Chương 49 : Một phen hú vía .!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Edit: TiêuKhang

Thời điểm khi anh rốt cuộc cũng chạy nước rút, thì bụng dưới cậu râm ran đau nhói, đau đến mặt mày tái nhợt, cuối cùng không chịu nổi nữa ngã sang một bên.

Thiên Tie ôm bụng, tay còn lại yếu ớt túm lấy bàn tay anh, run rẩy mơ màng nói, "Đau....quá...."

Vương Tuấn Khải mắt lạnh nhìn cậu, "Dịch Dương Thiên Tỉ, cậu khỏi giả vờ trước mặt tôi nữa!"

Anh muốn hất cậu ra, nhưng bàn tay nhỏ bé của cậu vẫn ngoan cố túm anh lại cầu xin giúp đỡ: "Giúp dùm tôi.... Đứa bé...."

Lòng bàn tay tuôn ra từng lớp mồ hôi lạnh, hơi lạnh từ đầu ngón tay của cậu trực tiếp len lỏi thấm vào ngực anh.

Nhìn khuôn mặt nhỏ đã tái nhợt, tim anh chợt nhói lên một cái.

Shit! Dáng vẻ đau đớn này căn bản không thể nào giả vờ được!

Anh gần như lập tức rút ra khỏi cơ thể cậu, ngồi xổm xuống, vuốt đi những sợi tóc lòa xòa trên trán, "Dịch Dương Thiên Tỉ, em sao vậy?"

Thiên Tỉ đã choáng váng xây xẩm nào còn nghe được anh nói gì, chỉ cảm thấy bụng quặn đau từng cơn, như đang kéo căng hết các dây thần kinh của cậu vậy.

"Chết tiệt thật!" Vương Tuấn Khải chưa bao giờ có cảm giác phiền não như lúc này.

Vừa rồi do nóng giận quá, anh đã quên mất chuyện cậu đang mang thai.

Bế Thiên Tỉ đặt ngay ngắn lên giường, tiện tay vớt qua áo ngủ khoác lên người cậu, sau đó mới đi ra mở cửa hô lên: "Quản gia! Quản gia!"

"Cậu chủ." Quản gia đã đi ngủ, nghe tiếng hô hoáng mới vội khoác áo khoác hấp tấp ngồi dậy. Từ dưới lầu ngước đầu lên nhìn anh, "Cậu chủ, xảy ra chuyện gì vậy?"

"Chuẩn bị xe. Sau đó liên hệ bác sĩ Tống khoa phụ sản, nhắn ông ấy lập tức đến bệnh viện đợi tôi!" Vương Tuấn Khải ra lệnh.

Quản gia vừa nghe vậy, trong lòng thầm than không xong rồi, biết được Thiên Tỉ đã xảy ra chuyện, không dám chậm trễ nữa, vội vã hớt hải tóm lấy chìa khóa chạy nhanh xuống nhà để xe.

Bà Vương cũng bị tiếng động làm cho tỉnh.

Lúc bà khoác áo ngoài đi nhanh đến thì Vương Tuấn Khải đã mặc quần áo chỉnh tề cho Thiên Tỉ và đang ôm chặt cậu vào lòng.

Mặt mũi cậu tái nhợt vùi trong ngực anh, bàn tay nhỏ bé cuộn cong lại túm lấy cổ áo trước ngực anh không buông.

Vẻ đau đớn khổ sở đó và sự lệ thuộc trong vô hình đều hiển hiện rõ ràng.

"Trời ơi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Bà Vương cũng bị dọa đến tuôn mồ hôi lạnh đầy người.

Sắc mặt Vương Tuấn Khải xanh mét, trông vô cùng căng thẳng.

Nhìn gương mặt nhỏ suy yếu của cậu vùi sâu trong ngực, nỗi đau mơ hồ khó tả không ngừng lan tràn khắp lồng ngực.

"Mẹ, mẹ đi ngủ trước, con đưa cậu ấy đến bệnh viện." Anh nói nhanh mấy chữ đó xong liền đi vòng qua bà Vương chạy như bay xuống lầu.

Bà Vương nhìn căn phòng bừa bộn lộn xộn những thứ kia, lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Trong lòng thương yêu Thiên Tỉ bao nhiêu, thì giận thằng con lỗ mãng của mình bấy nhiêu. Lòng dạ bất an lo lắng, cũng không kịp đổi bộ quần áo, nhanh chân bước theo hai người đi ra ngoài.

.... .... ....

Lúc Vương Tuấn Khải bế Thiên Tỉ chạy ra thì quản gia đã lái xe đến đợi ở cửa.

Quản gia vội bước xuống mở cửa xe bên ghế cạnh tài xế, Vương Tuấn Khải khom người cẩn thận đặt Thiên Tỉ lên ghế phụ.

Bà Vương lúc này cũng đã ngồi yên ở ghế sau.

"Mẹ, sức khỏe mẹ không tốt, mẹ vào nghỉ ngơi trước đi. Cậu ấy có con trông là được rồi!" Vương Tuấn Khải vừa ngồi vào ghế lái vừa khuyên mẹ mình.

"Con cứ lái xe trước đi." Bà Vương tức giận liếc nhìn con trai oán trách, "Con xem con đã làm gì hả, cơ thể Thiên Tỉ vốn đã yếu lắm rồi, sao con có thể không chú ý như vậy được chứ?"

Vương Tuấn Khải cúi đầu nhìn sang cậu trai bên cạnh đang cuộn thành một đoàn, ánh mắt anh có phần hơi phức tạp.

Thấy cậu không ngừng run rẩy, ánh mắt thoáng tối đi, theo phản xạ tự nhiên liền cởi áo trên người ra khoác lên trên người cậu.

Hàng loạt động tác làm liền một mạch hoàn toàn không có bất kỳ suy nghĩ gì.

Bà Vương nhìn mà chỉ biết lắc đầu, "Con đừng lúc nào cũng ức hiếp thằng bé, Thiên Tỉ nó là một cậu trai rất ngoan, mẹ nhìn ra được...."

Là một cậu trai rất ngoan?

Động tác của Vương Tuấn Khải lập tức khựng lại, đáy mắt ảm đạm u ám.

Sau đó....Anh ngượng ngập thu tay về, khóe môi nở nụ cười mỉa mai.

Đạp chân ga, khởi động xe xong anh mới trả lời bà Vương, "Không biết cậu trai này đã cho mẹ uống bùa mê gì. Nhưng con tin chắc rằng, nửa đêm nửa hôm lên mạng chat chít ve vãn với đàn ông, loại người như thế tuyệt đối không phải là cậu trai ngoan gì đó như mẹ nói đâu!"

Ve vãn đàn ông? Con trai bà xác định không nhìn lầm chứ?

Kiểu con trai bảo thủ như Thiên Tỉ vậy, sao có thói ve vãn cợt nhả với đàn ông?

***

Trong phòng bệnh. Bác sĩ đang bận rộn làm kiểm tra.

Vương Tuấn Khải đứng ở ngoài phòng, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng rên rỉ đau đớn ngắt quãng, đồng thời còn có tiếng hỏi thăm chừng của mẹ từ phòng kiểm tra truyền ra.

Tựa vào vách tường lạnh lẽo, lướt qua trong đầu chỉ toàn là dáng vẻ khổ sở yếu ớt của Thiên Tỉ. Trong lòng lại cảm thấy ngột ngạt nóng nảy.

Đúng là khốn kiếp! Khi nãy mình còn cảm thấy ân hận nữa cơ chứ. Tại sao mình phải ân hận? Nếu như không phải tại cậu ta phản bội mình trước, nếu không phải cậu ta ve vãn Mộ Trầm Âm, thì sao mình có thể tức giận đến vậy?

Lúc này, cửa phòng kiểm tra được mở ra.

Bóng dáng nhỏ nhắn lập tức xuất hiện, từ bên trong được đẩy ra ngoài. Trên tay đang cắm ống truyền dịch.

Bà Vương và bác sĩ Tống đi theo ở phía sau.

Cậu thế nào rồi? Còn đứa bé, có bị làm sao không?

Hai vấn đề đó bỗng xuất hiện trong đầu anh, nhưng lời đã đến bên môi, lại không hỏi được chữ nào.

"Bác sĩ, chắc chắn đứa bé không có vấn đề gì chứ?" Là giọng lo lắng của bà Vương hỏi lại lần nữa.

"Khiến người nhà phải một phen hú vía rồi." Lời của bác sĩ Tống, đồng thời khiến cả hai thở phào nhẹ nhõm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro