Chương 5: Ở nhà đợi anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: TiêuKhang

Đây là điểm khác nhau một trời một vực với thế giới của cậu.

"Vào đi thôi." Sau lưng có người thúc giục.

Thiên Tỉ khẽ gật đầu, theo người nọ đi vào biệt thự. Quả nhiên, cách trang trí trong biệt thự cũng xa hoa đến mức khiến cậu líu lưỡi.

Không khí như vậy làm cho Thiên Tỉ hơi mất tự nhiên. Dưới sự hướng dẫn của quản gia, cậu ôm túi xách giống như đứa bé hiền lành ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha.

"Cậu Dịch, hay là cậu đi tắm trước và đi ngủ đi, khách phòng cũng chuẩn bị xong cho cậu rồi." Quản gia thấy cậu ngồi đó ngồi cũng khá lâu vì vậy lên tiếng đề nghị.

Cậu trai này xem ra cũng còn nhỏ tuổi, có đôi mắt rất trong sáng, nhìn cũng hiền lành. Vì vậy quản gia cũng có thiện cảm với cậu.

"Không cần làm phiền, tôi ngồi ở đây đợi Vương tiên sinh cũng được." Thiên Tỉ thoáng nở nụ cười, mắt nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường thật to hỏi, "Thi tiên sinh có nói khi nào sẽ về không ạ?"

"Cậu chủ chỉ nói có cuộc xã giao quan trọng, không nói rõ là mấy giờ. Có thể sẽ hơi muộn một chút."

"Vâng. Vậy chú đi ngủ trước đi, tôi ngồi đây đợi anh ấy cũng được."

Thiên Tỉ hơi thấy khó hiểu, tại sao hôm nay Vương Tuấn Khải gọi mình lại đây, trong khi bên cạnh anh rõ ràng đã có cô gái khác rồi.

Là vì hôm nay tình cờ gặp lại mình, cho nên mới nhớ tới việc tìm mình để đòi quyền lợi của anh ta sao?

...

Thời gian từng chút trôi qua mà vẫn không thấy Vương Tuấn Khải về. Mệt mỏi cả ngày, rốt cuộc Thiên Tỉ cũng không chống đỡ nổi nữa, nghiêng đầu ngủ thiếp đi.

Lúc Vương Tuấn Khải về nhà thì nhìn thấy cảnh tượng này.

Trong phòng khách rộng lớn chỉ còn mỗi chiếc đèn mờ để bàn. Dáng cậu vốn nhỏ người, nằm co ro ngủ trên ghế sô pha nhìn như đứa con nít, nếu không để ý thì sẽ không biết đến sự hiện diện của  cậu.

Cặp sách rơi xuống đất, có vài quyển sách giáo khoa rơi ra nằm ngổn ngang.

Còn đi học sao?

Vương Tuấn Khải bước tới đẩy cậu một cái, "Này!"

Vốn lạ chỗ, với cũng mới ngủ không lâu, bị đẩy một cái Thiên Tỉ lập tức giật mình tỉnh hẳn.

Hé mắt bắt gặp anh đang cúi đầu nhìn mình, vội từ trên ghế sô pha ngồi thẳng người dậy, "Xin lỗi, tôi ngủ quên."

Vương Tuấn Khải ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn đối diện cậu, nheo đôi mắt say lờ đờ, vẫy tay với cậu, "Lại đây."

Thiên Tỉ để trần đôi chân trắng như ngọc đi qua, còn chưa kịp mở miệng nói gì, Vương Tuấn Khải đột nhiên vươn tay nhốt lại vòng eo mảnh khảnh của cậu.

Cậu bị dọa sợ trố mắt nhìn anh.

Sau đó tay anh tăng sức, Thiên Tỉ gỏn gọn ngã ngồi trên hai chân anh.

Mùi rượu nồng nặc xông vào mũi, Thiên Tỉ còn nghe được tiếng tim anh đập rất trầm ổn, cùng với hơi thở nóng rực....Tất cả như đang chuốc say cậu...

"Em và cậu ta có quan hệ gì?" Mở miệng là câu chất vấn lạnh như băng.

Cổ tay anh bá đạo kềm ở cằm cậu, buộc cậu phải nhìn thẳng mình.

"Cậu ta?" Thiên Tỉ không hiểu nhìn anh.

Vương Tuấn Khải cho là cậu giả vờ giả vịt, lạnh mặt hỏi, "Em đã có bạn trai, còn dám ra giá bán? Sao đây? Em chỉ làm được những chuyện dơ bẩn thế này thôi sao?"

Mặc dù cậu thật sự có làm chuyện bán mình đó, nhưng những lời của Vương Tuấn Khải lúc này vẫn làm cậu tổn thương nặng nề.

Mím môi, mắt lấp lánh nước nhìn anh, "Anh đang nói cái anh họ Mộ kia?"

Quả nhiên...

Vương Tuấn Khải cười lạnh một tiếng, "Tôi không thích san sẻ tình nhân với bất kỳ ai! Dịch Dương Thiên Tỉ, giao dịch của chúng ta kết thúc!"

Kết thúc? Vậy bệnh của chị...

Thiên Tỉ nghĩ đến người chị đáng thương, vội giải thích, "Tôi không có, tôi chỉ vừa mới quen anh ta vào tối nay mà thôi."

"Mới quen tối nay?" Đáy mắt nổi lên sự đùa cợt mỉa mai, "Mới quen mà đã là bạn gái của cậu ta? Chê tôi cho em quá ít?"

Thiên Tỉ cắn môi.

Trong mắt anh, cậu chỉ là loại người dơ bẩn không ai sánh bằng....

Nỗi chua sót cuồn cuồn gợn sóng nơi đáy lòng.

Cậu uất ức giải thích: "Tôi không phải là bạn gái anh ta, càng không phải muốn tiếp cận anh ta. Đêm nay chẳng qua do anh ta và những người khác đánh cuộc với nhau, mới ăn nói lung tung tôi là bạn gái anh ta."

Vương Tuấn Khải nhìn cậu không chớp mắt, như đang cân nhắc xem lời cậu nói là thật hay giả.

Tầm mắt cuối cùng dừng trên  đôi con ngươi hổ phách kia , môi mỏng nhấp nháy mở miệng: "Hôn tôi! Để tôi tự mình kiểm nghiệm, cái miệng nhỏ này của em rốt cuộc có nói dối hay không?"

Thiên Tỉ nhìn trân trối người đàn ông khiến bản thân rung động tim đập dồn dập.

Bàn tay nhỏ bé níu lấy áo sơ mi của anh, vô ý thức càng siết chặt hơn.

"Sao? Không dám?" Vương Tuấn Khải nhíu mày.

Rút về ống tay áo, dựa người ra phía sau, ung dung bình thản nheo mắt nhìn cậu, tay đặt trên eo cậu không ngừng vuốt ve lên xuống, "Lần trước thời điểm 'dụ dỗ' tôi, em đâu có như thế này."

Hàng mi dài run run, Thiên Tỉ nhìn lên bờ môi gợi cảm của anh, tim lúc này đập mỗi lúc càng nhanh.

Cúi đầu, lấy hết dũng khí ngập ngừng dán môi mình lên.

Người Vương Tuấn Khải từng tiếp xúc nhiều không kể hết, sự tự chủ càng không tầm thường. Nhưng khoảnh khắc hai đôi môi chạm vào nhau, đầu óc anh bỗng trong nháy mắt trống rỗng. Theo bản năng, càng ôm cậu trai trong ngực chặt hơn.

Đối với việc hôn môi, Thiên Tỉ vẫn còn rất non nớt. Giây phút này, trái tim căng thẳng muốn nổ tung, vì vậy môi vừa chạm môi thì cậu vội muốn thối lui.

Vùa được thưởng thức hương vị ngọt ngào ấy, Vương Tuấn Khải dễ gì chịu buông tha dễ dàng như vậy?

Bàn tay di chuyển lên phía trên, không nói không rằng giữ chặt ót không cho cậu có cơ hội lùi bước.

Lưỡi anh tìm kiếm dây dưa với cậu. Sau đó chìm đắm không thoát nổi bởi nụ hôn này.

"Ưm..." Thiên Tỉ thở nặng ra tiếng, chỉ có thể ngơ ngác đón nhận nụ hôn của anh.

Anh hôn rất mạnh bạo, hôn đến bất chấp tất cả.

Mãi đến khi thấy Thiên Tỉ sắp không thở nổi nữa, Vương Tuấn Khải mới luyến tiếc buông tha.

Nheo mắt nhìn chằm chằm đôi môi sưng đỏ, ngón tay thon dài mơn man trên gương mặt nhỏ đang ửng hồng của cậu, "Rất tốt, không có mùi của đàn ông khác..."

Thiên Tỉ không biết phải nói gì luôn.

Đây là phương pháp kiểm nghiệm mà anh nói? Lẽ nào anh thật sự phân biệt được mùi vị khác sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro