Chương 27: Tá túc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: TiêuKhang

Tự dưng bị quở trách oan uổng, Mộ Trầm Âm ấm ức nhưng không thể làm gì được. Đang tính hỏi thêm vài vấn đề về bệnh tình của người bệnh, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy Thiên Tỉ đi ra.

Anh không hỏi thêm gì nữa, đi nhanh tới dìu cậu, "Cuối cùng em cũng tỉnh rồi. Để tôi xem còn nóng không nào."

Anh vươn tay sờ lên trán cậu, "May thật, may thật...." Nói xong thở nhẹ một hơi.

"Cám ơn." Cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay anh, vào lúc này, Thiên Tỉ bỗng có cảm giác ấm áp không nói nên lời.

"Chuyện nhỏ, không cần cám ơn." Mộ Trầm Âm không nhận khoát khoát tay. Thiên Tỉ phát hiện mình còn đang mặc áo khoác da của anh, muốn cởi ra trả lại cho anh nhưng bị anh ngăn lại, "Đừng, cứ mặc đi. Người em ướt hết rồi, coi chừng cảm lạnh đó."

Ánh mắt quan tâm lo lắng của anh khiến trái tim Thiên Tỉ ấm áp hơn nhiều, hốc mắt cũng ngân ngân nước.

"Ồ, nhìn hai người như đôi tình nhân mới yêu nhau vậy nhỉ?" Vị bác sĩ vừa nhìn cả hai trêu đùa vừa kê đơn thuốc cho Thiên Tỉ.

Thiên Tỉ đỏ mặt im lặng không lên tiếng. Mộ Trầm Âm ngược lại thì cười hì hì, đá mắt với vị bác sĩ, "Thật ra nhìn chúng tôi cũng xứng đôi lắm, đúng không?"

"Nếu không phải là bạn gái, cậu đâu cần khẩn trương như thế. Xem ra là muốn theo đuổi cậu ấy rồi!"

Lần này đổi lại là Mộ Trầm Âm ngẩn người. Còn Thiên Tỉ thì nhỏ nhẹ lên tiếng: "Thật ra, chúng tôi chỉ mới quen mà thôi."

"Ồh." Bác sĩ ý vị sâu xa đáp lại một tiếng, kê đơn thuốc xong bảo Thiên Tỉ qua nghe căn dặn cách thoa thuốc.

Mộ Trầm Âm ở bên cạnh cũng nghiêm túc lắng nghe, âm thầm ghi nhớ vào lòng.

***

Khi hai người sánh vai nhau từ bệnh viện đi ra thì trời đã tạnh mưa tự bao giờ. Nhưng màn đêm đã bao phủ cả thành phố.

Không ngờ đã hơn mười một giờ đêm rồi....

Trễ vậy rồi mà mình còn chưa về nhà, không biết Vương Tuấn Khải có nhớ tới mình hay không?

Thở hắt ra nghĩ....Có Bạch Nhã ở đó, anh nào còn thời gian để nghĩ về mình kia chứ?

Thiên Tỉ tự giễu cười một tiếng, thầm trách mình quá tự đa tình.

Liếc thấy vẻ ưu thương trên mặt cậu, Mộ Trầm Âm biết được cậu đang có tâm sự, nhưng vẫn lịch sự không có hỏi nhiều.

Sải bước lớn đi lên trước mở khóa chiếc mô tô, rồi vỗ vỗ chỗ ngồi phía sau nói, "Lên đi! Tôi đưa em về nhà."

Về nhà?

Nghe tới chữ 'nhà' tim Thiên Tỉ lập tức đập mạnh và loạn nhịp. Đứng mãi không nhúc nhích.

Sợ chạm đến vết thương lòng trong cậu, Mộ Trầm Âm dè dặt hỏi: "Em....Không có nhà à?"

Thiên Tỉ phục hồi tinh thần lại khẽ đáp: "Tôi có."

Mộ Trầm Âm thở nhẹ một hơi, "Vậy để tôi đưa em về."

Thiên Tỉ lại lắc đầu.

"Bộ dạng này của tôi, không thể về nhà...." Không về nhà được, mặc dù cha thấy cũng chưa chắc gì đã quan tâm, nhưng chắc chắn sẽ hỏi lung tung. Trong bệnh viện chỗ chị lại càng không thể đi, sẽ khiến chị cậu lo lắng. Mà chỗ Vương Tuấn Khải thì....

Thiên Tỉ cúi mặt rũ mắt.

Nơi đó, cho tới bây giờ luôn không có thuộc về cậu, cho nên, cậu càng không thể đi.

"Em thế này nên không thể về nhà sao?" Hai mắt Mộ Trầm Âm nhìn lên nhìn xuống đánh giá cậu.

Trầm ngâm một hồi, sau đó nói ra đề nghị của mình, "Vậy hay là, em về nhà tôi đi."

"Về nhà anh?" Thiên Tỉ trố mắt, rồi sau đó đầu lắc như trống lắc, "Không được!"

"Hừm, sợ tôi 'ăn' em sao hả?" Anh cười, hai tay lười biếng gác hờ lên xe.

Thiên Tỉ hơi đỏ mặt giải thích: "Tôi không phải ý đó, chỉ là không muốn làm phiền gia đình anh."

"Có gì mà phiền chứ?" Mộ Trầm Âm nhún nhún vai, "Ba mẹ tôi hiện đang ở nước ngoài hết rồi, nhà bây giờ chỉ có tôi và anh trai thôi. Anh tôi là người cởi mở rất dễ gần, em không cần lo lắng."

Thiên Tỉ vẫn muốn từ chối.

Nhưng cậu hai Mộ vẫn kiên trì. Nhìn cậu, "Em xem trên người em đã ướt be bét thế này, còn không mau về thay quần áo thì không chừng ngày mai sẽ bị cảm đấy. Còn nữa, hiện tại em cũng không có chỗ nào để đi, dù sao cũng không thể ngủ ngoài đường suốt đêm nay chứ? Hơn nữa...."

Cậu hai Mộ ngừng một chút, tầm mắt quét ngang quét dọc ở trên người cậu từ trên xuống, "Người đẹp như em, ban đêm ban hôm mà đi lang thang ngoài đường một mình, sẽ dễ dẫn dụ người khác phạm tội lắm đó."

Lời của anh nghe qua cũng có lý.

Mình như vầy đi đêm một mình quả thật rất nguy hiểm, hơn nữa, an ninh xã hội bây giờ cũng rất loạn.

Hơi đắn đo một lát, đối diện ánh mắt chân thành của anh, Thiên Tỉ mới gật đầu, "Được, tôi theo anh về."

Mộ Trầm Âm nghe vậy mới thấy nhẹ lòng, nở nụ cười mê hồn muốn chết người.

Đỡ Thiên Tỉ ngồi ở phía sau, anh xoay người lấy mũ bảo hộ cẩn thận đội lên đầu cho cậu, cố gắng không làm đụng tới vết thương của cậu.

***

Suốt đoạn đường về tới nhà. Lần đầu tiên, cậu hai Mộ không chạy xe với tốc độ bán sống bán chết, mà rất chú ý đến an toàn. Bởi vì.... Sau lưng đang có thêm một người, cho nên trách nhiệm cũng tăng thêm một phần....

Chiếc xe này, cũng là lần đầu tiên chở theo người lạ....

Bàn tay nhỏ bé túm chặt áo sơ mi của anh. Từng cơn gió thổi qua thổi tóc cậu bay bay vướng vít lên mặt anh. Làn hương thoang thoảng ngọt ngào đó đã khiến anh nhiều lần bần thần....

Nơi ngực như đang có thứ gì đó nhảy loạn 'thùm thụp thùm thụp', còn muốn nhảy luôn ra khỏi lồng ngực.

Loại cảm giác này, thật kỳ diệu....Khiến anh cảm thấy lạ lẫm nhưng lại bồi hồi xao xuyến....

***

Vương Tuấn Khải lại tiếp tục gọi vào điện thoại Thiên Tỉ, nhưng từ không ai nghe máy đã biến thành tắt luôn máy.

Anh lái xe thẳng đến trước cửa nhà cậu, nhưng nhà cậu hiện cũng không có một bóng người.

Khốn kiếp! Đến bây giờ mà Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn chưa về! Chẳng lẽ, cậu thiệt đi với cái tên bạn học chết tiệt kia....

Không muốn nghĩ nữa, anh giận dữ nện một đấm lên vô lăng. Không lái xe đi mà chỉ ngồi ở bên trong đốt một điếu thuốc đợi cậu trai nào đó xuất hiện, trong lòng cứ thấp thỏm bất an.

Không biết đợi bao lâu, cũng không nhớ đã hút bao nhiêu điếu thuốc, mà bóng dáng Thiên Tỉ vẫn bặt vô âm tín.

Vương Tuấn Khải lại gọi cho cậu thêm lần nữa nhưng vẫn tắt máy. Dứt khoát điện thoại về nhà, nói không chừng cậu bé  ngốc nghếch kia đã quay về biệt thự rồi cũng nên.

Nghe điện thoại là dì Liễu, nhưng dì Liễu nói cho anh biết Thiên Tỉ không có về đó. Nhìn đồng hồ, mắt anh mỗi lúc càng âm u hơn cả màn đêm ở bên ngoài. Đã trễ thế này rồi sao cậu vẫn chưa về nhà chứ?

Cậu ấy có thể đi đâu đây?

***

"Lại đây, vào đi!" Mộ Trầm Âm dẫn theo Thiên Tỉ vào cửa, "Anh tôi nói không biết khi nào mới về, anh ấy thường hay về rất muộn."

"Ai nói anh không về?" Một giọng nói lanh lảnh vang lên, Mộ Thiệu Đàm cầm ly nước từ phòng làm việc bước ra, liếc mắt nhìn thấy cậu bé đứng sau lưng em trai.

Thiên Tỉ nghe được âm thanh đó cũng không khỏi trố mắt, ngước mặt lên kinh ngạc nhìn người vừa lên tiếng, "Anh trai của anh ấy chính là anh?"

Mộ Thiệu Đàm để ly nước xuống đi tới, "Thiên Tỉ? Sao em đến đây?"

"Hử, hai người quen nhau à?" Mộ Trầm Âm nhìn nhìn hai người họ, thái độ hai người dường như còn quen rất thân, còn thân hơn cả mình và Thiên Tỉ nữa.

"Ừ. Là bạn." Mộ Thiệu Đàm tuy giải thích ít lời nhưng nhiều nghĩa, giúp Thiên Tỉ che giấu quan hệ với Vương Tuấn Khải.

Nhìn vết thương trên mặt và cả trên mắt Thiên Tỉ, người ngợm cũng nhếch nhác lôi thôi, anh không khỏi cau mày, "Em bị làm sao vậy, sao lại bị thương? Ai đánh em à?"

"Chuyện kể ra rất dài dòng. Cũng may, không có vấn đề gì lớn." Thiên Tỉ hé môi khẽ mỉm cười, vô tình làm động đến vết thương nơi khóe miệng, cậu đau đến há miệng xuýt xoa.

Mộ Trầm Âm vội vàng nói: "Anh, đừng đứng đây nữa, vào trong rồi hãy nói. Người cậu ấy ướt hết rồi, cần phải tắm rửa và thoa thuốc."

"Ôh. Anh quên mất." Mộ Thiệu Đàm vội vàng nghiêng người để cho hai người đi vào.

Mộ Trầm Âm đặt chìa khóa lên bàn, vừa chạy thẳng lên lầu vừa nói với cả hai: "Hai người nói chuyện đi, tôi lên mở sẵn nước nóng cho em. Lát nữa em lên sau."

"Cám ơn." Thiên Tỉ lễ phép nói cám ơn.

Phòng khách chỉ còn Mộ Thiệu Đàm và Thiên Tỉ. Anh liếc nhìn cậu, lại liếc nhìn sang bóng dáng ân cần lo lắng của em trai, lại nghĩ đến lời nói mà lần trước Vương Tuấn Khải nhờ anh chuyển lời lại với Trầm Âm, trong lòng trỗi lên nỗi lo lắng mơ hồ.

Lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt, nếu có một ngày hai người họ giành nhau một người phụ nữ, anh thật không biết nên đứng về bên nào.

"Thật xin lỗi, trễ thế này mà còn làm phiền các anh. Không ngại cho phép tôi ở lại đây một đêm chứ?" Thiên Tỉ mở lời nói với Mộ Thiệu Đàm.

Anh quay mặt lại nhìn Thiên Tỉ nói, "Em là bạn của anh em bọn anh, dĩ nhiên anh không ngại. Nhưng mà, em và A Khải cãi nhau à, hay thế nào? Tại sao không về bên đó?"

Nhắc tới Vương Tuấn Khải, Thiên Tỉ mím môi cụp mắt không lên tiếng.

Lúc này Mộ Thiệu Đàm mới sực nhớ ra gì đó, "Là vì Bạch Nhã?"

"Không phải." Thiên Tỉ lắc đầu, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, "Tôi chỉ không muốn về đó quấy rầy họ. Dù sao, hai người họ mới thật sự là một đôi. Tôi chen ngang vào giữa có vẻ không hay lắm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro