Chương 41: Không cưỡng lại được đón nhận !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chuông cảnh báo vang lên mãnh liệt trong đầu Thiên Tỉ, cậu biết như vậy là không được, làm vậy chỉ càng khiến anh coi thường mình hơn, càng không kiêng kỵ mà buông lời nhục nhã mình, thế nhưng....

Nhưng cơ thể đã phản ứng ngược lại với suy nghĩ....

Khắp người anh như có ngọn lửa bùng cháy lên, ngọn lửa điên cuồng nóng rực ấy đã ngay lập tức thiệu rụi tất cả ý chí của cậu thành tro bụi.

Sức lực cơ thể bởi vì nụ hôn của anh mà dần dần xụi lơ, suýt chút nữa đã ngã quỵ.

Đến nỗi cậu không kiềm được phải rên nhẹ một tiếng nhỏ, cơ thể trong nháy mắt như sắp tan chảy thành nước...Chỉ có thể bất lực đưa hai cánh tay bám lên cổ anh.

Hành động đó của cậu, không thể nghi ngờ chỉ càng thêm châm lửa.

Anh lớn tiếng rên mạnh, phản ứng cũng càng thêm mạnh bạo, xốc áo ngủ trên người cậu lên cao, bàn tay ngay sau đó luồn vào vạt áo thăm dò tìm kiếm.

Bên trong da thịt láng mịn , bàn tay vừa chạm đến, lửa nóng lập tức lan tỏa toàn thân, khiến cả hai đều hoàn toàn sụp đổ.

Cũng ngay lúc này....

Thiên Tỉ đột nhiên tỉnh táo lại, mở mắt ra ngước nhìn anh, ý thức ngay lập tức quay trở lại.

Cậu vươn tay đẩy người đang mất kiểm soát kia ra....

Vương Tuấn Khải đang say sưa đắm chìm trong hương vị ngọt ngào, không ngờ lại bị cậu đẩy ra. Do không cảnh giác, bị cậu đẩy bất ngờ phải lui về phía sau một bước, vừa giận vừa ngượng hung hăng trợn mắt nhìn Thiên Tỉ.

"Dịch Dương Thiên Tỉ, còn muốn dùng chiêu lạt mềm buộc chặt này nữa sao?" Mở miệng ra là những lời lẽ châm chọc chói tai.

Thiên Tỉ cảm thấy thật chua xót. Nghĩ lại hành vi mất kiểm soát mà đón nhận anh mới vừa rồi, nhất thời cảm thấy vừa xấu hổ, vừa khó xử.

Cậu quyết định không nói chuyện với anh nữa, ngồi xổm xuống nhặt mảnh ly vỡ do khi nãy sao lãng đã đánh rơi.

Mình đúng là điên rồi!

Rõ ràng biết là sẽ bị anh nhục nhã, vậy mà không đẩy anh ra, không cự tuyệt anh!

Vương Tuấn Khải thấy mình bị cậu xa lánh mà cứ thế ngó lơ ngồi xuống, liền cúi đầu kéo mạnh cánh tay cậu tính bắt cậu đứng lên.

"Ôi...." Không nhờ lại nghe cậu rên nhẹ một tiếng, sau đó há miệng định ngậm ngón tay.

Bị miễn cắt đứt tay?

Vương Tuấn Khải thấy tim mình như bị ai nhéo cho một cái, thấy dáng vẻ nhíu nhíu mày cố chịu đựng của cậu, lửa giận mới đó còn cháy phừng phừng, không hiểu sao bỗng chốc tiêu tan hết.

"Để tôi xem nào!" Rõ ràng rất lo lắng muốn xem vết thương của cậu xem thế nào, nhưng lời nói ra thì cộc lốc như ra lệnh.

"Không cần, chuyện nhỏ thôi." Thiên Tỉ rút ngón tay lại. Hiện tại, cậu không nên thân mật quá mức với anh. Anh quá dễ dàng làm lay động trái tim cậu, như vậy chỉ khiến cậu không thể tự kềm chế mà càng ngày sẽ lún sâu hơn....

Lúc nào cũng phải luôn nhắc nhở cảnh tình chính mình.

Nhưng....Dù cho cậu có từ chối cỡ nào, đối với anh mà nói, vẫn chẳng có bất kỳ tác dụng gì. Anh ngang ngược bắt lấy tay kéo cậu đứng dậy.

Thiên Tỉ đang còn ngơ ngác, thì anh đã cầm tay cậu, sau khi nhìn thấy vết thương không đáng kể, không biết có phải là ảo giác của Thiên Tỉ, mà cậu lại thấy anh như thở phào nhẹ nhõm.

"Đi dán band-aid đi!" Vẫn là giọng điệu ra lệnh và lạnh lùng ấy.

Nhưng...Dường như đã không còn lạnh lùng và thờ ơ không quan tâm như trước đây từng đối xử với cậu nữa.

Trái tim Thiên Tỉ nhảy lộp bộp, cậu chỉ 'ồ' một tiếng, trong bụng lại không thể hiểu nổi rốt cuộc anh có ý gì.

Chẳng lẽ anh áy náy vì vết thương đó tại mình mà ra, làm cậu phải bị đau, cho nên mới như vậy?

Thiên Tỉ tính ngồi xuống nhặt tiếp những mảnh vỡ, Vương Tuấn Khải lại kéo cậu lên lần nữa.

Anh cảnh cáo cậu, "Cậu tốt nhất nên ngoan ngoãn ngồi yên cho tôi!"

"Tôi muốn dọn dẹp những...."

"Mấy thứ đó ngày mai tự nhiên có người giúp việc đến dọn."

"Nhưng...."

"Không có nhưng nhị gì hết." Vương Tuấn Khải ngắt lời cậu, sau đó ngồi xuống đối diện cậu, mắt lạnh nhìn cậu, "Dịch Dương Thiên Tỉ, chúng ta nên bàn chuyện quan trọng một chút."

Chuyện quan trọng?

Giữa bọn họ, có chuyện quan trọng cần bàn sao? Có lẽ không ngoài chuyện đứa bé và kết hôn.

Hôn nhân, cậu không cần, đúng hơn là không nhận nổi. Còn đứa bé.... Ngoài Vương Tuấn Khải ra, hầu như người của trong nhà ai cũng đều muốn giữ lại...

Ban đầu, cậu vốn cũng không muốn đứa bé này, thế nhưng mấy ngày trôi qua, ngược lại cảm thấy việc mang thai này cũng thật kỳ diệu.

Nếu như anh thật sự bảo cậu bỏ đi đứa bé, cậu thật lòng không nỡ....Không nỡ bỏ đi núm ruột của mình....

"Nếu như anh muốn bắt tôi bỏ đứa bé, tôi sẽ không làm đâu." Cậu nói ra suy nghĩ của mình.

Sắc mặt anh đột nhiên trở nên âm u, nóng nảy nói, "Cậu tốt nhất đừng nhắc đứa bé trước mặt tôi."

Không phải nói chuyện đứa nhỏ?

Chuyện này khiến cậu cảm thấy thật ngoài ý muốn, hơn nữa cũng thấy nhẹ nhõm, chỉ là, ngay sau đó lại cảm thấy thất vọng....Anh vẫn không tin tưởng đứa bé này là con của anh....

"Ngày mai, cậu phải đến phòng thư ký trình diện." Anh mở miệng nói ra cái chuyện mà anh nói là 'chuyện quan trọng'.

Thiên Tỉ kinh ngạc trợn mắt. Cậu cứ nghĩ anh sẽ từ chối, không ngờ anh lại đồng ý một cách sảng khoái như vậy.

"Có điều...." Vẻ mặt anh chợt nghiêm túc, cậu cẩn thận nghe, "Thứ nhất, ở trong công ty, không được phép nói với bất kỳ ai về quan hệ của hai chúng ta!"

"Về điểm này, Vương tiên sinh có thể yên tâm." Bởi vì....Quan hệ giữa họ, vốn cũng chẳng ra làm sao, cậu biết phải nói gì? Cả hai bây giờ, đơn giản chỉ là bị ràng buộc bởi đứa bé mà thôi.

"Tốt nhất là như vậy." Anh hừ mũi nói tiếp: "Thứ hai, đừng tưởng rằng là người có thai thì có thể lười biếng! Tôi sẽ làm theo lệ sắp xếp việc nặng cho cậu làm, nếu cảm thấy không thể chịu nổi, thì mau sớm cút trước khi bị đuổi việc!"

"Tôi sẽ làm được." Cậu cố chấp trả lời.

"Được, có thể chấp nhận được hai điều này, vậy ngày mai cậu cứ đến trình diện. Dịch Dương Thiên Tỉ, tôi hy vọng cậu sẽ không hối hận khi muốn vào công ty của tôi!"

Thiên Tie thoáng nở nụ cười chua xót, "Cho dù có hối hận, tôi cũng sẽ hoàn thành tốt những việc mình đã nhận làm."

Vương Tuấn Khải sững sờ trước câu trả lời của cậu.

Trong cơ thể cậu ẩn chứa sự kiên quyết cứng cỏi, luôn khiến cho anh cứ phải nhìn cậu bằng cặp mắt khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro