Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Edit: TiêuKhang

Thiên Tỉ không kịp phản ứng, cả người bị một lực mạnh hất văng về phía trước, chúi đầu va vào xe một cái thật mạnh.

Không cho cậu kịp hoàn hồn, Vương Tuấn Khải đã bật chốt cửa.

"Xuống xe! Cút khỏi tầm mắt của tôi!" Anh rống lên giận giữ.

Trong đôi mắt thâm thúy kia chỉ chứa đầy sự giận dữ, như ông Hổ bị người ta chọc giận, đã từ vì thẹn mà hóa thành giận.

Sau lưng truyền tới tiếng mắng chửi um sùm vì anh dừng xe giữa làn đường.

Không đợi Thiên Tỉ đứng vững, xe Vương Tuấn Khải đã như pháo đạn bắn ra phóng thẳng về phía trước, không có chút do dự dù chỉ một giây.

Chạy được khoảng năm mươi mét, cửa sổ xe lần nữa được mở ra, một túi giấy bị anh ném ra từ cửa sổ.

Quần áo bay tán lạn trên không trung, lất phất bay đến phủ lên đầu Thiên Tỉ.

Ngỡ ngàng nhìn chiếc xe vô tình biến mất trước tầm mắt của mình.

Sống mũi cay cay, Thiên Tỉ không kiềm được lệ rơi đầy má.

Tại sao quan hệ của họ lại ra nông nỗi này....

.... .... ....

"Tin, tin, tin...." Tiếng còi chói tai vang lên dồn dập.

Thiên Tỉ bất lực ngồi xổm trên mặt đất, tiếng khóc bị đè nén không thành tiếng.

Gió lạnh rét buốt quét qua khuôn mặt tái nhợt của cậu đau nhói, cũng lan tràn khắp đáy lòng cậu.

"Cậu hai, muốn khóc thì ngồi vào lề khóc có được hay không?"

"Đúng đấy. Có muốn chết cũng đừng gieo họa cho người khác chứ!"

Sự xuất hiện của cậu đã làm cản trở tình hình giao thông.

Có người nhô đầu ra lớn tiếng nói với cậu. Lúc này cậu mới ngơ ngác hồi phục thần trí, vội vàng lau khô nước mắt, sau khi liên tục nói xin lỗi mới chật vật nhặt lên quần áo trên đất lê bước đi vào lề.

.... .... .... ....

Nơi này còn cách nhà họ Vương một quãng đường rất xa.

Đừng nói điện thoại di động, trên người cậu ngay cả một đồng cũng không có. Thiên Tỉ không còn cách nào khác, chỉ đành xách theo túi quần áo đi bộ về nhà.

Cái thành phố này nói ra cũng không nhỏ, cho đến khi Thiên Tỉ đón gió lạnh về đến nhà thì đã hơn mười một giờ trưa.

Tóc tai rối bù, mặt mũi xơ xác, mặt mày trắng bệch....

Thiên Tỉ nghĩ, mình bây giờ nhất định là rất kinh khủng!

Quả nhiên, bà Vương vừa thấy cậu như vậy đã sợ hết hồn.

"Trời ơi, Thiên Tỉ, sao con lại thành ra thế này? Chẵng phải A Khải đi đón con sao, sao hai đứa lại không về chung?"

"Vương tổng đưa con đến trước cửa, sau đó đến công ty rồi ạ." Thiên Tỉ không muốn khiến bà Vương lo lắng nên cố tỏ ra mình không sao.

Bà Vương kéo cậu lại ghế sofa ngồi xuống, "Thiên Tỉ, con hãy nói thật cho bác biết, có phải A Khải lại ức hiếp con nữa rồi không? Con đừng sợ, hãy nói với bác, bác sẽ phân xử cho con."

Thiên Tỉ lắc lắc đầu, không muốn gây thêm rắc rối nữa bèn cười cười nói: " Thật sự là không có gì."

Bà Vương vẫn bán tín bán nghi, nhưng nghe Thiên Tỉ nói vậy cũng không tiện hỏi nhiều. Đành gật đầu căn dặn Thiên Tỉ, "Vậy con lên nghỉ ngơi đi, hôm nay cũng không cần phải đi làm đâu. Để bác điện thoại cho A Khải giúp con xin phép nghỉ."

"Dạ thôi, sức khỏe con hiện cũng ổn rồi, buổi chiều con sẽ đến công ty. Hôm nay mới đi làm ngày thứ hai, nếu nghỉ vậy sẽ rất khó ăn nói sao với công ty."

Bà Vương vẫn thấy lo lắng, "Con chắc mình không sao chứ? Nhưng sắc mặt con trông còn rất xanh."

Thiên Tỉ đứng lên xoay một vòng, "Bác xem, hiện tại con thật sự rất tốt này. Có thể vừa nãy ở bên ngoài gió lớn, cho nên sắc mặt mới không tốt ."

Nếu Thiên Tỉ đã khăng khăng như vậy, bà Vương cũng không tiện làm theo ý mình nữa.

Tuy nó đang mang thai, nhưng cũng không thể lúc nào cũng nhốt nó mãi ở nhà được. Nghĩ vậy, bà Vương không thể làm gì khác hơn phải gật đầu đồng ý, "Vậy con lên lầu nghỉ ngơi một chút đi, đợi ăn cơm trưa rồi hãy đến công ty."

***

Sau khi ngủ một giấc rồi dạy dùng cơm, Thiên Tỉ mới cảm thấy tinh thần khá hơn rất nhiều. Thay bộ quần áo khác rồi tới công ty, vẫn không tránh được bị quản lý mắng cho một trận.

"Cậu làm ăn kiểu gì vậy hả? Cậu tưởng mình là ai? Mới ngày thứ hai đi làm đã dám trốn việc cho tới tận trưa! Cậu nghĩ cái công ty này ai cũng có thể được vào sao?" Âm thanh chì chiết của quản lý trong phòng làm việc không hề nhỏ.

"Tôi xin lỗi." Thiên Tỉ lại một lần nữa nói xin lỗi, hơn nữa còn bảo đảm, "Lần sau nhất định sẽ không còn xảy ra tình trạng như vậy nữa đâu ."

"Cậu chỉ đang là một thực tập sinh mà đã lười biếng như vậy rồi, sau này ai dám mướn cậu về làm nữa chứ!"

"Lần này là lỗi của tôi, tôi xin lỗi!"

"Đúng là hoang đường! Trừ hết thành tích tháng này!"

Thiên Tỉ không còn lời nào để nói, là vì cậu không tuân thủ quy tắc trước.

Quản lý đang tính mở miệng ra oai thêm một trận nữa, nhưng bỗng nhìn thấy bên ngoài cửa thấp thoáng một bóng người, lập tức áp chế cơn giận, đứng nghiêm ngay ngắn.

"Tổng giám đốc."

Thiên Tỉ vốn đang nghiêm túc nghe mắng, vừa nghe tiếng chào hỏi đó liền cứng đờ người, sau đó mới ngẩng đầu nhìn anh.

Sắc mặt anh rất khó coi, như gió rét quá cảnh khiến dân sinh sống không được yên.

Lạnh lùng liếc nhìn quản lý, "Đang la lối cái gì?"

Ách....

Quản lý hiển nhiên không ngờ anh lại đích thân đến hỏi chuyện mình đang la rầy cấp dưới, sửng sốt một lúc mới nói: "Nhân viên mới vào đi làm mới ngày thứ hai đã bỏ bê công việc cho tới trưa, cho nên...."

"Vậy tiếp tục đi!" Vương Tuấn Khải ngắt lời anh ta, sau đó chỉ đảo mắt qua Thiên Tỉ nhưng không hề dừng lại lâu thêm một giây nào cả, càng không có chút xíu dao động nào.

Giống như....

Giữa họ thật sự chỉ là hai người hoàn toàn xa lạ. Không ai biết ai...

Bỏ lại những lời đó xong anh xoay người đi, nhưng dường như nghĩ đến điều gì, lại quay đầu trở lại, tuyệt tình nói, "Lần sau còn đến trễ một lần nữa thì lập tức khai trừ! Không cho thương lượng."

Nghiêm khắc vậy ư? Quản lý theo bản năng rùng mình.

Thiên Tỉ biết, chẳng qua anh chỉ muốn làm khó mình mà thôi....Sở dĩ hôm nay bỏ bê công việc đến tận bây giờ, mọi công trạng chẳng phải đều do anh hay sao?

Nhưng cậu không muốn dễ dàng lùi bước như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro