Chương 47: Tâm sự đêm khuya .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Bà Vương vừa thấy hai người cùng nhau từ trên xe bước xuống, lòng bà lập tức vui như nở hoa.

Vốn còn lo lắng Thiên Tỉ không chịu nổi áp lực từ công việc trong công ty, không ngờ lúc này hai đứa lại cùng về nhà chung, trái lại còn làm cầu nối cho tình cảm của hai đứa nó.

Tuy sắc mặt hai đứa đều không tốt, nhưng như vậy ít nhất cũng coi như có chút tiến triển tốt.

..... ..... ..... .....

Hiếm khi có được ngày nào như hôm nay, Thiên Tỉ và Vương Tuấn Khải ngồi dùng cơm chung một bàn.

Bà Vương vui vẻ chuẩn bị đủ thứ, Thiên Tỉ không muốn ngồi một mình với anh ở trong phòng ăn, nên cũng theo bà Vương và nhà bếp bận bịu giúp dì Liễu lo việc bếp núc.

Nhưng vừa nghe được mùi khói dầu, Thiên Tình liền cảm thấy lồng ngực nhộn nhạo khó chịu.

Sắc mặt cậu lập tức trắng bệch bỏ chạy ra ngoài, bụm miệng lao thẳng vào nhà vệ sinh.

Thấy bóng dáng vội vàng xẹt qua ngay cạnh mình, Vương Tuấn Khải không nhịn được cau mày. Cô ta bị làm sao vậy?

Con trai, mau đi xem Thiên Tỉ thế nào đi. Có phải lại nôn ói nữa rồi không?" Bà Vương cẩn thận bưng canh từ nhà bếp ra, lo lắng nhìn theo bóng dáng của Thiên Tỉ rồi nhắc nhở con trai.

Thi Nam Sênh liếc nhìn bóng dáng kia, cuối cùng cũng gấp laptop đang để trên đùi lại.

... ... ...

Thiên Tỉ cảm giác dạ dày mình như sôi trào cuồn cuộn, nhưng nôn mãi cũng không nôn ra thứ gì. Vùi mặt vào bồn rửa mặt nôn ọe một lúc mà mệt lả cả người.

Một miếng khăn giấy sạch từ bên cạnh yên lặng đưa tới.

Cậu hơi sửng sốt, nghiêng mặt nhìn sang, đối diện là một đôi mắt sâu thẳm khó dò.

Tim đập thình thịch, cậu cầm khăn giấy rồi vội vã quay mặt đi nói, "Cảm ơn"

Nhỏ nhẹ nói lời cảm ơn, thế nhưng anh lại lạnh lùng đáp: "không cần! là mẹ tôi bảo đến xem cậu thế nào."

À... Cậu thất vọng rũ mắt xuống, không nói gì nữa chỉ vốc nước súc miệng.

***

Đến tối.

Thiên Tỉ vừa đọc và làm quen với đống tài liệu xong, thì biểu tượng QQ đột nhiên nhấp nháy.

Cậu mở ra thì thấy một nick name có tên là ' Tỉ Thiên' gọi mình.

Cậu hai Mộ gia? Anh ta đổi tên nick QQ thành cái tên này?

Tỉ Thiên (icon ôm) : Chào em, nên đi ngủ rồi!

Thiên Tỉ (icon che miệng cười): Còn sớm mà, đang bận làm việc.

Tỉ Thiên (icon nghi ngờ): Công việc bên Miss không phải em đã nghỉ rồi sao?

Thiên Tỉ (icon gật đầu) : Bây giờ đang ở một công ty thực tập.

Tỉ Thiên: Như vậy cũng tốt. Trong quán bar toàn là đám thanh niên hư hỏng, không thích hợp với những cậu bé như em. (icon che miệng cười).

Dòng chữ này khiến Thiên Tình bỗng nhớ lại cái đêm Trần Âm thổ lộ với cậu khi mới gặp mặt, không nhin được cười đánh ra một hàng chữ: Anh cũng là một thanh niên hư hỏng!

Chàng trai ngồi bên kia không nhịn được phì cười.

Tỉ Thiên (icon suy nghĩ): Lần đầu tiên đã bị em lật tẩy rồi, đúng là không còn gì mất mặt bằng.

Thiên Tỉ (icon đắc ý): Tại lần đó có người khoác lác, nên mới trở thành thanh niên xấu.

Tỉ Thiên (icon mắc cỡ): Chúng ra bỏ qua chuyện này đi, em là bạn của anh trai anh à?

Thiên Tỉ suy nghĩ một hồi lâu, mới nghiêm túc gõ lại một câu: "Anh trai của anh là bạn của ông chủ tôi, nên cũng có gặp qua mấy lần."

Tỉ Thiên  (icon bừng tỉnh hiểu ra) : Thì ra là vậy. Được rồi, cậu bé đi ngủ đi, đi ngủ thôi! Cậu nên ngủ sớm, như vậy da mới đẹp được.

Thiên Tỉ nhìn đoạn chat nhấp nháy kia, môi nở nụ cười ngọt ngào.

Trong lòng hơi âm ấm. Cảm giác có bạn quan tâm thật tuyệt...

.... ....

Vương Tuấn Khải từ phòng sách bước ra đi về phía phòng ngủ, nhưng vì tại một căn phòng khác vẫn đang hắt ra ánh đèn mà không kiềm được dừng lại bước chân.

Cũng muộn rồi sao cậu ta còn chưa ngủ?

Chẳng lẽ, cậu ta không biết người có thai nên nghỉ ngơi sớm mới tốt sao?

Vương Tuấn Khải cau mày, quay người chuyển hướng bước vào một căn phòng khác.

Lúc đẩy cửa đi vào trong phòng, hình ảnh trước mắt càng làm anh tức điên.

Cậu đang có thai, chẳng biết kiêng kỵ gì mà dám dùng máy vi tính! Vọc máy vi tính còn chưa tính, đã vậy còn nằm ngủ luôn trên bàn!

Cậu làm mẹ kiểu gì không biết, chẳng có chút trách nhiệm gì cả!!

Anh mím môi, sầm mặt sải bước đi vào. Khi đến gần, vộn định lay cậu dậy, nhưng khi gần chạm tới gương mặt an lành say ngủ kia tay đã vươn ra nửa chừng bỗng dừng lại.

Trái lại còn không kiềm được lòng mà vuốt ve lên gò má cậu.

Làn da trắng nõn, mịn màng, như quả bơ sữa mới hái, để cho anh không dằn được lòng muốn nâng niu vuốt ve, động tác êm ái lướt qua như vải bông, như thể rất sợ làm đánh thức giấc ngủ say nồng của tiểu yêu tinh luôn ẩn trong lòng anh....

Lần trước cùng Bạch Nhã ở khách sạn, rõ ràng rất muốn tiến thêm một bước, nhưng có miễn cưỡng cỡ nào cũng không thể tiếp tục được. Đã vậy... Lần nào cũng thế, trong đầu anh chỉ có mỗi hình bóng của tiểu yêu tinh này!

Vương Tuấn Khải thấy mình thật sự bị đầu độc nặng lắm rồi, lại còn là một cậu bé suốt ngày chỉ biết dùng mưu mô lừa dối anh đầu độc!

Lơ đãng ngẩng đầu, vô tình chạm phải màn hình trên máy tính, rất nhanh đã độc hết đoạn đối thoại chat còn chưa kịp tắt kia.

'Tỉ Thiên' và 'Thiên Tỉ'!

Tên cặp! Có cần phải sến súa đến mức này không?

Còn có cái gì là 'lần đầu tiên' rồi 'thanh niên hư hỏng'...

Từng con chữ đập vào mắt Vương Tuấn Khải, toàn là những lời lẽ trắng trợn lộ liễu. Không cần làm rõ ràng tình huống, liền mặc định cho rằng cả hai đang ám chỉ cái đêm hôm ở nhà họ Mộ....

Hơn nữa... Cậu ta còn dám nói mình là ông chủ của cậu ta?

Rất đúng! Mình đúng là ông chủ của cậu ta! Cậu ta vốn chính là thứ đàn ông lăng nhăng mình bỏ tiền ra mua về! Vậy không phải là ông chủ thì là cái gì? Hai chữ này, tuy đơn giản nhưng vô cùng thực tế chứng minh quan hệ của bọn họ!

Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng trong bụng lại đang sôi sục lửa giận, hơn nữa mỗi lúc càng dâng trào không thể ngăn cản được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro