Chương 71: Cảnh tượng tuyệt đẹp .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Thiên Tỉ kinh hoảng vội vàng che điện thoại lại, sau đó nghe tiếng bà Vương ruyền đến, "Thiên Tỉ, sao thế?"

Thiên Tỉ trừng mắt nhìn Vương Tuấn Khải, ý bảo anh mau dừng lại.

Anh gian manh cười nhưng không hề có ý muốn ngừng lại.

Thiên Tỉ thở nhẹ ra một hơi, mới nói: "Tôi không sao .... Bác Vương, bác.... bác tìm tôi có việc sao?"

Anh không cuồng nhiệt đoạt lấy cậu nữa, nhưng bàn tay thì không ngừng lướt qua lướt lại trên người cậu, khiến toàn thân cậu tê dại. Thiên Tỉ như sắp không thở nổi nữa.

"Tan làm lâu quá rồi mà con và A Khải đều chưa về nhà, lo lắng cho con nên mới gọi điện hỏi thăm." Bà Vương lên tiếng nói.

"Tôi gần về đến nhà rồi...." Thiên Tỉ cố gắng ổn định hơi thở, nhưng vẫn nhịn không được mà run rẩy.

Một tay cầm điện thoại, một tay bắt lấy bàn tay không yên của anh, còn bị anh bắt ngược lại, rút cũng không rút ra được.

"Thiên Tỉ, hình như con có gì đó khác thường, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Con đừng làm bác sợ." Bên kia, bà Vương sốt ruột hỏi.

Đầu Thiên Tỉ vã đầy mồ hôi, chột dạ không biết nên giải thích thế nào thì điện thoại di động đã bị Vương Tuấn Khải giật lấy.

"Mẹ."

"Con trai? Hai đứa đang ở cùng nhau à?"

Vương Tuấn Khải cười nhìn Thiên Tỉ, bàn tay còn lại cũng không ngoan ngoãn đi xuống dưới hai chân cậu, nhàn nhạt mở miệng: "Vâng, mẹ có chuyện gì không?"

Thiên Tỉ suýt rên thành tiếng, lại sợ bà Vương nghe được, đành phải cắn môi mình, không để cho tiếng rên kia phát ra.

"Còn chuyện gì nữa? Muốn hỏi xem các con có về ăn cơm không?"

"Dạ." Vương Tuấn Khải nhìn dáng vẻ khó chịu nhẫn nhịn của Thiên Tỉ, càng gian manh ra sức trêu chọc cậu.

Đồng thời vẫn kéo dài thời gian, nói chuyện tào lao với mẹ mình ở bên kia, "Chắc phải một tiếng nữa tụi con mới về đến nhà. Mẹ để phần cơm cho bọn con."

Một tiếng nữa? Anh ta rốt cuộc còn muốn làm gì mình nữa? Thiên Tỉ quả thật muốn khóc.

Bà Vương cũng cảm thấy kỳ quái, "Sao một tiếng nữa mới về? Tan làm lâu rồi mà."

"Mẹ, đương nhiên là có chuyện rất quan trọng. Thôi nhé, không nói với mẹ nữa, tối có thời gian nói chuyện tiếp."

Cuối cùng anh cũng chịu cúp điện thoại. Thiên Tỉ cắn môi mình đến trắng bệch, anh bỗng va mạnh vào cậu một cái, mở miệng dỗ dành cậu "Bây giờ có thể kêu lớn tiếng được rồi, không ai nghe được đâu...."

"Đồ xấu xa.... Ưmh....Lỡ như bác Vương nghe được...." Cậu nặng nề thở dốc.

Anh rút tay mình ra, lại đưa ngón giữa vào. Một ngón còn chưa đủ, lại đưa cả ngón trỏ vào nữa. Ngón cái cũng vân vê quy đầu đang run lên .

"Nghe được thì nghe.... Vừa hay để mẹ tôi biết được người vợ tốt trong mắt bà lúc này đang có dáng vẻ như thế nào.... Không phải là càng tốt sao?"

"Anh..." Thiên Tỉ tức giận giơ nắm tay đấm anh, "Sao anh lại xấu xa như vậy chứ? Lúc nào cũng bắt nạt tôi.... Anh không muốn kết hôn với tôi... Tôi cũng không muốn lấy anh.... Tại sao khi tôi nói muốn rời đi, anh lại hành hạ tôi như vậy?"

Được lắm, lại quay trở về đề tài này.

Hai ngón tay của Vương Tuấn Khải bị ngâm ướt đẫm, anh cố tình quấy lên tạo ra tiếng nước nhóc nhách.

Tức giận trong lòng càng tăng, nghiến răng nhìn cậu, "Dịch Dương Thiên Tỉ, trước khi tôi hết hứng thú với thân thể em, em đừng nghĩ đến chuyện rời đi. Nếu không, tôi sẽ không bỏ qua cho em...."

"Nếu như anh muốn thỏa mãn dục vọng của mình, cô Bạch....không phải mới là đối tượng tốt hơn sao?" Mắt Thiên Tỉ ngập nước nhìn anh, "Hôm nay, hai người.... hai người cũng đã làm thế rồi, đúng không?"

"Sao? Em có ở đó à?"

"Tôi.... Không có." Cậu chột dạ xoay mặt đi.

Vương Tuấn Khải cho hai ngón tay ra vài phân, rồi bất ngờ chọc vào lại.

Nghe tiếng cậu thở dốc liên hồi, anh mới mở miệng: "Tiểu yêu tinh, tốt nhất đừng để ý đến chuyện của tôi, chỉ cần làm tốt chuyện của em là được rồi.... Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu đều phải thỏa mãn tôi."

"Tôi không phải là công cụ tình dục cho anh phát tiết!" Cậu phản bác.

Anh hừ một tiếng, "Không phải ư? Vậy em là cái gì?"

Thì ra trong mắt anh cậu là như vậy!

Thiên Tỉ đỏ mắt, cảm thấy trong ngực vô cùng khó chịu. Cậu thật sự muốn khóc....Muốn đẩy người anh ra, nhưng cả người lại hoàn toàn không có chút sức lực nào, chỉ có thể như con rối ngồi đó, mặc anh trêu chọc.

Anh mím môi, "Nhìn này! Em thực sự rất yêu thích tôi làm vậy với em mà, xem xem, tinh dịch bắn ướt hết cả xe tôi rồi...."

"Anh đừng nói nữa!" Thiên Tỉ nói như năn nỉ.

Anh kêu rên một tiếng, ngón tay lại đâm sâu vào trong cơ thể cậu, khàn giọng mở miệng: "Tiểu yêu tinh, thân thể này của em đã đủ khiến tôi chết lên chết xuống rồi, tôi còn hơi sức đâu mà đi tìm người phụ nữ khác nữa?"

Điều này nói ra cũng thật kì lạ. Dù rằng Bạch Nhã có không mặc gì khêu gợi đứng trước mặt anh, anh cũng không có chút ham muốn nào. Vậy mà....

Tiểu yêu tinh này, cho dù có quần áo chỉnh tề, anh lúc nào cũng nghĩ tới chuyện muốn 'ăn cậu', muốn cậu phục vụ anh, muốn nghe cậu khóc lóc cầu xin tha cho.

Tóm lại, anh cảm thấy mỗi khi bắt nạt cậu đều có cảm giác vô cùng vui vẻ....

Thiên Tỉ mở to mắt, không tin nhìn anh, "Anh muốn nói là, hôm nay hai người... không làm gì sao?"

Nhưng rõ ràng là cô Bạch đã cởi hết....

"Đây không phải là vấn đề bây giờ em nên quan tâm. Chúng ta nên đổi tư thế." Anh xoay thân người cậu dễ như trở bàn tay vậy.

Ngón tay trong cơ thể cậu cũng xoáy một vòng, nhưng không hề bị trượt ra ngoài.

"Nằm sấp trên tay lái đi, tiểu yêu tinh...." Anh dụ dỗ cậu.

Thiên Tỉ đã mơ mơ màng màng, chỉ có thể nghe lệnh hành động.

Cậu bị anh nâng lên cao, phải ngả người về phía trước, cả người nằm gục trên tay lái với tư thế vô cùng xấu hổ.

Mông trắng nhô lên thật cao, vừa khít rơi vào tầm mắt Vương Tuấn Khải.

Ngón tay Vương Tuấn Khải vẫn càn quấy bên trong, còn có thể cảm nhận được cậu vì vui sướng mà kẹp chặt lại.

Ngoài cửa sổ, hoàng hôn buông xuống mỗi lúc càng sâu, đèn đường cũng dần được bật lên, ánh sáng mông lung chiếu vào trong xe. Vương Tuấn Khải thấy rất rõ cảnh tượng trước mắt này vô cùng tuyệt đẹp.

Thậm chí, khi cậu thả lỏng cả người, nước nhờn chảy từ trong miệng ra, anh cũng đều nhìn thấy rất rõ.

"Chết thật!" Cảnh tượng này quả thật như muốn thiêu cháy cả người anh.

Thật sự rất đẹp.... Rất đẹp....

Thử hỏi có người đàn ông nào nhìn thấy cảnh này không muốn bắt nạt cậu đây?

Vương Tuấn Khải cắn răng đâm vào sâu hơn, cũng mãnh liệt hơn nữa.

"Ưm.... Tiểu yêu tinh, sớm muộn gì cũng có một ngày tôi sẽ chết trong tay em mất thôi.... Ưm...."

.... .... ....

Hoàng hôn dần buông xuống. Nhiệt độ trong xe càng lúc càng cao.

Tất cả đều bùng cháy lên trong xe. Kể cả lý trí của cậu, cả ý định rời đi của cậu. Cậu cũng không dám nói những lời kia nữa.

Về đến nhà, sau khi Thiên Tỉ tắm rửa xong nằm trên giường, trong đầu vẫn còn hiện lên những hình ảnh trong xe khi nãy, cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Cầm gối trùm lên đầu, bỗng nhớ lại câu nói kia của Vương Tuấn Khải.

Chẳng lẽ....Anh và Bạch Nhã thật sự không xảy ra chuyện gì sao? Nhưng cậu làm sao biết chứ?

Bạch Nhã đã cởi hết ra như vậy rồi, lý nào lại không xảy ra chuyện gì?

Huống chi, dáng người cô ấy lại đẹp như vậy, chỉ cần là đàn ông thì không ai có thể kiềm chế được.

Nghĩ đến những điều này, trong lòng Thiên Tỉ buồn bực, khó chịu vô cùng.

Rốt cuộc người đàn ông kia nghĩ gì? Cậu không nên nghĩ nhiều như vậy, nhưng tại sao cậu muốn rời đi, anh lại không chịu buông tay?

Suốt đêm, Thiên Tỉ đều nằm đó trăn trở mãi vấn đề này, đến tận lúc muộn mới ngủ thiếp đi.

.... .... .... ....

Vương Tuấn Khải cầm ly rượu vang lên nhấp một hớp.

Trong tay đang cầm là 'Thiên Sử Chi Dực' mua cho cậu nhóc kia.

Ánh mắt anh thoáng trầm xuống, cuối cùng đứng dậy mở cửa phòng ra, đi tới phòng cậu.

Cậu không khóa cửa phòng, lúc Vương Tuấn Khải đi vào cậu đã ngủ rồi.

Trong căn phòng tối đen như mực, chỉ vang lên tiếng thở đều đều của cậu.

Vương Tuấn Khải ngồi xuống mép giường, ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, anh nhìn khuôn mặt say ngủ của cậu, trái tim chợt đập loạn nhịp.

Thiên Tỉ ngủ rất say, dáng vẻ say ngủ này của cậu thật giống một đứa trẻ, ngây thơ và thuần khiết.

Dịch Dương Thiên Tỉ....

Em rốt cuộc là người thế nào?

Đứa nhỏ trong bụng em rốt cuộc có phải là của tôi không?

Nhưng lần nào anh cũng dùng bao an toàn đến cả giọt nước cũng không lọt cơ mà. Cau mày, không muốn nghĩ nhiều nữa.

Anh đem 'Thiên Sử Chi Dực' đặt lên đầu giường, rồi sau đó cúi đầu thì thầm vào tai cậu: "Cái này là tôi đánh dấu em. Tiểu yêu tinh, về sau còn dám nhắc tới hai chữ 'rời đi' thì em hãy liệu hồn đấy...."

Hả?

Ai đang nói bên tai cậu vậy? Lời thầm thì mà ngang ngược như vậy?

Thiên Tình nhíu nhíu lông mày, nhưng vẫn không tỉnh. Chỉ là giơ tay huơ huơ.

Vương Tuấn Khải vội lui lại tránh được ma chưởng của cậu, hơi buồn cười nhìn dáng vẻ ngốc nghếch này của cậu.

Thật lâu sau....Mới đứng thẳng người lên đi ra khỏi phòng.

***

Vừa ra tới cửa phòng liền bắt gặp bà Vương đang mặc áo ngủ đứng ở bên ngoài.

"Muộn thế này rồi con còn vào phòng Thiên Tỉ làm gì? Nhìn trộm hả?"

"Nhìn trộm? Con có thể nhìn trộm gì được chứ?" Vương Tuấn Khải mạnh miệng, sau đó ôm vai của mẹ mình, "Mẹ, mẹ mau đi ngủ, đã muộn lắm rồi."

Bà Vương liếc con trai, "Hôm nay con và Nhã Nhã đã xảy ra chuyện gì?"

"Sao mẹ lại biết? Thiên Tỉ mật báo?" Anh cau mày.

"Chuyện vậy mà cũng được coi là bí mật sao? Trần Lâm đã sớm nói với mẹ rồi. Sao con có thể làm chuyện như vậy? Đã vậy còn để Thiên Tỉ nhìn thấy? Con làm như vậy không phải là muốn trêu tức thằng bé sao?"

"Mẹ, con và Bạch Nhã thật sự không phải như mọi người nghĩ đâu. Là tự cô ta cởi quần áo ra đó chứ, nhưng con đã từ chối cô ta! Con không có chút cảm giác nào với cô ta, cho nên giữa con và cô ta không xảy ra chuyện gì hết!" Vương Tuấn Khải giải thích.

"Thật sao?" Bà Vương hoài nghi nhìn con trai.

"Con trai của mẹ đã nói dối mẹ bao giờ chưa?" Vẻ mặt Vương Tuấn Khải rất bất đắc dĩ.

Bà Vương lúc này mới thật sự tin tưởng lời của con, cười trêu chọc, "Cho nên, hôm nay lúc mẹ gọi điện thoại cho Thiên Tỉ, con đã không đợi được muốn ăn Thiên Tỉ luôn có phải không? Mẹ cảnh cáo con.... Làm gì cũng cẩn thận cho mẹ, nhỡ làm đứa nhỏ bị thương..."

"Được rồi, được rồi!" Vương Tuấn Khải đầu đầy mồ hôi lạnh, "Mẹ, nếu mẹ đã biết rồi còn gọi điện thoại đến phá bọn con."

"Sau cuộc điện thoại đó mẹ mới nghĩ ra. Có điều, mẹ cảnh cáo con... con còn dám đưa Thiên Tỉ đến bệnh viện nữa, con không xong với mẹ đâu."

Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ, "Con sẽ chú ý...."

Tiếng hai mẹ con nhỏ dần rồi mất hẳn bên ngoài cửa.

Thiên Tỉ đã tỉnh lại ngay lúc Vương Tuấn Khải rời đi, cho nên vừa rồi cậu đã nghe hết được những lời hai mẹ con anh nói.

Cậu cảm thấy vừa xấu hổ vừa vui mừng, nhẹ nhàng nâng 'Thiên Sử Chi Dực' lên ôm vào trong ngực.

Thì ra....Giữa anh và Bạch Nhã không có gì cả....

Cả đêm, Thiên Tỉ mang theo tin tức tốt đẹp này chìm vào giấc ngủ.

***

Lúc Thiên Tỉ nhận được điện thoại của Mộ Trầm Âm đã là hai ngày sau.

Anh mời cậu tối thứ bảy đến dự sinh nhật anh. Thiên Tỉ cả ngày đi làm đều nghĩ đến chuyện nên tặng quà sinh nhật gì cho anh.

Đứng ở trong phòng uống nước, cậu liền gọi cho Tư Noãn hỏi ý kiến.

"Tặng cà vạt?" Tư Noãn nghĩ kế.

"Nhưng người ta thường nói tặng cà vạt là mang ý nghĩa muốn trói buộc trái tim đối phương lại." Thiên Tỉ cảm thấy cái này không được.

"Đồng hồ đeo tay?"

Thiên Tỉ cười, "Đồng hồ anh ấy đeo đều trên mười vạn một cái, mình có bán thân cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy."

"Cũng đúng. Người như anh ta chẳng thiếu gì cả, cậu có tặng cái gì cũng không đặc biệt. Cậu cứ chờ xem, lần này sinh nhật người tặng xe tặng nhà không ít đâu."

"Mình không muốn so sánh với họ, mình chỉ muốn biểu đạt tâm ý của mình thôi. Dù sao anh ấy cũng là ân nhân cứu mạng mình."

Tư Noãn suy nghĩ một chút, lại cho cậu ý kiến, "Thế này đi, nếu chỉ là muốn biểu đạt tâm ý, sau khi cậu tan ca thì đến của hàng bánh ngọt mình đang làm, tự làm một cái bánh sinh nhật cho anh ta, như vậy thì còn gì ý nghĩa hơn nữa."

"Chủ ý này không tệ!" Thiên Tỉ cuối cùng đồng ý, giải quyết xong chuyện quà tặng, bản thân cũng thở phào một hơi, "Vậy một lát nữa cậu dạy mình làm nhé."

"Dĩ nhiên. Bảo đảm nhất định sẽ giúp cậu làm một chiếc bánh thật đẹp."

Sau khi cúp điện thoại, vừa quay đầu lại, liền thấy một dáng người cao lớn sau lưng mình.

Cậu sửng sốt một lúc mới nói: "Vương tổng, anh cũng tới đây sao? Muốn uống trà gọi một tiếng là được rồi."

Vương Tuấn Khải tự rót cho mình cốc coffee, liếc cậu một cái, nhàn nhạt nói: "Ra ngoài hóng mát một chút. Em nói chuyện điện thoại với ai đấy, mà sao phải trốn đến phòng uống nước để nói?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro