Chương 6:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: TiêuKhang

"Tôi và anh ta thật sự không có gì." Không biết anh có tin hay không, nhưng cậu vẫn muốn giải thích.

Tay Vương Tuấn Khải vuốt ve nhè nhẹ khóe mắt cậu, nhưng lời nói ra lại khí thế khiếp người, "Từ nay về sau, đừng để tôi nhìn thấy em qua lại với bất kỳ tên đàn ông nào khác. Tôi căm hận nhất chính là bị người ta phản bội."

"Tôi biết rồi..." Thiên Tỉ rũ mắt, không muốn nhìn thấy vẻ mặt say mê của anh khi nhìn đôi ngươi hỏi phách phát quang  của mình nữa.

Sở dĩ khi ấy bà Vương chọn cậu mang thai hộ, cũng là do nhìn thấy đôi mắt này...

Bởi vì Bạch Nhã cũng có đôi mắt y như vậy...

Đang suy nghĩ miên man, Thiên Tỉ đột nhiên bị nhấc bổng lên.

"Á..." Cậu hoảng hồn thốt lên, định thần lại mới phát hiện Vương Tuấn Khải đang bế mình.

"Chưa gì đã kêu la, có phải còn hơi sớm hay không? Đợi lát lên giường em có thể kêu la thoải mái." Đáy mắt anh ẩn hiện vẻ trêu chọc ranh mãnh khiến mặt Thiên Tỉ bỗng chốc đỏ lên. Chỉ có thể xấu hổ cắn môi, quay mặt tránh né ánh mắt mập mờ của anh.

*** ...

Căn phòng ngủ trang hoàng không khác biệt chút nào với phong cách của anh.

Thiên Tỉ đánh giá một vòng, thấy hộp bao cao su đã mở toang trên đầu giường, vội vàng cụp mắt ngó sang chỗ khác.

Chiếc giường này, có lẽ từng có rất nhiều người ngủ qua? Cô gái hồi tối anh ôm, cũng từng ngủ trên chiếc giường này sao?

Nghĩ vậy, Thiên Tỉ bỗng có cảm giác bài xích với chiếc giường to lớn kia.

"Đang nghĩ gì?" Vương Tuấn Khải liếc nhìn cậu, đồng thời cởi nút áo sơ mi ra.

Cậu hoàn hồn gượng gạo cười cười, không trả lời mà chỉ nói: "Tôi đi mở nước cho anh tắm."

Dứt lời, không đợi anh đáp liền đi nhanh vào phòng tắm.

Vương Tuấn Khải nhếch môi nhìn theo bóng lưng cậu. Cậu ấy đang ám chỉ với mình, muốn vào nhà tắm làm ư?

Cũng tốt! Mình cũng đang có ý đó.

... ...

Vương Tuấn Khải chỉ quấn ngang người chiếc khăn đi vào phòng tắm.

Thiên Tỉ đang ngồi ở bệ bồn tắm tâm sự nặng nề đùa nghịch mặt nước. Nghe tiếng động cậu vội ngẩng đầu lên, trông thấy anh để trần nửa phần trên cơ thể, cuống quít quay đầu đi.

Từng đường cong gợi cảm kia cũng đủ khiến cho đàn bà hay đàn ông nào thấy cũng mê mệt, càng khắc sâu rõ ràng vào đầu cậu.

Tim đập dồn dập, rối loạn không yên.

Cậu bối rối đứng dậy, "Nước vừa đủ ấm rồi, tôi đi ra ngoài trước."

Dứt lời liền bước đi ra.

Vương Tuấn Khải chắn ngang ngăn cậu lại. Nhíu mày nhìn cậu, "Tôi không có kiên nhẫn chơi trò mèo vờn chuột."

"Dạ?" Cậu không hiểu giương mắt nhìn.

Vương Tuấn Khải gần như thất thần khi nhìn vào ánh mắt trong suốt đó. Tại sao rõ ràng là một người dễ dãi lên giường với bất kỳ ai, nhưng lúc nào cũng làm ra vẻ ngây thơ trong sáng như trang giấy?

Mắt anh nhíu nhíu, kéo cậu lại ôm vào ngực. Lời nói ngọt ngào giống như rượu lên men, "Tắm chung đi!"

Mặt cậu dán sát lên lồng ngực nóng bỏng của anh.

Mặc dù đã cùng anh tiếp xúc thân mật như thế này một lần rồi, nhưng Thiên Tỉ vẫn không thể nào thích ứng được.

Chỉ cảm thấy bị nhiệt độ của anh thiêu đốt cho miệng đắng lưỡi khô luôn, nghe anh yêu cầu càng khó nén run sợ.

Cậu còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh bế thẳng vào bồn tắm lớn.

Hơi nóng tràn qua khắp cơ thể. Anh áp đảo tấn công bằng nụ hôn. Có lẽ do sương mù dày đặc, đôi mắt thâm thúy và môi lưỡi của anh giống như nhiễm sương tưởng chừng muốn nhấm chìm cậu.

Quần áo trên người Thiên Tỉ ướt đẫm hết, dán sát vào da thịt, làm nổi bật dáng người quyến rũ của cậu.

Mắt Vương Tuấn Khải gần như muốn phun ra lửa. Nhốt chặt cậu vào vòng tay rắn chắc điên cuồng hôn tới tấp.

Thiên Tỉ thấy mình như sắp bị tan chảy.

Mỗi tấc da thịt đều bốc hơi ướt đẫm, hơi nóng mờ mịt hòa cùng tinh dịch khiến cậu kiệt sức bám víu lên cổ Vương Tuấn Khải, để mặc nụ hôn của anh lưu luyến len lỏi qua mỗi tấc da thịt trên cơ thể.

"Ưm....Thi tiên sinh....Đừng như vậy..." Lúc ngón tay nóng bỏng cởi ra chiếc áo sơ mi ướt đẫm thì cậu kinh hoảng ngăn cổ tay anh lại, hàng mi dài ướt nước run nhẹ như cánh bướm chập chờn.

Vương Tuấn Khải sao có thể cho cậu cự tuyệt?

Ngang ngược gạt phăng cánh tay cậu ra, tiếp tục điên cuồng cúi đầu há miệng ngậm lấy cánh môi đào đỏ hồng, đầu lưỡi điêu luyện trêu chọc nhấm nháp, cuốn theo bọt nước trong suốt.

Tất cả lý trí của Thiên Tỉ trong nháy mắt đều tan thành mây khói.

Những đợt tấn công khiêu khích này, hoàn toàn không hề giống đêm hôm đó chút nào.... Cậu không thể chịu nổi nữa bật ra tiếng, lại bị tiếng rên rỉ yêu kiều của mình dọa sợ.

Đây thật sự là tiếng mình thốt ra sao? Tại sao nghe có vẻ bay bổng dâm đãng đến vậy?

Chưa kịp hồi phục lại từ nụ hôn kịch liệt kia, quần áo trên người cậu đã bị anh cởi sạch.

Trong bồn tắm phản chiếu lại hình ảnh khỏa thân của hai người càng khiến Thiên Tỉ thở không ra hơi. Dưới ánh đèn sáng rực, toàn bộ những nơi nhạy cảm đều lộ rõ. Cậu theo bản năng muốn né tránh, nhưng niềm khao khát cùng khoái cảm cứ như tấm lướt dệt đang bao trùm không cho cậu lối thoát.

Rốt cục...

Không thể chịu nổi sự hấp dẫn này nữa, Vương Tuấn Khải ôm lấy cậu, kịch liệt xỏ xuyên qua cơ thể mềm mại bên dưới mặt nước.

"Ưm..." Hạ thể vẫn không tránh khỏi đau đớn. Cậu không cách nào thừa nhận nổi sự chiếm hữu này của anh, chỉ biết bám chặt bả vai anh.

"Thả lỏng chút... Tiểu yêu tinh, em chặt thật..." Anh nặng nề thở dốc, giảm lại tốc độ, nhẫn nại xoa nắn bờ mông trắng bóng của Thiên Tỉ, ý bảo cậu đừng quá khẩn trương.

Nếu không phải lần đầu tiên cậu quá nhiệt tình, không khác gì người có kinh nghiệm sành sỏi, chắc rằng anh còn lầm tưởng cậu vẫn chưa biết mùi đời.

Đau đớn bởi sự tấn công chiếm đoạt của anh cũng dần dần dịu đi, ngược lại kế tiếp là cơn khoái cảm khiến cậu run lên.

Cậu cùng anh bấp bênh lên xuống trong bồn tắm như chiếc thuyền con cô độc giữa màn đêm.

Cuối cùng...

Tiếng khó chịu gầm nhẹ của anh xen lẫn tiếng thở dốc rối loại đê mê của Thiên Tỉ. Ở phút cuối cùng, anh đột nhiên rút ra, phóng thích ở ngoài cơ thể cậu.

Thiên Tỉ hết hơi xụi lơ ngã lên ngực anh.

"Chỉ vậy đã chịu không nổi rồi sao?" Vương Tuấn Khải nâng chiếc cằm nhỏ đang gác trên vai mình lên, nhìn cậu chăm chăm cười nhẹ nói.

Đôi mắt xinh đẹp vương hơi nước mơ màng, cậu hé nửa mí mắt, như chú mèo con đáng yêu nỉ non lên tiếng: "Tôi... Tôi mệt quá...."

Anh cảm thấy cậu thế này rất đáng yêu. Nguyên nhân là vì bộ dáng này của cậu giống Nhã Nhã sao?

"Mới làm có một lần đã than mệt, như vậy có phải không có tác phong nghề nghiệp hay không?" Anh nhíu mày, xốc lên người hiện còn chưa hồi phục lại tinh thần khỏi bồn tắm, bước nhanh đi về hướng phòng ngủ.

Đặt cậu ngã xuống giường, tầm mắt hai người đối diện nhau, "Tiểu yêu tinh, tôi vẫn còn muốn..."

Vương Tuấn Khải không thể không thừa nhận, mặc dù đã từng trải với không ít tình nhân, nhưng cảm giác khi làm chuyện đó với cậu trai này như khiến anh mụ mị say mê.

Cảm giác lâng lâng vui sướng đó, vốn chẳng có người nào có thể mang đến cho anh được như vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro