Chương 29 : Rời đi...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: TiêuKhang

Vương Tuấn Khải lại nhận được một cú điện thoại, là của mẹ anh gọi. Anh cũng đại khái đoán được là chuyện gì.

"A Khải, mẹ đang ở nhà con đợi con, con hãy lập tức trở về nhà!"

"Mẹ, con...." Vương Tuấn Khải tính mở miệng nói nhưng bà Vương cũng đã thản nhiên ngắt lời anh, "Có chuyện gì về rồi hẵng nói."

Dứt lời cúp luôn điện thoại.

Vương Tuấn Khải chỉ đành phải lái xe quay về.

Sau khi vào cửa thì thấy bà Vương cao quý sang trọng ngồi ở phòng khách, còn Bạch Nhã thì ngoan ngoãn lễ phép ngồi ngay ngắn bên cạnh trò chuyện với bà, cả khách lẫn chủ đều cười nói rất vui vẻ.

Trên bàn trà trước mặt họ hiển nhiên còn đặt tờ báo lá cải buổi sáng. Cũng rõ ràng nhìn thấy được hình ảnh của Thiên Tỉ và Mộ Trầm Âm....

Vương Tuấn Khải cau mày, bỗng cảm thấy lồng ngực ngột ngạt khó thở, anh phiền não nới lỏng cà vạt.

"A Khải, anh về rồi!" Bạch Nhã ân cần đứng dậy, bước lên phía trước thân mật bám lấy cánh tay Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải không nói gì, chỉ chào hỏi bà Vương: "Mẹ, mới sáng sớm sao mẹ lại tới đây?"

"Con còn không biết mẹ đến vì chuyện gì sao?" Bà Vương nhìn con trai, ngón tay gõ gõ nhẹ lên tờ báo, "Nhã Nhã bây giờ cũng đã về rồi, con dự tính thế nào đây?"

Lại là giục cưới!

"Mẹ...."

"Con thừa biết sức khỏe mẹ không tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể ra đi. Nếu như con không thể cho mẹ được một đứa cháu trai, thì ít ra con cũng nên để mẹ được nhìn thấy ngày con trai của mẹ thành gia lập thất chứ?" Bà Vương điềm tĩnh nhã nhặn mở miệng.

"Mẹ, mẹ nói bậy gì vậy, không phải sức khỏe mẹ hiện đang rất tốt sao?" Vương Tuấn Khải một chút tâm trạng cũng không có, anh vô cùng mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế sô pha. Liếc nhìn vẻ mặt thấp thỏm chờ mong của Bạch Nhã nói, "Hiện con vẫn chưa muốn kết hôn. Mẹ, khi đến thời điểm thích hợp, con tự khắc sẽ kết hôn."

Đôi mắt sắc sảo của Bạch Nhã cũng từng chút tối đi.

"Vẫn chưa muốn kết hôn? A Khải, vui chơi cũng nên có giới hạn. Trước kia Nhã Nhã chưa quay về, mẹ biết trong lòng con thủy chung chỉ nhớ có mỗi mình con bé, cố chấp không chịu buông. Nhưng bây giờ Nhã Nhã đã trở lại, con còn không chịu cưới nó ? Sao hả, chẳng lẽ con lại muốn để Nhã Nhã rời bỏ con lần nữa? Hoặc là nói, con đã yêu Thiên Tỉ rồi?"

Lời bà Vương nói khiến Bạch Nhã siết chặt nắm tay, đồng thời cũng làm cho Vương Tuấn Khải giật mình sững sờ.

Đúng vậy! Mình rốt cuộc băn khoăn điều gì? Không phải mình yêu Bạch Nhã đến chết đi sống lại sao? Vậy tại sao bây giờ lại không còn cảm giác muốn ở bên cạnh cô nữa? Ngược lại, trong đầu đều đầy ắp bóng hình của tiểu yêu tinh kia?

Chẳng lẽ, mình thật bị cậu ta làm mê muội rồi sao?

Bầu không khí trong phòng khách đột nhiên yên tĩnh hẳn.

Sau đó bất ngờ nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng dừng lại ở cửa ra vào. Vương Tuấn Khải chỉ hơi nghiêng mắt đã phát hiện có một bóng người đang đứng ở đó.

Dịch Dương Thiên Tỉ?

Hừ! Cuối cùng cũng chịu về rồi? Những lời mẹ vừa nói, hẳn là cậu cũng đã nghe được?

Thiên Tỉ không thể ngờ tới, khi cậu quay trở lại thì thấy bà Vương cũng đang ở đó.

Hơn nữa....

Những lời của bà nói đều lọt hết vài tai cậu. Nhất là câu cuối cùng kia, tựa như cành liễu lướt nhẹ qua trái tim cậu, khiến cậu không cách nào điều khiển nổi trái tim mình, để mặc nó tự nhiên nhảy loạn thình thịch.

Biết rõ trước đáp án sẽ ra sao, nhưng cậu vẫn khờ dại ôm ấp một tia hy vọng.

Cho đến khi....Từng lời lẽ lạnh lẽo truyền vào trong tai.

"Mẹ, con trai mẹ đâu phải đồ ngốc, nếu đã có một bạn gái xinh đẹp còn ưu tú như Nhã Nhã đây, mẹ cho rằng con còn có khả năng phải lòng một người vì tiền mà có thể bán rẻ thân xác, thậm chí còn bỉ ổi tới mức có ý định bán luôn con của mình như cậu ta sao?"

Từng lời Vương Tuấn Khải nói như có muôn vàn mũi kim, từng mũi từng mũi xỏ xuyên vào màng nhĩ Thiên Tỉ, làm đau nhói mỗi sợi dây thần kinh trong cơ thể cậu.

Hơi sức cả người, giống như trong một lúc bị rút sạch hết, chân cậu hoàn toàn đứng không vững nữa, bàn tay chỉ có thể run run bám chặt vào kệ giầy, mới có thể gắng gượng không cho mình đổ xuống.

Đầu ngón tay tái nhợt bấu mạnh vào thanh gỗ....Thì ra bấy lâu nay, ở trong lòng anh ấy mình chính là người như thế....

Nhưng anh nào có biết rằng, cậu yêu anh....Đã yêu anh rất nhiều, rất nhiều năm qua....

"A Khải, con nói gì vậy chứ?" Đối với lời lẽ miệt thị vô tình của con trai, bà Vương cũng không chịu được nhíu mày.

Vương Tuấn Khải lại nói: "Mẹ, con đồng ý với mẹ, sẽ cùng Nhã Nhã kết hôn!"

Thân hình Thiên Tỉ run lên, khoảnh khắc nghe được câu đó, hô hấp cậu như ngừng lại rất lâu, rất lâu....

"A Khải?" Bạch Nhã không dám tin ngước nhìn anh.

Bà Vương cũng nhìn con trai, "Con thật sự đồng ý kết hôn?"

Vương Tuấn Khải đứng lên, dùng hành động để biểu đạt ý nguyện của anh. Anh vươn tay tóm lấy eo Bạch Nhã, cúi đầu đặt lên bờ môi mềm mại của cô ta một nụ thật sâu....

Dường như cảm thấy hôn như vậy vẫn còn chưa đủ, tiếp sau đó, anh bất chợt bưng lấy ót Bạch Nhã tăng thêm sức áp mạnh, áp môi mình lên môi cô ta cuồng nhiệt hấp thu hương vị của cô....

Một màn này, rất đẹp....nhưng cũng rất đau....

Thiên Tỉ không còn hơi sức để đứng xem tiếp nữa, cố bám kệ giầy từ từ trượt xuống ngồi trên mặt đất....

Nước mắt cũng lặng lẽ tuôn rơi.

Sợ mình khóc ra thành tiếng, cậu chỉ có thể cắn chặt bờ môi đến tím tái rỉ máu....

Phải...

Cậu sao có thể sánh bằng Bạch Nhã chứ? Bạch Nhã là thiên nga, còn cậu chẳng qua chỉ là vịt bầu xấu xí mà thôi....

Dịch Dương Thiên Tỉ, mày cũng nên tỉnh lại rồi!

***

Thiên Tỉ không biết mình đứng lên bằng cách nào, hai chân vừa như đổ chì lúc này bỗng nhiên hoạt động cất bước, cố gắng xoay người chuẩn bị rời đi.

Sau lưng bỗng vang lên tiếng quát lạnh lẽo....

"Dịch Dương Thiên Tỉ! Tôi có cho phép cậu đi sao?"

Thiên Tỉ run lên nhưng không quay đầu lại. Nếu đã quyết định cùng Bạch Nhã kết hôn, anh còn gọi cậu lại để làm gì?

"Đi lên lầu thu dọn đồ đạc của cậu ngay. Từ nay về sau, tôi không muốn nhìn thấy bóng dáng của cậu, cũng không muốn thấy bất kỳ thứ gì thuộc về cậu ở đây nữa!" Hai mắt Vương Tuấn Khải đang kiềm nén lửa giận, ẩn trong đó là sự vô tình và tàn nhẫn.

Thiên Tỉ xoay người lại, trợn trừng mắt đón lấy ánh nhìn không hề che giấu rõ sự chán ghét của anh.

Cậu không biết tại sao anh lại tức giận đến vậy, nhưng giờ phút này, cậu thật sự chẳng muốn tìm hiểu nữa!

"Vương tiên sinh, cám ơn anh rốt cuộc cũng chịu để tôi rời đi." Hồi phục lại tinh thần, Thiên Tỉ rất cố gắng, rất nỗ lực che giấu nỗi đau nơi đáy mắt, nhìn anh nặn ra nụ cười nhưng khóe mắt đã ngân ngấn nước, "Hôm nay tôi đến vốn cũng muốn nói với anh chuyện này. Hiện tại, xem ra tôi cũng không cần nhiều lời thêm nữa."

Cậu ta, cứ như vậy muốn đi? Nóng lòng muốn rời khỏi nơi này tới vậy sao?

Vương Tuấn Khải siết chặt quả đấm, chỉ cảm thấy nụ cười đó của cậu thật chói mắt.

Thiên Tỉ không nói thêm gì nữa, chỉ thản nhiên nghiêng người, cố nuốt lệ bước ngang qua người anh đi lên lầu.

Cậu biết, bắt đầu từ giây phút này, quan hệ giữa mình và Vương Tuấn Khải đã thật sự kết thúc....

Mặc kệ thời gian qua, cậu đã âm thầm yêu anh bao lâu đi chăng nữa....

***

May mà Thiên Tỉ vốn cũng không có đồ gì nhiều, bởi vì khi tới cậu đã chuẩn bị trước sẽ có thể rời đi bất cứ lúc nào, cho nên chỉ mang đến vài bộ đồ đơn giản cùng sách vở. Cậu rất nhanh đã thu thập xong và đi xuống lầu.

Mọi người ở dưới lầu ngước lên nhìn cậu với mỗi tâm trạng riêng, chỉ trừ Vương Tuân Khải. Anh ngồi một mình trầm ngâm trên ghế sô pha, đầu cũng không ngước lên một lần nào. Hoàn toàn không có ý muốn liếc nhìn đến cậu.

Người làm trong nhà ai cũng nhìn cậu bằng ánh mắt đồng tình, như thể cậu là người vợ đáng thương bị chồng ruồng bỏ đuổi ra khỏi nhà....

"Thiên Tỉ, cháu đừng để bụng những lời A Khải nói nhé." Thật lòng Bà Vương rất quý mến Thiên Tỉ, cũng biết rõ tình cảm của Thiên Tỉ dành cho con trai mình.

Sở dĩ lần trước chọn đúng cậu để tiếp cận Vương Tuấn Khải, cũng là do bà nhận ra được phần tình cảm đó. Cho nên hiện tại mới không đành lòng lên tiếng an ủi cậu.

"Không sao ạ, những lời Vương tiên sinh nói đều là sự thật." Thiên Tỉ khẽ mỉm cười, ánh mắt lấp lánh sáng.

Bà Vương ngược lại nhất thời sững sờ, không biết phải nói gì thêm.

Bạch Nhã ở một bên nãy giờ cũng không ngờ mọi chuyện lại chuyển biến thành ra thế này. Trong bụng vui vẻ không thôi nhưng vẫn giả bộ thương cảm bước lên nắm tay Thiên Tỉ.

"Thiên Tỉ, nào giờ tôi vẫn xem cậu như em trai mình vậy, ngày kết hôn của tôi và A Khải, cậu nhất định phải tới tham dự hôn lễ của chúng tôi đó nhé!"

Trái tim Thiên Tỉ như bị ai khoan cho một lỗ, khó chịu đến mức khiến cậu tưởng chừng không thể nào thở được.

Nhưng không muốn biểu hiện yếu đuối để nhận lấy sự khinh thường của anh trước khi đi, ráng nặn ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, "Hôn lễ của hai người, tôi sẽ không tham gia. Nhưng cũng xin chúc mừng cho hai người...."

Nghĩ một đằng nói một nẻo không ngờ lại khó mở miệng đến vậy.

Thiên Tỉ đi ra khỏi biệt thự, đem hành lý cột lại ở yên sau xe đạp, sau đó mải miết một mình đạp xe đạp chạy xuống núi.

Gió lạnh vù vù thổi tới từng cơn quất vào mặt, đau đến Thiên Tỉ không kiềm nén được lệ chảy đầy mặt.

Cậu không giơ tay lau nó đi mà để mặc cho từng cơn gió lạnh xua tan...

Chào tạm biệt Vương Tuấn Khải....

Cũng không hẹn ngày gặp lại.....Vương Tuấn Khải....

***

Cho đến đi bóng dáng của Thiên Tỉ đã hoàn toàn biến mất khỏi biệt thự, thế nhưng Vương Tuấn Khải vẫn còn ngồi đó không nhúc nhích.

Đáy mắt chứa đầy bão giận khiến không ai dám đến gần anh lúc này.

Cậu trai chết tiệt kia! Quả nhiên đã không thể đợi chờ được nữa, nóng lóng muốn rời khỏi mình như thế cơ đấy! Không kịp chờ đợi muốn đến bên cạnh Mộ Trầm Âm!

Còn chúc mừng sao? Chẳng lẽ, cậu thật lòng mong muốn anh cưới người khác ư?

Bạch Nhã cùng bà Vương liếc mắt nhìn nhau, thận trọng rót cho anh ly nước, "Đừng tức giận, uống chút nước trước."

Tức giận?

Vương Tuấn Khải cười lạnh, "Tại sao con phải tức giận?"

Vì Dịch Dương Thiên Tỉ? Có đáng không? Cậu ta chẳng qua là món hàng mình bỏ tiền ra mua, có phản bội anh thì có làm sao đâu chứ? Anh cũng đã sớm biết cuộc sống riêng tư của cậu thối nát cỡ nào rồi, cho nên có cần phải vì cậu ta mà tức giận không?

Rõ ràng nghĩ vậy, nhưng không hiểu sao lồng ngực lại khó chịu tức tối, như bị ai đó nhét cho một đống vải khiến anh cảm thấy hô hấp cũng bắt đầu khó khăn.

Nuốt ực một ngụm nước lớn xuống, nhưng vẫn không thể nào xua tan được cái cảm giác đó, ngược lại còn cảm thấy buồn bực hơn.

Khốn kiếp!

***

Thiên Tình Tỉ xách theo hành lý vào cửa, Dịch Tiêu Kiến đang vui vẻ hí hửng ngồi đếm tiền ở nhà trước. Đây đã là lần thứ mười ông đếm số tiền này rồi.

Không ngờ số tiền này lại dễ có đến thế, chỉ mở miệng nói đại vài câu, Vương Tuấn Khải đã cho ông gần mười ngàn tệ.

Nếu lần nào cũng được như thế này, vậy sau này mình không cần phải bôn ba đi kiếm tiền nữa, cứ bảo con trai đến chỗ đó lấy là được.

Xấp tiền dầy cộm trên bàn khiến Thiên Tỉ sửng sốt. Tiếp theo đó, cậu lập tức buông hành lý trong ta đi nhanh tới.

"Cha, tiền này ở đâu cha có?"

Dịch Tiêu Kiến thấy Thiên Tỉ bước tới, ông vội vàng quơ hết tiền tính nhét vào túi.

Thiên Tỉ lo lắng kéo ông lại, "Cha, cha mau nói cho con biết, số tiền này rốt cuộc ở đâu cha có?" Cậu thật hoảng sợ không dám tưởng tượng.

Lần trước cha cũng đột nhiên mang về một khoản tiền không rõ nguồn gốc, ông còn lừa cậu là do mình cá độ thắng được, kết quả là đã giựt ví của người ta ở trên phố, cuối cùng phải ngồi hai năm tù. (chẹp...hết nói)

Một số tiền lớn thế này, nếu ông vẫn chứng nào tật nấy, chỉ sợ lần này không biết sẽ ngồi bao lâu.

"Tiền này là của cha! Mày không có tư cách xen vào." Dịch Tiêu Kiến hất tay Thiên Tỉ ra.

"Cha, tiền tài bất nghĩa chúng ta không thể sử dụng!" Thiên Tỉ gằn giọng lớn tiếng nói, sau đó vươn tay muốn đoạt lại xấp tiền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro