Chương 69: Anh là đồ xấu xa .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Hừ! Thì ra, nói lòng vòng một hồi, mục đích vẫn là muốn tôi cưới cậu!" Vương Tuấn Khải hừ lạnh nói.

Không biết vì sao nghe những lời này của cậu, theo lẽ thường mà nói, đáng lý anh nên cảm thấy rất vui vẻ mới đúng.

Nhưng, bây giờ anh không cảm thấy vui vẻ chút nào! Ngược lại...Ngực còn cảm thấy ưng ức đến khó chịu.

Nghe Vương Tuấn Khải nói vậy, Thiên Tỉ chỉ biết cúi đầu trong thất vọng.

"Anh hiểu nhầm ý tôi rồi. Chỉ là tôi rất mệt mỏi, không muốn cứ mãi đối đầu với anh hoài nữa. Anh và cô Bạch bây giờ đã tái hợp ở bên nhau, nếu tôi còn chen ngang, à không, phải nói là nếu để đứa bé làm cản trở hai người thì không hay cho lắm."

Cậu thở phào một hơi, giống như đã hạ quyết tâm, mới nói ra lời kế tiếp, "Tôi muốn chuyển về nhà ở, nhưng chắc là bà Vương sẽ không đồng ý. Vì vậy, hy vọng anh giúp tôi thuyết phục bà ấy."

Thiên Tỉ nói rất nghiêm túc! Đôi mắt trong suốt chân thành, không hề có sự dối trá nào trong đó. Từng lời cậu nói đều mang vẻ chân thành, và thật lòng mong mỏi cầu xin.

"Kétttttt...." Vương Tuấn Khải đạp mạnh phanh xe.

Thiên Tỉ không có sự phòng bị, cả người ngã về phía trước, những tưởng trán mình sắp sửa đập mạnh vào tấm kính chắn xe. Nhưng bên eo đã được một cánh tay rắn chắn ôm chặt kéo cậu lại. Theo đà ấy, toàn thân cậu ngã ập vào một vòng tay kiên cố.

Cậu hoảng hốt quay đầu lại, đối mặt với cậu là khuôn mặt bừng bừng tức giận của Vương Tuấn Khải. Cậu bị sợ đến mức mặt mày trắng bệch.

Cằm dưới chợt bị Vương Tuấn Khải vươn tay bóp mạnh giữ chặt, "Dịch Dương Thiên Tỉ, lại muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi nữa có đúng không?"

Thiên Tỉ vô cùng oan uổng, giơ tay lên gỡ cổ tay anh ra, "Tôi không có ý này. Tôi thật lòng muốn tác hợp cho anh và cô Bạch...."

Shit! Ai cần cậu tác hợp? Vương Tuấn Khải cảm thấy thật sự sắp phát điên thiệt rồi. Anh tức tối vươn tay, kéo mạnh Thiên Tỉ ngã vào trong ngực mình.

Cơ thể mềm mại của cậu ngã sang vùi vào giữa lồng ngực của anh.

Lúc này trên con đường rộng lớn tới biệt thự vắng hoe không bóng người, cũng không có chiếc xe nào qua lại.

Chỉ có xe của anh dừng ở dưới tán anh đào. Và trong xe cũng chỉ có hai người họ....

"Dịch Dương Thiên Tỉ, cậu tưởng cậu là gì của tôi chứ? Tôi muốn ở bên ai còn cần cậu tác hợp cho sao?"

Anh nghiến răng nói, đôi mắt như phóng ra lửa nhìn cậu chằm chằm, dáng vẻ đáng sợ đó dường như muốn ăn tươi nuốt sống Thiên Tỉ mới hả dạ.

Thiên Tỉ thấy anh như vậy cũng hơi khiếp đảm liếm liếm cánh môi đỏ bừng.

Hai tay chống lên vòm ngực anh nói: "Ý tôi không phải như vậy... Anh đừng xuyên tạc ý của tôi....Tôi chỉ có ý tốt nên mới nói vậy thôi."

"Ai cần ý tốt đó của cậu?"

Vương Tuấn Khải hơi cúi đầu cắn mạnh lên bờ môi trơn mềm của cậu. Mạnh bạo, hung hăng giày xéo không chút lưu tình.

Thiên Tỉ đau đến há miệng hút không khí, khóe mắt cũng rươm rướm nước mắt. Cậu cuộn tay đấm lên vai anh, "Anh làm gì vậy?"

"Có phải ngoài mặt thì cậu ra vẻ muốn tác hợp cho tôi, nhưng thật chất là muốn đến với Mộ Trầm Âm có đúng không?" Anh đã tức giận đến nỗi nói mà không cần suy nghĩ.

Thiên Tỉ oan ức chỉ biết rơi lệ, "Vương Tuấn Khải, anh là đồ xấu xa!" Cậu chớp chớp đôi mắt oan ức xen lẫn với nét điềm đạm đáng yêu, bởi vì tức giận mà vùng ngực đẫy đà phập phồng lên xuống. Mặt mũi bị tức nghẹn đến đỏ bừng, khiến cậu càng thêm có nét đáng yêu không nói lên lời.

Hơn nữa, đây là lần đầu tiên cậu tức giận như vậy, cũng là lần đầu tiên gọi cả họ lẫn tên của anh. Xem ra, cậu đang rất tức giận!

Nhưng mà....Vương Tuấn Khải lại cảm thấy cách gọi đó của cậu nghe rất êm tai.

Ánh mắt càng trở nên nóng bỏng, anh nghiêng mặt qua, bờ môi như vô tình sượt qua mặt cậu, cuối cùng lướt xuống tai cậu. Vành tai trắng nõn xinh xắn của cậu liền bị anh cuốn vào miệng, "Đến bây giờ cậu mới biết tôi xấu xa sao? Hay cậu đã quên mất tôi là người xấu xa cỡ nào rồi, cho nên mới dám nói với tôi những lời này...."

Giọng nói của anh mập ám khiến người nghe phải run lên. Hơi ấm trên môi truyền sang tai cậu, khiến cậu thở cũng không dám thở mạnh. Cậu nghiêng đầu sang một bên muốn né tránh nụ hôn của anh. Nhưng anh nào cho cậu cơ hội chạy trốn. Cánh tay ôm eo cậu càng chặt, môi lưỡi trơn tru liếm quanh rồi ngậm lấy viền tai cậu.

Thiên Tỉ run lên, nói mà như muốn khóc, "Rốt cuộc anh muốn thế nào? Trước đây không phải anh luôn muốn tôi đi sao, giờ tôi thực sự muốn rời đi rồi, anh còn muốn gì nữa...."

Nghe thấy cậu nhắc lại mấy chữ muốn đi, ánh mắt Vương Tuấn Khải càng thêm hung ác.

Kế tiếp đẩy mạnh Thiên Tỉ ngã xuống ghế phụ, anh mò tìm chốt mở để ghế tài xế cũng ngã xuống theo.

Thiên Tỉ còn chưa ý thức được chuyện gì thì Vương Tuấn Khải đã nhoài người tới. Hai chân anh nửa quỳ hai bên Thiên Tỉ, kẹp cậu lại trên ghế phụ, "Dịch Dương Thiên Tỉ, cậu đã làm cho cuộc sống của tôi đảo lộn cả lên, hủy hoại mối tình đầu của tôi, phá hủy hôn lễ của tôi, giờ cậu nói muốn đi là đi sao, cậu coi Vương Tuấn Khải tôi là cái gì?" Vẻ mặt đó như thể muốn nuốt chửng Thiên Tỉ vậy.

Thiên Tỉ sợ điếng cả người.

Trong mắt đầy vẻ khiếp sợ, chỉ biết 'a a' nhìn anh bằng đôi mắt đọng nước, "Vậy anh còn muốn sao nữa chứ? Tôi chỉ đứng trên lập trường của anh nên mới có những suy nghĩ vậy mà thôi...."

Nếu như không thật lòng chúc phúc mong họ được ở bên nhau, cậu cũng không mong muốn con của mình khi vừa sinh ra đã không có cha.

Nhưng....Cậu được quyền lựa chọn sao? Dưa hái khi còn xanh thì sẽ không ngọt.

Cảnh tượng ở phòng làm việc hôm nay thực sự khiến cậu rất đau đớn, khiến cậu cảm thấy cứ tiếp tục miễn cưỡng ở lại bên cạnh Vương Tuấn Khải là một hành động rất ngu xuẩn.

Cho nên cậu mới có quyết định này.

Vương Tuấn Khải nhìn dáng vẻ khiếp sợ của cậu, trong lòng vừa tức vừa hận.

Anh cũng không biết mình bị làm sao nữa, vừa nghĩ tới chuyện cậu muốn rời đi, lại còn nói muốn tác thành cho anh và Bạch Nhã, thì anh cảm thấy hận đến mức chỉ muốn xé nuốt cậu mà thôi.

"Cậu nói xem, tôi muốn thế nào?" Vương Tuấn Khải cúi đầu, đưa tay nâng cằm Thiên Tỉ lên.

Trong đôi mắt đều là vẻ nguy hiểm, "Dịch Dương Thiên Tỉ, là cậu trêu chọc tôi trước, vì thế cậu nhất định sẽ phải trả một cái giá cực lớn!"

Cả thể xác lẫn trái tim Thiên Tỉ đều run rẩy liên hồi. Cậu ngỡ ngàng nhìn anh, tim loạn nhịp và đập nhanh vô cùng trơ mắt nhìn anh cúi người tới hung hăng hôn lên môi mình.

Sự tấn công mạnh mẽ của anh không khác gì loài dã thú, tưởng chừng như muốn đem cậu nhốt vào trong lồng ngực và hút hết hơi thở của cậu. Môi cọ sát môi, như thể muốn bào mòn đi lớp da trên môi cậu.

Thiên Tỉ bị dáng vẻ dữ tợn này của anh dọa cho sợ, hai tay không tự chủ túm lấy áo sơ mi trên người anh, muốn kéo anh ra.

Nhưng với sức lực yếu ớt của cậu thì sao có thể là đối thủ của anh được?

Chẳng những không kéo anh ra được, ngược lại còn bị anh vòng tay qua sau lưng túm lấy hai tay cậu giữ chặt rồi đưa lên qua đầu.

Anh nhìn xuống cậu từ trên cao bằng dáng vẻ cao ngạo. Đôi mắt lóe lên tia sáng khát khao. Như con báo đang bị chọc tức, giống như chỉ sau một giây nữa thôi sẽ cắn xé rồi nuốt cậu vào trong bụng.

Vương Tuấn Khải như vậy, không phải là lần đầu tiên Thiên Tỉ nhìn thấy. Vì vậy cậu càng không dám giãy dụa, chỉ yếu đuối nhìn anh.

"Anh đừng như vậy... Đang ở ngoài đường...Lỡ có ai đi qua...." Nếu để người ta nhìn thấy cả hai như thế này, chỉ có nước muối mặt mà chết.

Nhưng Vương Tuấn Khải không muốn tha cho cậu dễ dàng như vậy. Anh vươn tay đẩy chiếc áo sơ mi trên người Thiên Tỉ lên cao, sau đó luồn tay vào bên trong.

Thấy Thiên Tỉ giãy giụa, anh hừ lạnh: "Bây giờ cậu mới biết sợ à, không thấy đã quá muộn hay sao? Ở bãi đậu xe cậu còn dám làm, thì nơi này có là gì?"

Thiên Tỉ cắn môi, lời nhắc nhở của anh khiến cậu bỗng nhớ lại chuyện phóng đãng ngày hôm đó. Vì quá xấu hổ mà mặt mũi đỏ lựng lên.

Vừa định lên tiếng nói lại, nhưng lời vừa đến bên miệng đã tan vỡ thành tiếng 'ưmh' rên rỉ. Cậu uốn éo người, đến cả đầu ngón chân cũng cuộn lại.

Bỗng thấy trên người chợt lạnh, cúi đầu nhìn nhưng lập tức quay mặt qua chỗ khác, xấu hổ không dám nhìn nữa.

Anh đang nằm rạp trước ngực cậu, đầu lưỡi ẩm ướt trượt dọc theo khuôn ngực, lúc thì tiến sâu vào liếm láp trêu chọc điểm màu hồng kia, lúc thì trườn ra ngoài mút nhẹ chung quanh da thịt mềm mại.

"Đừng mà.... Đừng làm vậy với tôi...." Bây giờ chỉ vừa chạng vạng tối, một khi có ai đi ngang qua, chắc chắn sẽ thấy được cảnh tượng này vô cùng rõ ràng.

"Em không muốn tôi làm vậy với em, tôi lại càng muốn làm thế với em. Hơn nữa...." Vương Tuấn Khải thở hổn hển, càn quấy đẩy một bên điểm nhỏ.

Lúc này anh mới hài lòng ngẩng đầu lên, ngón tay đón lấy cằm cậu, ép cậu nhìn thẳng vào mắt mình.

"Hơn nữa, không những tôi sẽ làm cho cậu không nỡ rời xa tôi, mà còn phải khiến cho cậu cầu xin tôi hãy 'yêu' cậu...."

Giọng nói đầy mê hoặc khiến Thiên Tỉ đỏ mặt. Cậu mở to mắt, lắc đầu nguầy nguậy, đáy mắt lóng lánh hơi nước.

"Không! Tôi không muốn.... Tôi cũng sẽ không cầu xin anh...."

"Tiểu yêu tinh, cứ việc mạnh miệng đi, có điều, không lâu đâu, cậu sẽ biết được bản thân sai lầm thế nào."

Vương Tuấn Khải vừa nói xong, sau tiếng "Roẹt...." Anh đã hung tợn xé chiếc áo sơ mi trên người Thiến Tỉ xuống, tiện tay vứt qua một bên.

"A...." Thiên Tỉ bỗng thấy trên người lạnh toát, theo bản năng giơ tay lên che chắn trước người.

Nhưng, tay của cậu lúc này lại đang bị Vương Tuấn Khải giữ chặt trên đỉnh đầu.

Trong mắt đầy vẻ quyến rũ mờ ám Vương Tuấn Khải, "Đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần rồi, còn gì mà che với đậy.... Có điều, tiểu yêu tinh, cơ thể này của em, trời sinh đúng thật là xứng với cái tên yêu tinh kia đó, dù đang mang thai nhưng vẫn còn rất gợi cảm quyến rũ như thường..."

Thiên Tỉ quay mặt sang chỗ khác, nói như khẩn cầu, "Anh đừng nói nữa...."

"Được, tôi nghe lời em, không nói nữa." Anh cúi đầu xuống, khóa chặt cậu bằng đôi mắt nóng bỏng, như muốn hòa tan cậu mới chịu.

Thật hiếm khi thấy anh nghe lời cậu như vậy, khiến Thiên Tỉ cảm thấy rất đỗi lạ lùng.

Ngước đôi mắt ngập nước lên nhìn anh, anh chậm rãi mở miệng, giọng nói quyến rũ khiến Thiên Tỉ như muốn ngất lịm.

"Tôi không nói nữa cũng được, chỉ cần làm thôi...."

"Anh...." Thiên Tỉ nổi đóa.

Biết ngay anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình như vậy mà, cậu không nên ôm hy vọng hão huyền.

Không đợi cậu kháng nghị, bàn tay như mang theo ngọn lửa của anh đã túm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của cậu.

Thiên Tỉ hốt hoảng hô nhỏ một tiếng, sau đó bị anh dùng sức lật mạnh người qua.

"Anh muốn làm gì?"

Thiên Tỉ chỉ có thể nằm sấp người trên ghế phụ, không biết anh ở phía sau tính làm gì mình, trong lòng chợt cảm thấy sợ hãi.

Sau lưng truyền đến những tiếng sột soạt. Cậu vội vàng quay đầu nhìn, trông thấy anh đã tháo chiếc cà vạt trên cổ xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro