Chương 56: Bị sỗ sàng .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Cơ Mễ nghe vậy cười cực kỳ vui vẻ.

Hai tổng biên tập, một người thích rượu, một người thích sắc.

Lộ Tranh đã tìm hiểu và biết được những điều này từ lâu, cho nên dẫn theo Emily đồng thời còn mang theo cậu trai mới vào tổng ban, vừa trẻ tuổi lại còn rất xinh đẹp.

Nếu không, trường hợp quan trọng thế này, tại sao phải mạo hiểm dẫn một thực tập sinh đi theo?

Nhận được sự ra lệnh của cấp trên, Emily đành phải nhắm mắt miễn cưỡng ngồi xuống bên cạnh Cơ Mễ.

Thiên Tình cũng không thể làm gì khác đành ngồi xuống cạnh Kevin....Công việc này nếu quan trọng như vậy, mình không thể để vì mình mà bị hỏng được.

Làm vậy, Vương Tuấn Khải mà biết sẽ chỉ càng xem thường mình. Huống chi, nơi này dù sao cũng có nhiều người, có lẽ Kevin cũng không dám làm gì đâu.

Nghĩ vậy, Thiên Tỉ yên lòng ngồi xuống. Nhưng vẫn cố gắng giữ khoảng cách với Kevin.

.... .... ....

Sau khi món ăn được dọn lên hoàn tất, nhóm đàn ông ba người đều ăn uống say sưa vui vẻ. Emily ở bên kia cùng Cơ Mễ đấu rượu, cả hai uống vô cùng sảng khoái, đến nỗi chẳng còn quan tâm gì đến hình tượng nữa, bắt đầu nghiêng ngả như chèo thuyền.

Thiên Tỉ ngồi một góc không nói lời nào, chỉ lặng lẽ ăn chút đồ ăn, muốn mượn việc này để Kevin quên đi sự tồn tại của cậu.

Nhưng....Nào có đơn giản như cậu nghĩ?

Kevin nhấc ly rượu lên mời, "Nào, Thiên Thiên, chúng ta cũng uống một ly."

Sắc mặt Thiên Tỉ tái đi.

Mình đang mang thai, dĩ nhiên là không thể uống rượu, "Thật xin lỗi, tôi nào giờ không uống được rượu."

Bị cự tuyệt một cách thẳng thừng như thế, thế nhưng Kevin vẫn không hề tỏ thái độ không vui, ngược lại còn cảm thấy cậu bé này rất có cá tính.

Nhưng Lộ Tranh bên kia đã bắt đầu không thể ngồi yên. Tự mình đứng dậy, rót ly rượu đưa tới trước mặt Thiên Tỉ, cười nói, "Thiên Tỉ, thầy Kevin tự mình mời rượu cậu, là đã rất nể mặt cậu rồi. Cậu xem xem, ba người chúng tôi ai cũng đều uống hết, chỉ còn mỗi mình cậu thôi. Nào, nào, nào, hãy uống một ly đi."

Rượu đã đưa đến tận miệng, Thiên Tỉ không thể từ chối được nữa.

Quan lớn thì có quyền đè chết quan nhỏ, cậu căn bản không có quyền lựa chọn. Nếu chỉ là uống rượu, thì cậu vẫn có thể ráng nhẫn nhịn.

Dứt khoát lịch sự đứng dậy, nhận lấy ly rượu từ tay Lộ Tranh, hướng Kevin khẽ mỉm cười, "Thầy Kevin, ly rượu này tôi mời anh. Tôi chỉ là một nhân viên mới, nếu có chỗ nào tiếp đãi không chu đáo kính mong thầy Kevin hãy rộng lượng bỏ qua. Vậy nên, buổi trình diễn thời trang lần này của chúng tôi, nếu thầy Kevin có thể đích thân đến hội trường làm chỉ đạo, đó thật là vinh hạnh của chúng tôi." Thiên Tỉ nói xong, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly rượu.

Trên mặt Lộ Tranh nở nụ cười tươi rói như muốn nở ra hoa.

"Tốt, tốt, tốt! Đúng là tuổi trẻ tài cao!" Kevin cũng uống cạn ly rượu của mình.

Tửu lượng Thiên Tỉ vốn đã không tốt, ly rượu trắng đó của Lộ Tranh lại quá mạnh, rượu vừa vào bụng, Thiên Tỉ lập tức loạng choạng đứng không vững suýt nữa đã ngã nhào.

Kevin vội vàng vươn tay đỡ lấy cậu, tốt bụng nhắc nhở, "Ây, cẩn thận một chút."

Bàn tay còn không yên phận lần dò lên ngang eo Thiên Tủ, sau đó trượt dần xuống bóp mạnh một cái lên vòng ba nẩy nở của cậu.

Mặt Thiên Tỉ tức khắc đỏ bừng, hoảng sợ vội vàng lui về phía sau, tính lên tiếng nói gì đó, thì cửa phòng lúc này bỗng bị người từ bên ngoài đẩy ra.

Mọi người đều ngạc nhiên nhìn về phía cửa. Sau khi thấy được người xuất hiện ở ngưỡng cửa mọi người đều ngây ra sững sờ.

Nhất là Thiên Tỉ, cậu đứng chết trân nhìn bóng dáng cao lớn ấy, mất hồn mãi một lúc lâu mà chưa thể bình tĩnh được.

Sao anh lại đến đây?

Đúng vậy! Người vừa tới không phải là ai khác, mà chính là Vương Tuấn Khải. Đi theo phía sau còn có Trần Lâm.

Không ngờ người lãnh đạo trực tiếp đích thân đến, Lọo Tranh nào dám chậm trễ, vội vàng đẩy ghế đứng dậy.

"Vương tổng, sao anh đến đây?" Trên mặt nở rộ ý cười ân cần nịnh nọt.

Vương Tuấn Khải chỉ khẽ gật đầu với anh ta, sau đó cười nhạt bắt tay tượng trưng với Kevin và Cơ Mễ. Thái độ lịch sự nhưng rất xa cách.

Kiểu cách tự nhiên cao quý như một người luôn ở trên cao vời vợi luôn khiến người khác phải ngước nhìn.

Nhưng tầm mắt của anh, chưa từng có một giây nào dành cho Thiên Tỉ. Giống như, anh căn bản không hề biết người này.

Thiên Tỉ mím môi cố chịu đựng cơn váng đầu, đồng thời cũng cúi đầu để né tránh không nhìn anh.

"Đến đây, đến đây, nếu Vương tổng đã tự mình trình diện, vậy mời ngồi ở đây." Kevin vốn đang ngồi trên ghế chủ vị, nhưng lúc này Vương Tuấn Khải lại đến, anh ta đành đứng dậy muốn nhường chỗ lại cho anh.

"Không, các anh mới là chủ khách, cứ bảo phục vụ mang thêm hai cái ghế nữa lên là được."

Vương Tuấn Khải vừa dứt lời, liền có phục vụ mang vào thêm hai cái ghế.

Trần Lâm mỉm cười nói, " Vương tổng rất coi trọng sự hợp tác lần này giữa tuần san 'Fashine' và 'Sự hấp dẫn của phái đẹp', cho nên mới đến gặp hai vị, thật ngại quá, đã quấy rầy rồi."

"Sao lại nói như vậy! Vương tổng có thể tự mình đến, đó là vinh hạnh của chúng tôi." Cơ Mễ nâng ly muốn mời hai người.

Bởi vì sự xuất hiện đột ngột của Vương Tuấn Khải mà bầu không khí đã trở nên thân thiện hơn. Đám người đàn ông bắt đầu tụm lại nâng ly rôm rả.

Thiên Tỉ nghĩ đến hành động mới vừa rồi của Kevin với mình, vì vậy nảy sinh phản cảm, nên không muốn ngồi cạnh anh ta nữa. Lặng lẽ tự nhiên đứng lên âm thầm đổi vị trí.

Nhưng không ngờ Kevin nãy giờ vẫn lo uống rượu bỗng nhiên xoay người lại.

Thấy Thiên Tỉ đứng lên, anh ta không cần nghĩ ngợi gì vươn tay ôm cậu kéo lại.

Uống cũng nhiều rượu, anh ta đã chếch choáng say, bắt giữ hai tay Thiên Tỉ vừa cười vừa sờ sạng nói, "Thiên Thiên, đừng đi mà!"

"Thầy Kevin, xin anh tự trọng!" Thiên Tỉ thấy tay mình như bị lửa bỏng, vội vàng muốn rút tay lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro