của Thiên Tỉ, biết Lục Yến Tùng chịu ngày mai đứng ra mở họp báo giúp cậu, trong lòng thở phào như trút được gánh nặng.

Ít nhất....Sự tình vẫn còn có thể xoay chuyển. Mong rằng Lục Yến Tùng ra mặt như vậy sẽ có thể giúp được cậu.

Không vội tan ca, sau khi cúp điện thoại Thiên Tỉ, ngồi ở lại phòng làm việc chờ điện thoại của Bạch Nhã. Tiện thể sắp xếp lại những lịch trình của mấy nghệ sĩ gần đây.

.... .... ....

"Lăng Phong!" Bạch Nhã không gõ cửa, mà trực tiếp đẩy cửa phăng phăng đi vào. Vẻ mặt nôn nóng, còn có chút khó coi.

Lăng Phong nhíu mày, "Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?" Lại nhờ anh dọn dẹp rắc rối nữa hay sao?

"Lần này, anh nhất định phải cứu em! Phải dùng danh nghĩa công ty bảo Dịch Dương Thiên Tỉ giấu nhẹm chuyện này mới được!" Bạch Nhã nói chuyện mà môi run run, cô khẩn trương bắt lấy tay Lăng Phong, "Nếu không, lần này em thật sự hết đường cứu rồi!"

"Sao lại có liên quan đến Thiên Tỉ ?" Lăng Phong đã mơ hồ đoán được chuyện gì.

"Lục Yến Tùng muốn mở họp báo với ký giả, giải thích giúp Thiên Tỉ về chuyện tối hôm qua. Anh ta nói sẽ khai ra người đứng phía sau hãm hại Thiên Tỉ, đến lúc đó, em cũng thật sự kết thúc luôn rồi!" Chưa bao giờ Bạch Nhã cảm thấy sợ hãi như lúc này.

Bởi vì....Chuyện lần này thật sự rất nghiêm trọng. Dù cho quá khứ có xì căng đan cỡ nào đi nữa, so với chuyện này cũng không tính là gì. Lần này cô sẽ bị mọi người chỉ trích về nhân phẩm của mình...

Nghe những lời Bạch Nhã nói, hai đầu chân mày của Lăng Phong nhíu xoắn lại. Mặt cũng lập tức đanh lạnh, "Ý cô nói là.... Chuyện tối qua của Thiên Tỉ là cô làm?"

Bạch Nhã mím môi không lên tiếng. Cúi đầu, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn Lăng Phong. Câu trả lời đã viết rõ trong đôi mắt đang chột dạ kia.

"Cô....Bao nhiêu năm qua, cô gây ra biết bao rắc rối còn chưa đủ hay sao? Tôi đã cảnh cáo cô từ đầu rồi, Thiên Tỉ là nghệ sĩ trong tay tôi, cô không được đụng tới cậu ấy!" Lăng Phong giận quá gầm lên.

Bạch Nhã vội vàng đi lại đóng cửa phòng làm việc, "Anh nhỏ tiếng chút có được không, em không muốn cả thế giới đều biết chuyện này đâu." Bạch Nhã ra dấu 'xuỵt' bảo anh nhỏ tiếng lại.

Lăng Phong hừ lạnh một tiếng, "Không cần tôi nói, ngày mai Lục Yến Tùng sẽ nói cho toàn thế giới biết việc cô làm thôi!"

"Anh không thể bỏ mặc em như thế." Bạch Nhã lôi kéo tay Lăng Phong, uất ức nhìn anh, "Lần trước Thiên Tỉ sảy thai, anh cũng đâu có mắng em đâu chứ, sao bây giờ lại nóng nảy như vậy? Em chỉ muốn dạy dỗ Thiên Tỉ một chút, ai bảo cậu ta...."

"Cô hai à! Trước kia tôi không mắng cô, là bởi vì Thiên Tỉ chưa phải là người của công ty. Còn hiện tại, cô thừa biết Thiên Tỉ đang là đối tượng chủ chốt mà công ty đã bồi dưỡng trong năm nay, vậy mà cô còn chèn ép người ta đến cùng, cô làm vậy chẳng khác nào đang công khai đối đầu với công ty!"

"Được, cứ cho là tôi đang đối đầu với công ty đi." Bạch Nhã bỗng lạnh lùng nhìn Lăng Phong nói, "Bây giờ anh tính bỏ mặc tôi tự sinh tự diệt đúng không? Có điều, đánh đổi siêu sao Bạch Nhã này để chọn một người mới như Thiên Tỉ kia, anh thấy có đáng giá không?"

Lăng Phong không lên tiếng.

Quả thật....Cô nói không sai.

Nếu vì Dịch Dương Thiên Tỉ mà để mất Bạch Nhã, tuyệt đối là tổn thất lớn nhất của công ty. Dù sao, Bạch Nhã mới là chiêu bài của công ty.

Nhức đầu vỗ trán, hồi lâu sau Lăng Phong mới nói: "Phía sau Thiên Tỉ đã có Vương Tuấn Khải, bậy giờ cộng thêm một Lục Yến Tùng, muốn ém nhẹm chuyện này e là không dễ dàng."

"Cũng còn hơn là bị động ngồi chờ vô ích mà không làm gì!"

Lăng Phong vừa tức vừa bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Bạch Nhã, "Tôi sẽ gọi điện thoại cho Thiên Tỉ. Đồng thời bảo bộ phận tuyên truyền đi nói chuyện với anh ta. Dù gì công ty chúng ta cũng hợp tác với công ty phía họ rất nhiều hạng mục, nếu làm căng đối với bọn họ cũng chẳng có lợi ích gì. Chỉ mong có thể thuyết phục được anh ta." Mặc dù ngoài miệng nói như thế, thật chất trong lòng Lăng Phong cũng không nắm chắc.

Lục Yến Tùng là ai?

Chuyện mà anh ta đã quyết định rồi, nào có dễ dàng thay đổi?

Sợ rằng, dù có được lợi ích nhiều hơn nữa, cũng chưa chắc lay chuyển được quyết định của anh ta.

***

Sau bữa cơm chiều, Thiên Tỉ chưa vội về nhà ngay, mà ở lại nhà Vương Tuấn Khải.

"Buổi họp báo ngày mai không cần khẩn trương." Vương Tuấn Khải ôm cậu vào lòng trấn an.

Thiên Tỉ vùi mặt vào ngực anh. Ánh trăng sáng bên ngoài cửa sổ soi rõ bóng của hai người.

"Có anh bên cạnh, tôi không sợ gì cả." Giang rộng hai cánh tay vòng qua ôm chặt bờ eo rắn chắc của anh, Thiên Tỉ thì thầm nói, "Cảm ơn anh."

Vương Tuấn Khải nhíu mày, "Cảm ơn anh chuyện gì?"

"Cảm ơn vì anh đã tin tưởng tôi, trước những tấm hình đó, anh không như bao người liền đem tất cả tội danh quy chụp lên cho tôi...." Cậu chân thành nói lời cảm ơn từ đáy lòng.

Ban đầu khi xem bản tin đó, cậu thật sự rất sợ anh sẽ hiểu lầm và nghi ngờ mình. Nhưng....Sau đó mới nhận ra, anh vốn dĩ không hề bận tâm đến chuyện đó. Trong lòng cậu khi đó đã vỡ òa vui sướng, khó có thể dùng ngôn từ nào để diễn tả được.

"Ngốc quá đi...." Vương Tuấn Khải khẽ trách, thương yêu véo nhẹ lên chóp mũi xinh xinh của cậu.

Nhìn ánh mát chứa chan ân tình của anh, Thiên Tỉ cảm thấy vô cùng cảm động. Không dằn lòng được bám lên cổ anh, nhón chân chủ động áp môi mình lên môi anh.

Chạm phải làn môi mềm mại ngọt ngào, Vương Tuấn Khải khẽ bật ra tiếng rên rỉ, ánh mắt chợt thẫm lại.

Thiên Tỉ hiểu rất rõ phản ứng của anh, không nhịn được bật cười. Vòng eo bỗng nhiên bị anh siết chặt.

Anh ôm cậu cùng lui từ từ về phía sau. Hai người cùng ngã xuống chiếc ghế sofa ở phía sau, cậu ngã sấp nằm đè lên người anh. Cơ thể mềm mại dán sát lên cơ thể anh. Còn nghe được nhịp tim đập rộn ràng của anh. Gò má tuấn lãng cũng gần trong gang tấc, có thể nhìn rõ được từng đường nét...Mặt Thiên Tỉ phụt đỏ lên, thở gấp ghé sát vào mặt anh.

Ánh mắt Vương Tuấn Khải nhìn cậu càng thêm thâm thúy và phát sáng, duỗi tay dịu dàng vén những sợi tóc lòa xòa trên trán cho cậu, môi run run gọi, "Thiên Thiên." Giọng nói của anh đã trở nên khàn khàn.

Rõ ràng chỉ khẽ gọi tên cậu thôi, nhưng nghe vào tai cứ như lời tâm tình rót mật vào lòng, khiến người nghe khó có thể tự giữ mình. Thiên Tỉ ngước đôi mắt đen láy nhìn anh.

Anh dịu dàng ôm lấy gương mặt cậu trong hai bàn tay mình, "Có nghĩ tới muốn nhân cơ hội này quyết định rút lui không?"

Thiên Tỉ nghiêng đầu, không biểu hiện gì khác mà chỉ nhìn anh.

"Em mới vào nghề không lâu mà đã bị thương tới mức này, càng về sau e rằng sẽ còn nhiều hơn nữa."

Đúng vậy...Anh nói không hề sai. Mức độ phức tạp của ngành giải trí đã thật sự vượt xa tưởng tượng của cậu. Vẩn đục đến khiến cậu thấy khủng hoảng....

Mục đích ban đầu vốn dĩ chỉ muốn thay đổi một cuộc sống mới, nói đúng hơn là để trốn tránh phần tình cảm đã bị tổn thương.

Nhưng....Giờ thì...

Mọi chuyện đã không còn giống như trước nữa...

Nhưng mà, còn số tiền vi phạm hợp đồng kếch xù đó, sao cậu có thể rút lui giữa chừng được chứ?

"Nếu như em muốn thay đổi một cuộc sống mới, em còn rất nhiều lựa chọn. Nếu không muốn đến làm ở công ty anh thì em có thể đến công ty của Thiệu Đàm. Còn nếu em không muốn đến công ty quen biết làm thì em có thể ra ngoài tìm công việc nào đó thoải mái làm cho vui cũng được. Không phải em học nghành luật sao? Làm luật sư sở sự vụ cho toàn án, hay làm luật sự đại diện cho công ty cũng được kia mà."

Thiên Tỉ suy nghĩ một hồi rồi nhìn anh nói, "Còn số tiền kếch xù vi phạm hợp đồng nữa, tôi không có khả năng gánh nổi."

"Có anh ở đây, em lo gì chứ?"

Thiên Tỉ lắc đầu, "Anh đã giúp tôi quá nhiều rồi."

Vương Tuấn Khải nheo mắt, "Em là người đàn ông của anh, em không cần phải lo lắng gì cả, chỉ cần em ngoan ngoãn đứng phía sau lưng anh, để anh bảo vệ em. Như vậy mới có thể thỏa mãn được cảm giác ưu việt của "tiểu công" trong anh chứ."

Thiên Tỉ có chút dở khóc dở cười. Có anh ở bên cạnh, cậu thật cảm thấy rất hạnh phúc, rất, rất hạnh phúc....

"Thật sự, tôi rất hâm mộ những người mạnh mẽ cứng cỏi, xảy ra chuyện gì cũng có thể đương đầu giải quyết. Nhưng mà...." Cậu buồn bã cắn cắn môi, "Hình như cái nào tôi cũng không có. Lúc nào ở trước mặt anh tôi cũng để lộ sự yếu đuối của mình hết, luôn ỷ lại vào anh, luôn cần sự chở che bảo vệ của anh...."

Nếu không có anh ở bên, có lẽ cậu sẽ mạnh mẽ và kiên cường hơn nhiều.

Nhưng... cũng chính nhờ sự có mặt của anh, mà cậu mới hiểu ra rằng, dù cho trong lòng có buồn, có uất ức hay đau khổ bao nhiêu đi nữa, cũng sẽ có anh kề bên san sẻ với mình. Nên cậu cũng không cần kiên cường hay cứng rắng để làm gì.

Lời cậu nói khiến Vương Tuấn Khải phải bật cười. Yêu thương vuốt ve gương mặt mịn màng thanh tú của cậu, "Em ngốc quá. Em có biết niềm hạnh phúc lớn nhất của người đàn ông là gì không?"

"Ân ?" Ánh mắt của Thiên Tỉ sáng ngời trong vắt.

Anh bỗng thấy tim mình mềm nhũn ra, "Niềm hạnh phúc lớn nhất của người đàn ông chính là phải làm sao để người mình yêu thương luôn tin tưởng mình, lệ thuộc vào mình. Cho nên...." Anh hơi dừng lại, dùng một ngón tay nhẹ nhàng miết miết lên làn môi mềm mại của Thiên Tỉ. Nhìn cậu bằng ánh mắt mênh mông sâu thẳm, phần tình cảm tràn đầy như biển triều lai láng, "Thiên Tỉ, hãy để anh trở thành bầu trời của em, để anh được chở che cho em, bảo vệ em vượt qua sóng gió hay mọi đau khổ trong cuộc đời nhé...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro