Chương 43: Ham muốn không thể chờ đợi .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đợi Yumi đi rồi, Thiên Tỉ mới xoay người lại.

"Tổng giám đốc, xin hỏi tìm tôi có chuyện gì ?" Cậu cố gắng giữ giọng của mình thật bình tĩnh để hỏi.

"Theo tôi vào đây!" Vương Tuấn Khải cực kỳ không thích thái độ đó của cậu, chỉ lạnh lùng ra lệnh.

Thiên Tỉ bỗng đờ người ra. Nghĩ đến lời cảnh cáo của anh vào tối hôm qua, vì vậy không bước theo vào mà chỉ nói: "Tổng giám đốc có chuyện gì xin cứ nói ở đây ."

Nếu anh đã không muốn công khai mối quan hệ của họ, vậy thì cứ duy trì một khoảng cách nhất định sẽ tốt hơn.

Vương Tuấn Khải nhìn bộ mặt cảnh giác của cậu, chỉ khoanh tay hừ lạnh một tiếng."Dịch Dương Thiên Tỉ, cậu nghĩ tôi bảo cậu đi vào trong đó để làm gì? Chẳng lẽ...." Anh cố tình dừng lại, rồi kề sát vào bên tai cậu nói.

Rõ ràng nhận thấy hàng mi dài của cậu run lên, mới lui về phía sau một bước. Giọng nói trầm khàn còn có chút mập mờ của anh quanh quẩn bên tai cậu, "Chẳng lẽ, cậu cho rằng tôi sẽ làm tiếp chuyện tối qua chưa làm xong?"

Được anh nhắc nhở, những hình ảnh tối qua như cuộn phim chiếu chậm hiện rõ mồn một trong đầu Thiên Tỉ.

Cậu chỉ cảm thấy mặt nóng như bị bỏng, cắn môi nói, "Tổng giám đốc, xin anh tự trọng."

"Hừ...." Vương Tuấn Khải cười khỉnh một tiếng, "Dịch Dương Thiên Tỉ, đừng giả vờ ngây thơ trước mặt tôi nữa, cậu chỉ có thể lừa được mẹ tôi!"

Bị chà đạp sỉ nhục, Thiên Tỉ rũ mắt cụp mi xuống, giọng nói càng lạnh lùng xa cách, "Tổng giám đốc, nếu như chỉ muốn nhục nhã tôi thì giờ cũng đã nhục nhã xong rồi. Bây giờ tôi phải quay lại làm quen với công việc. Xin chào!"

Không đợi anh có phản ứng gì, cậu xoay người toan bỏ đi.

Lại bị cậu chống đối lời mình nói, Vương Tuấn Khải hét toáng lên: "Dịch Dương Thiên Tỉ, cậu dám bước thêm một bước nữa thử xem!"

Thiên Tỉ không muốn nán lại thêm một chút nào nữa.

Anh bây giờ tựa như con nhím mọc gai khắp người. Bởi vì có đứa bé mà anh căm hận cậu, chán ghét cậu, lúc nào cũng muốn nghĩ coi làm sao để làm nhục cậu ở mọi nơi, khiến cậu khó chịu anh mới hả dạ.

Vì vậy, cậu cần gì phải ở lại? Nghĩ vậy, đương nhiên Thiên Tỉ coi những lời anh nói như gió thoảng bên tai.

Lúc này Vương Tuấn Khải đã thật sự bị cậu chọc giận. Tiến lên một bước, tóm lấy tay Thiên Tỉ, ngang ngược kéo cậu về phía mình, "Thiên Tỉ, cậu to gan thật! Tôi cho phép cậu đi chưa?"

Tính tình Thiên Tỉ có tốt mấy cũng không khỏi cau mày.

"Vương tổng, rốt cuộc anh muốn làm gì?" Cậu không dám quá to tiếng, sợ gây sự chú ý cho các đồng nghiệp cách vách.

Vương Tuấn Khải không nói không rằng, lôi kéo Thiên Tỉ đi vào phòng làm việc.

Tay anh dùng sức rất mạnh, như thể muốn bóp chết cậu mới chịu.

Anh thừa nhận, lúc đầu anh muốn giữ cậu lại chính là để chà đạp làm nhục cậu một trận. Anh thật sự rất giận chuyện cậu có con với kẻ khác, giận cậu cả gan dám phản bội anh....

Nhưng bây giờ....

Cậu càng muốn đi, anh càng không để cho cậu đi!

Sau khi kéo cậu vào phòng làm việc, liền đóng sầm cánh cửa lại thật mạnh.

Sức lực thô bạo đó đã đủ dọa được Thiên Tỉ. Cậu ra sức hất tay của anh, theo bản năng tính mở khóa cửa để chạy ra ngoài.

Cửa vừa được mở ra đã bị Vương Tuấn Khải với tay lên từ phía sau bấm luôn chốt khóa lại.

Bóng dáng cao lớn từ đằng sau áp tới, cảm giác bị vây khốn áp bức mãnh liệt, khiến Thiên Tỉ há miệng kinh hoảng.

Cậu khẩn trương đến thở cũng không ra hơi. Tay nắm chặt chốt cửa, không quay đầu lại hỏi: "Vương tổng, rốt cuộc anh muốn sao đây?"

"Cậu nghĩ xem tôi muốn gì?" Vương Tuấn Khải chẵng những không buông cậu ra, ngược lại còn áp sát cậu không chừa khe hở.

Nghe được hương thơm thanh mát thoang thoảng kia, anh lại có phản ứng chết tiệt đó.

Anh áp cơ thể mình tới, vật to lớn nóng rực nào đó lập tức chống lên cơ thể mềm mại của Thiên Tỉ qua lớp quần áo, khiến cậu khẽ run lên.

Người cậu khẩn trương căng cứng, cứng không khác gì đá, cảm thấy bất cứ lúc nào cũng sẽ nứt toạc ra.

Vặn vẹo người để phản kháng, lại cảm nhận được phản ứng bên dưới người cậu càng lúc càng cứng rắn hơn.

Phiền muộn cắn chặt môi dưới, cậu thở hổn hển nhắc nhở, "Vương tổng, là anh...Chính anh nói không muốn cho bất kỳ ai biết quan hệ của hai chúng ta. Xin anh hãy thả tôi đi."

Vương Tuấn Khải giữ chặt cằm cậu, vặn khuôn mặt nhỏ xinh để cậu quay lại nhìn thẳng vào mắt mình, "Dịch Dương Thiên Tỉ, cậu hao tốn tâm tư chỉ để muốn được ở lại nhà tôi, không phải đang đợi chờ tôi muốn cậu sao? Bây giờ tôi đã hoàn thành mong muốn của cậu, cậu nên cảm ơn tôi mới đúng!"

"Tôi nghĩ anh đã hiểu lầm rồi. Tôi chưa bao giờ có ý nghĩ muốn được ở lại nhà anh. Nếu như không phải là bà Vương.... Ưmh...."

Lời còn chưa nói xong, cậu đã vội vàng há miệng hoảng hốt.

Bàn tay của anh đang từ trên eo cậu vòng qua, bao trọn cánh mông đầy đặn xinh xắn. Mạnh bạo nhào nắn như đang muốn trừng phạt cậu.

"Nếu thực sự muốn cự tuyệt tôi, tại sao chỉ tùy tiện chạm nhẹ thôi mà cậu đã không chịu được như thế?" Vương Tuấn Khải cúi đầu mập mờ gặm cắn vành tai Thiên Tỉ, " Thiên Tỉ, thân thể của cậu đã bán đứng lời cậu nói....Cậu vốn đã muốn tôi muốn cậu đến không thể chờ đợi nữa rồi...."

Hốc mắt Thiên Tỉ ngân ngân nước mắt tủi thân. Xoay người lại, bật khóc liều mạng đẩy anh ra.

Nhưng sức cậu có mạnh cỡ nào đi nữa cũng không thể nào đi chuyển được thân hình cao lớn của anh.

Ngược lại thoáng chốc đã bị anh giữ lại hai tay, giơ cao qua đỉnh đầu. Bàn tay còn lại không chút do dự đẩy cao áo cậu lên.

"Đừng...." Cậu hoảng sợ hô lên, nước mắt sắp trượt ra khỏi hốc mắt.

Ánh nắng mặt trời buổi sáng rất mát mẻ trong lành. Chiếu vào qua tấm rèm che, phác họa bóng mờ bóng dáng của anh đang bao phủ lên người cậu.

Nhưng....Điều này chẳng hề ảnh hưởng gì đến thị giác của anh.

Dáng người trắng mịn nõn nà xinh xắn của cậu hiện ra đầy đủ không bỏ sót trước mắt anh. Bởi vì đang mang thai, nên cơ thể cậu càng nở nang , da thịt căng mịn, bị chèn ép dưới hai lớp áo càng thêm quyến rũ hấp dẫn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro