Chương 35: Cho anh niềm vui bất ngờ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bác sĩ mang lên khẩu trang chuẩn bị xong tất cả dụng cụ cần thiết.

Trán Thiên Tỉ rỉ ra từng lớp mồ hôi lạnh, ánh mắt hiện lên chút hoảng sợ. Bàn tay đang cởi quần run lên bần bật, còn chưa chuẩn bị xong đã nghe âm thanh kinh hoảng của cô y tá bên ngoài cửa truyền đến, "Thật xin lỗi, thưa bà, nơi này là phòng giải phẩu, bà không thể vào!"

"Tránh ra! Cháu của tôi đang ở trong đó."

Giọng nói này....

Thiên Tỉ giật bắn người. Đây không phải là bà Vương sao?

Vẫn chưa hoàn hồn thì một bóng người đã tiến vào.

"Thiên Tỉ, cháu không được làm bậy!" Bà Vương chạy tới bắt lấy bàn tay Thiên Tỉ. Quay đầu lại nói với bác sĩ: "Bác sĩ, ca phẩu thuật này chúng tôi không làm nữa."

"Được, nhưng phải đóng phí đầy đủ." Bác sĩ rất dứt khoát nói.

"Chuyện đó là đương nhiên rồi." Lúc này Bà Vương  mới quay đầu lại nói với Thiên Tỉ, "Mau, mau ngồi dậy cởi đồ bệnh ở trên người ra trước, chúng ta ra ngoài rồi hẵng nói."

"Nhưng, bà Vương, tôi...."

"Thiên Tỉ, cháu yên tâm. Có bác ở đây, không ai dám bạc đãi cháu đâu. Đứa nhỏ này là của nhà họ Vương, về sau cháu cũng chính là người của nhà họ Vương chúng tôi."

Thiên Tỉ đang tính mở miệng nói thì Dịch Tiêu Kiến đã vọt vào, không nói hai lời túm lấy Thiên Tỉ đi ra ngoài.

Ra đến ngoài hành lang dài, mới bắt đầu mắng cậu, "Sao mày lại không có đầu óc như thế chứ hả? Đây là sinh mạng của người nhà họ Thi, mà mày cũng dám bỏ sao? Cha nói cho mày biết, dù thế nào mày cũng phải sinh đứa nhỏ này ra cho cha."

Dịch Tiêu Kiến quở mắng vài ba câu, rồi quay đầu lại nịnh nọt ân cần tươi cười với bà Vương, "Bà yên tâm, con trai của tôi rất ngoan, chuyện gì cũng chịu nghe tôi cả."

"Cha, bà Vương, đứa nhỏ này con thật sự không thể giữ." Rốt cuộc Thiên Tỉ mở miệng nói, nhưng vẫn khăng khăng giữ quyết định ban đầu.

Thiên Hy liếc nhìn cậu, cũng là người duy nhất có thể hiệu tại sao em trai mình làm như vậy, chỉ có Dịch Tiêu Kiến là mặt mày như đưa đám.

Ngược lại trong lòng bà Vương cảm thấy nóng nảy, hỏi Thiên Tỉ: "Thiên Thiên, có phải cháu bị uất ức gì hay không? Nếu có cứ nói với bác, bác sẽ làm chủ cho cháu!"

Thiên Hy nghe bà Vương đã lên tiếng như vậy, liền giành nói trước em trai: "Bà Vương, em trai tôi tâm tính nó hiền lành, biết không lâu nữa con trai ba sẽ kết hôn với người tình trong mộng của anh ta, cho nên, nó mới không muốn sinh ra đứa bé này để chen vào phá hoại tình cảm của người khác. Dĩ nhiên, nếu như con trai bà vừa muốn kết hôn, vừa muốn em trai tôi làm bà mẹ để mướn, thì đừng nói là Thiên Tỉ, mà tôi và cha tôi, đều sẽ không đồng ý để nó sinh đứa bé này ra đâu."

"Hả, đừng nói lung tung! Ai nói cha không đồng ý?" Dịch Tiêu Kiến trợn mắt nhìn đứa con gái lớn.

"Cha." Dịch Thiên Hy quát lại cha một câu. Sau đó chuyển mặt nhìn về phía bà Vương.

Bà Vương chỉ dịu dàng mỉm cười, an ủi vỗ vỗ lên tay Thiên Tỉ, "Cháu yên tâm, con trai bác, bác hiểu nó nhất. Nếu như cháu có con với nó rồi, chắc chắn nó sẽ không cưới Nhã Nhã nữa. Tuy chuyện này cũng khó mà ăn nói, nhưng đứa bé dù sao cũng là vô tội, chúng ta không ai có thể làm hại nó. Về phần cháu, nếu đã sinh con cho gia đình chúng tôi, danh phận tất nhiên cũng là chuyện nên có."

Nghe lời bảo đảm của bà Vương, nhìn cha ở bên cạnh đã bắt đầu vui sướng rôm rả nói điều kiện với bà, Thiên Tie chỉ cảm thấy trong lòng không còn nhận biết được cảm xúc gì.

Nếu đứa bé có thể giữ lại, cậu đương nhiên rất vui, nhưng nếu như Vương Tuấn Khải biết chuyện này, anh sẽ có biểu hiện như thế nào?

Thể hiện sự vui sướng của người sắp được làm cha? Hay là giận tím mặt?

Nếu anh và Bạch Nhã không thể kết hôn, vậy cô ấy có thể chịu nổi dư luận và giới truyền thông kia không?

***

Tại một quốc gia khác. Hiện đang là hai giờ sáng.

Bận rộn suốt cả ngày, Vương Tuấn Khải rõ ràng đã mệt mỏi vô cùng, thế nhưng một chút buồn ngủ anh cũng không hề có.

Anh đang mặc một bộ áo ngủ màu đen, rót cho mình ly rượu đỏ, đứng trước cửa sổ sát đất, cúi đầu bần thần nhìn ngựa xe như nước bên ngoài cửa sổ.

Nơi này là một đất nước hoàn toàn xa lạ, không có một bóng đèn nào thuộc về mình.

Qua bốn ngày nữa sẽ cùng Bạch Nhã kết hôn, anh nên cảm thấy vui mừng mới đúng. Nhưng ngày đó càng đến gần thì trong lòng anh càng cảm thấy trống trải, khó chịu như thể bị ai chọc thủng một lỗ trong đó vậy.

Thậm chí....

Anh rất ít khi nhớ tới Bạch Nhã, đổi lại là một bóng dáng nhỏ gầy lại thường xuyên xuất hiện ở trong đầu anh, xua mãi không đi.

Điều này khiến anh cảm thấy thật phiền não, thậm chí còn căm tức. Dù đã nghĩ đến đủ cách để xua đuổi cái bóng ấy đi, nhưng càng xua lại càng hiện rõ.

Đã lâu không gặp, không biết bây giờ tiểu yêu tinh đang làm gì? Có phải đang vui vẻ bên Mộ Trầm Âm hay không?

Đúng ra, chỉ cần anh gọi một cú đánh điện thoại cho Mộ Thiệu Đàm thì sẽ biết rõ ràng ngay thôi. Nhưng rồi lần nào anh cũng cố tình tránh né, không muốn đá động đến cái tên đó.

Đang suy nghĩ thì điện thoại di động bỗng dưng vang lên. Bầu không khí đang yên tĩnh như vậy, tiếng chuông đột ngột chói tai đến mức khiến anh cau mày.

Nhấp một hớp rượu, anh mới xoay người cầm điện thoại trên giường lên. Liếc mắt nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, thần sắc chợt trầm ngâm, ánh mắt cũng thoáng tối đi.

Chần chờ một lúc mới nhận điện thoại.

"A Khải." Gióng nói mềm mại như ru, từ đầu điện thoại bên kia truyền tới.

"Sao lại gọi điện giờ này?" Trong giọng nói Vương Tuấn Khải không có cảm xúc gì là vui mừng, thậm chí chỉ nói chuyện như máy móc.

"Anh đoán xem." Bạch Nhã cười khẽ, giọng điệu càng thỏ thẻ như mèo kêu.

Đối với mấy trò chơi suy đoán thế này, Vương Tuấn Khải hoàn toàn không có hứng thú.

Chỉ trầm giọng nói, "Đã không còn sớm nữa, đi ngủ sớm đi."

Dứt lời liền muốn cúp điện thoại.

"A Khải!" Bạch Nhã vội vàng gọi lại.

Vương Tuấn Khải hơi khựng lại, "Ừ" một tiếng bằng giọng mũi chờ cô ta nói tiếp.

"Giúp em mở cửa, được không? Em đang ở trước cửa phòng của anh." Vừa nói xong, chuông cửa cũng đồng thời vang lên.

Vương Tuấn Khải lập tức sầm mặt. Tròng mắt đen láy liếc nhìn lên cánh cửa. Không phải cô ta đang ở đảo Bali chụp ảnh sao? Sao lại chạy đến tận đây?

Cúp điện thoại, không nói một lời bước đi tới mở cửa.

Cửa vừa mở, một cơ thể mềm mại lao vào lòng anh, tiếng cười duyên thanh thúy vang lên, "Surprise!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro