Chương 57: Thất vọng .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Edit: Lam Lan

Beta: TiêuKhang

Dù không ngẩng đầu nhưng bọn họ vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén như mũi khoan của Vương Tuấn Khải đang nhìn về bên này.

Kevin không ngờ Thiên Tỉ sẽ to tiếng như vậy, hoàn toàn không để lại cho anh ta chút mặt mũi nào nên sắc mặt hơi khó coi một chút.

Nhưng không thể không tìm một cái bậc thềm cho mình, cười cười nói với Vương Tuấn Khải: "Không ngờ cậu trai này tuổi còn nhỏ mà tính tình lại dữ dằn thế. Tôi chỉ đùa với cậu ấy một chút thôi, không ngờ cậu ấy lại phản ứng mạnh như thế!"

Tầm mắt mọi người đều bắt đầu chuyển sang Thiên Tỉ.

Còn cậu thì theo bản năng nhìn sang Vương Tuấn Khải. Anh sẽ đứng ra giúp mình chứ?

Cho dù anh có ghét mình bao nhiêu đi chăng nữa, nhưng nói gì nói thì mình vẫn là nhân viên của anh mà.

Anh là tổng giám đốc, không phải nên có trách nhiệm bảo vệ nhân viên mình sao?

Rốt cuộc, Vương Tuấn Khải cũng chậm rãi mở miệng, nhưng lời nói ra lại là.....

"Nói xin lỗi với Kevin đi!"

Anh quay sang nhìn Thiên Tỉ, giọng nói nghiêm khắc không hề cho phép sự thương lượng nào.

Mọi người đều sửng sốt.

Thiên Tỉ đứng đó cũng giật mình, đáy lòng nhất thời trào dâng cảm giác bi thương và thất vọng.

Có lẽ cậu đã nghĩ mọi chuyện quá tốt đẹp rồi.

Đàn anh Vương Tuấn Khải luôn có lòng tốt giúp đỡ người mà cậu biết khi còn ở trườn trung học, hiện chỉ còn là quá khứ.

Còn Vương Tuấn Khải ngày nay trong công việc, thậm chí là trong cuộc sống hằng ngày, Vương Tuấn Khải rốt cuộc là người như thế nào, có thể nói rằng hầu như cậu hoàn toàn không biết.

Tuổi còn trẻ như vậy nhưng trong một thời gian ngắn mà đã có thể khiến sản nghiệp của công ty tăng lên gấp bội, ngồi vững vàng trên vị trí lãnh đạo dẫn đầu, hiển nhiên anh là người có thủ đoạn, còn rất....vô tình.

Sự thất vọng tràn trề và khổ sở bao phủ lấy Thiên Tỉ.

Kevin hả hê nhìn Thiên Tỉ tựa như đang chờ cậu nói lời xin lỗi với anh ta.

Thiên Tỉ chống lại ánh mắt sắc lạnh nghiêm khắc của Vương Tuấn Khải, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo không dứt.

Cậu không xin lỗi mà chỉ cầm túi xách của mình lên nói: "Thật xin lỗi, tôi cảm thấy không thoải mái, tôi xin phép đi trước!"

Phản ứng của cậu khiến tất cả mọi người đều sợ đến ngây người.

Mọi người hoàn toàn không ngờ một cậu bé tốt tính này lại cố chấp như vậy.

Thiên Tỉ cầm túi xách của mình lên đi ra ngoài. Nhưng còn chưa đến cửa, giọng nói của Vương Tuấn Khải không nhanh không chậm vang lên.

"Dịch Dương Thiên Tỉ, nếu cậu bước ra khỏi cánh cửa này thì ngày mai không cần đến công ty làm việc nữa!"

Thiên Tỉ sững sờ, bàn tay nhỏ bé theo bản năng nắm chặt túi xách trong tay.

Mình đang làm gì đây? Tự nhiên lại đi cáu kỉnh với anh?

Điều này không phải quá buồn cười rồi sao? Bọn họ là quan hệ gì chứ? Mình có tư cách gì mà đòi náo loạn với anh?

Nhưng anh là cấp trên của mình, không phải nếu anh đã bảo mình làm cái gì thì mình nên làm theo sao?

Nghĩ đến những điều này, Thiên Tỉ liên xoay người lại, cầm theo túi xách đi trở về chỗ mình đã đứng.

Lần này cậu cũng không nhìn Vương Tuấn Khải lấy một cái, chỉ vớt chai rượu trên bàn lên tự rót cho mình một ly đầy, rồi lại chủ động rót cho Kevin một ly.

Lộ Tranh và Emily đều nhìn cậu kinh ngạc.

Cậu trai nhỏ này muốn làm gì vậy?

"Thầy Kevin, vừa rồi thật xin lỗi, là tôi chuyện bé xé ra to, tôi không nên thất lễ như vậy. Ly rượu này là tôi xin lỗi anh. Tôi xin uống trước!"

Thiên Tỉ dứt lời, mắt cũng không chớp, liền uống cạn ly rượu kia.

Ha......

Nói không tức nhưng bây giờ chính cậu cũng đang giận dỗi. Nhưng kể cả có buồn phiền thì có ai để ý đâu chứ?

Kenvin đã lấy lại được thể diện, cũng chỉ cười cười rồi uống sạch ly rượu kia.

Nhưng có bài học kinh nghiệm vừa rồi, biết cậu bé nhỏ này tính tình cũng không vừa nên cũng không tiếp tục trêu chọc cậu nữa.

Mọi người tiếp tục ăn uống, không ai quan tâm đến Thiên Tỉ.

Thiên Tỉ uống rượu vào rồi cảm thấy choáng váng xây sẩm, ăn đồ tay nhưng vẫn cảm thấy vô cùng tẻ nhạt vô vị.

Cuối cùng cậu buông đũa, im lặng ngồi yên chờ tan cuộc.

Cả buổi tối, cậu không nhìn sang Vương Tuấn Khải lấy một cái.

Cho nên cậu sẽ không biết được, không biết vô tình hay cố ý mà ánh mắt của Vương Tuấn Khải vẫn luôn nhìn về bên này.

Ăn uống thêm tầm hai tiếng nữa, mọi người mới bắt đầu ra về.

Cuối cùng cũng được đi, lúc này Thiên Tỉ mới nhẹ nhõm thờ phào một hơi. Đứng dậy mà cả người hơi lảo đảo, Kevin lập tức ôm chặt cậu.

Theo bản năng Thiên Tỉ muốn phản kháng, nhưng ngẩng đầu chạm phải vẻ mặt lãnh lẽo của Vương Tuấn Khải, tim cậu cảm thấy nhói một cái, cũng quên luôn chuyện phải đầy Kevin ra.

Cậu cảm thấy vẻ mặt của Vương Tuấn Khải càng trở nên khó coi.

Chờ đến khi lấy lại tinh thần, cậu mới tránh khỏi ngực Kevin, Emily thấy Thiên Tỉ có điểm bất thường vội bước đến dìu cậu, nhỏ giọng hỏi: "Cậu không sao chứ?"

"Tôi không sao!" Thiên Tỉ xua xua tay, cố mím môi.

Lúc này mọi người mới ra hẳn bên ngoài. Thiên Tỉ và Emily là hai người ra cuối cùng.

Tốp người đàn ông ai cũng lái xe, chỉ có mình Emily và cậu là không có xe.

Kevin nhìn dáng vẻ loạng choạng say của Thiên Tỉ, lòng anh ta như bị kiến chích râm ran, tâm trí cũng loạn cả lên: "Hay là để tôi đưa cậu ấy về cho!"

Kevin vừa nói ra những lời này, cả người Thiên Tỉ cứng đờ.

Theo bản năng cậu lại ngẩng đầu nhìn về phía Vương Tuấn Khải.

Cậu rất hoài nghi, người đàn ông này có thể tàn nhẫn đẩy mình ra ngoài như thế không....

Trong giây phút ấy, hô hấp của cậu như muốn ngừng lại.

Chỉ có thể tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn anh, yên lặng nín thở chờ đợi đáp án của anh.

Mặc dù cậu biết, cho dù kết quả có như thế nào, cậu cũng sẽ không đi theo Kevin, nhưng....

Đáp án của anh, lại rất quan trọng với cô như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro