Chương 74: Chơi trò kích thích .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Bây giờ em cũng là đang làm việc." Vương Tuấn Khải không chịu buông tha cho cậu, "Hơn nữa, chúng ta chơi trò kích thích hơn, được không?"

Kích thích? Cái gì kích thích?

Thiên Tỉ hoảng hốt, hai mắt giăng đầy sương mù kinh hoảng nhìn anh. Cậu cắn môi, lắc đầu như giã tỏi.

Tất nhiên, Vương Tuấn Khải chẳng thèm để tâm đến sự kháng nghị của cậu.

Giây phút tiếp theo đã bị anh bế bổng lên.

Toàn thân Thiên Tỉ mềm oặt nhũn ra, giống như đã bị tan chảy thành vũng nước, để mặc cho anh bế lên.

Anh bước từng bước bế cậu đi đến hướng cửa sổ.

Thiên Tỉ kinh hoảng ôm cổ của anh, "Anh.... Anh muốn làm gì?"

Cậu không muốn đến gần cửa sổ! Mặc dù tòa nhà đối diện cách khá xa, nhưng cảm giác lo sợ này vẫn khiến cậu vô cùng căng thẳng.

Vương Tuấn Khải đã đặt cậu xuống, chân vừa chạm sàn, cảm giác mát lạnh từ mũi chân truyền ngược lên.

Cậu theo bản năng muốn chạy trốn, lại bị Vương Tuấn Khải quay người nhanh tay bắt cậu lại.

Kế tiếp....Cậu bị anh lật người trở lại, sau đó anh đặt cậu lên tấm cửa kính thủy tinh trống trơn không che đậy thứ gì.

Thiên Tỉ kinh hoảng thở dốc, "Đừng như vậy.... Bên kia có người...."

Vương Tuấn Khải phì cười, anh rất thích nhìn dáng vẻ hoảng sợ này của cậu, trông cứ như một chú thỏ con vậy.

"Đúng đó. Nếu có người đặt ống nhòm thì coi như chúng ta tiêu đời rồi." Anh cố ý hù dọa cậu, trên thực tế loại kính này bên ngoài không thể nhìn vào bên trong được.

Người đàn ông của anh sao có thể để cho người khác nhìn được chứ?

"Vậy sao anh còn không chịu buông ra? Tôi không muốn ở đây...." Thiên Tỉ xấu hổ chết đi được.

Toàn bộ trước ngực đều bị đè lên tấm kính thủy tinh, cảm giác mát lạnh từ tấm kính truyền tới khiến toàn thân cậu nổi đầy gai óc.

Vương Tuấn Khải không những không buông cậu ra, ngược lại bàn tay còn luồn qua eo cậu di chuyển lên hai điểm nhỏ trước ngực .

Cậu thật sự rất đẹp....

Ánh mặt trời từ bên ngoài cửa sổ chiếu lên người hai người, làn da trắng mịn của cậu dưới ánh mặt trời tựa như đang phát sáng.

Làn da mịn màng như lụa, vì dục vọng mà trở nên ửng hồng.

Dáng vẻ quyến rũ, hơi thở gấp gáp đê mê đủ để khiến cho tất cả đàn ông đều trở nên điên cuồng.

Tay Thiên Tỉ bị một tay anh giữ chặt giơ cao qua đỉnh đầu.

Cậu thở hổn hển,  chiếc quần lót bị anh kéo xuống đầu gối. Phía dưới chợt lạnh, cậu hốt hoảng khép chặt hai chân lại.

"Đừng vậy mà...."

"Thật điên mất thôi...." Vương Tuấn Khải nhỏ giọng nguyền rủa một câu, bàn tay chen vào giữa cặp đùi trắng mịn của cậu, mạnh tay miết chặt cự vật đã sớm cương, "Chỉ cần mỗi lần nhìn thấy em....cái ham muốn chết tiệt kia đều hành hạ tôi...muốn ngừng cũng không ngừng được."

"Ưmh.... Đừng chạm vào chỗ đó.... Xin anh...." Thiên Tỉ năn nỉ.

Cự vật bị tay anh vê nắn đã trở nên đỏ hồng, khe khẽ run rẩy, tinh dịch chảy ra thấm ướt bàn tay của anh, rồi ướt luôn xuống chân của cậu....

Dáng vẻ này của cậu thực sự khiến anh không thể chịu nổi nữa.

Vương Tuấn Khải cảm thấy toàn thân mình căng cứng đau đớn, chỉ muốn ngay lập tức nuốt chửng cậu vào bụng.

Ngón tay liên tục khiêu khích vào nơi đó, môi lưỡi cũng không chịu bỏ qua chiếc cổ thanh thoát của cậu, hôn hít liếm láp từng tấc da thịt.

Bàn tay anh nới lỏng tay cậu ra, mà cậu bây giờ cũng không còn sức lực để giãy giụa nữa, khó khăn níu chặt tấm màn tránh cho mình sơ ý bị trượt chân.

Môi lưỡi của anh xuống dần xuống tới mông cậu.

"A.... Đừng...." Cơ thể Thiên Tỉ run lên dữ dội, rõ ràng muốn cự tuyệt anh, nhưng mông lại vô thức nâng cao lên.

"Ngoan.... Làm đúng rồi...." Vương Tuấn Khải khụy nửa người xuống, như đang chiêm ngưỡng từng nơi trên cơ thể cậu, thế nhưng hành động cử chỉ vẫn tự nhiên tao nhã vô cùng.

Anh xoay người cậu lại ra lệnh: "Tiểu yêu tinh, cúi đầu nhìn xem tôi hôn khắp người em như thế nào...."

Mặt Thiên Tỉ đã đỏ bừng, không dám cúi đầu nhìn, bỗng một chân bị anh nâng lên cao gác lên vai mình.

"Ưmh.... Đừng nhìn!" Thiên Tỉ bị ngắm nghía kiểu này chỉ biết há miệng hoảng hốt, toàn như như mất đi hơi sức tựa hẳn vào cửa sổ.

Dáng vẻ này của cậu càng để cho anh nhìn thấy mọi thứ vô cùng rõ ràng.

"Em đẹp lắm...." Vương Tuấn Khải dùng miệng thổi hơi nóng vào trong đó, thấy nơi nhạy cảm của cậu khẽ co giật mà bên dưới của mình cũng căng cứng đau nhức. Nhưng anh vẫn chưa vội vã muốn cậu ngay lúc này.

Cảnh đẹp thế này, anh thực sự muốn nhìn cậu lâu hơn một lát.

"Đừng.... Vương tiên sinh, cầu xin anh.... Tha cho tôi...." Cậu như sắp khóc.

"Gọi tôi Tuấn Khải!" Vương Tuấn Khải ngang ngược vừa ra lệnh, vừa thè lưỡi ra liếm mút vật run rẩy kia.

Cảm thấy cậu run rẩy dữ dội, anh dừng lại, ra lệnh lần nữa, "Gọi không.... Nếu không, hôm nay tôi sẽ không tha cho em đâu...."

Thiên Tỉ mắc cỡ không chịu được, nghe thấy lời uy hiếp của anh, chỉ có thể cắn môi, mềm giọng mại gọi: "Tuấn Khải...."

Tiếng gọi ấy, thay vì nói gọi tên anh, chi bằng nói là gọi lên ngọn lửa nóng trong anh thì đúng hơn.

Lời này đối với Vương Tuấn Khải quả thật chẳng khác nào sự kích thích.

Anh rên lên một tiếng, bất chợt chụp lấy cặp mông trắng của cậu, vùi cả người vùi vào giữa hai chân cậu. Môi lưỡi mạnh mẽ càn quấy, trêu chọc. Sau đó lại thổi luồng hơi nóng vào đó, cho đến khi nước ở nơi nào đó của cậu không chịu được nữa nhỏ giọt xuống vai anh.

Môi lưỡi của anh lúc này mới tha cho cậu. Nhưng ngón tay lại tham lam tiến sâu vào. Động tác vừa mạnh vừa nhanh khiến cậu không sao chịu nổi nữa chỉ có thể nhắm chặt mắt lại, rên rỉ thở dốc.

Rốt cuộc....Ngay cả chính anh cũng không chịu nổi nữa, thân khẽ động, mạnh bạo cuốn vào trong cậu.

Nơi ấy của cậu cuối cùng cũng được lấp đầy, cậu khe khe rên lên ôm chặt lấy anh.

***

Trong phòng nghỉ, sau khi lau sạch những vết bẩn trên người, sửa sang quần áo lại ngay ngắn, lúc đi ra Thiên Tỉ cũng không dám ngẩng đầu nhìn ai.

Đều do anh cả!

Anh đúng là nghiện bắt nạt mình rồi!

Trời ơi! Đúng thiệt là chẳng ra làm sao cả!

Cậu vừa mới làm gì thế này? Ở ngay cửa sổ cùng anh....

Hơn nữa, tiếng kêu lúc nãy của cậu.... Hệ thống cách âm của phòng đó vẫn hiệu quả chứ?

Cậu thật không dám bước chân ra ngoài.

"Không dám ra ngoài sao?" Trái ngược với sự lo lắng của cậu, Vương Tuấn Khải vẫn ung dung nhìn cậu như ở chốn không người.

"Em có thể không cần ra ngoài! Tôi không ngại thay đổi lịch làm việc hôm nay của em đâu!"

Anh vừa dứt lời thì Thiên Tỉ cũng đã bỏ chạy thục mạng.

Cậu tuyệt đối không hoài nghi khả năng về phương diện kia của người đàn ông này!

.... .... ....

"Thiên Tỉ, sao em vào đó lâu vậy?" Vừa mới ra khỏi phòng liền có đồng nghiệp tới hỏi thăm.

"Hả? À.... Tổng giám đốc có chuyện muốn hỏi." Thiên Tỉ vốn không quen nói dối, cho nên khi nói chuyên cứ ấp a ấp úng.

Cậu hơi chột dạ cúi đầu, sửa sang tóc ở trước trán.

"Hỏi cái gì thế? Có phải là chuyện tài liệu cơ mật của công ty bị tiết lộ không?"

"Vâng, chỉ hỏi chuyện này thôi." Thiên Tỉ cười đáp.

"Ha, thấy em vào đó lâu vậy mà chưa ra, còn tưởng em và tổng giám đốc đang làm chuyện xấu gì đấy." Trần Diễm Phân trêu ghẹo.

Thiên Tỉ giật bắn người, chột dạ không dám ngẩng mặt lên, "Làm chuyện xấu gì ?....Em và tổng giám đốc thì có thể làm chuyện xấu gì được... chỉ là chuyện...."

"Ha ha ha, chị Diễm Phân, chị đừng trêu Thiên Tỉ nữa. Da mặt thằng bé mỏng lắm." Có đồng nghiệp không nhìn nổi nữa, nói đỡ Thiên Tỉ mấy câu.

"Ha, chọc cậu ấy chút thôi mà!" Trần Diễm Phân phá lên cười, "Ủa, em ôm máy tính vào đó, sao giờ lại không mang ra? Chẳng lẽ bị tịch thu rồi sao?"

"Hả? Ôi, em quên mất!" Thiên Tỉ vỗ trán một cái.

Tiêu rồi!

Vừa rồi vội vã bỏ chạy, đến cả máy tính cũng quên béng mất.

Cậu lật đật xoay người định quay trở lại phòng làm việc của tổng giám đốc lấy máy tính lại, thì cửa phòng lúc này bị người bên trong mở ra.

Vương Tuấn Khải đứng ở ngưỡng cửa, "Thiện Tỉ, cậu để quên máy tính này."

Giọng anh chợt vang lên oang oang khiến tất cả nhân viên trong phòng hành chính đều ngoái nhìn lại

Thiên Tỉ vội vàng đi nhanh tới, không dám nhìn thẳng Vương Tuấn Khải. Nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của anh đang chiếu tướng mình.

Cậu nhận lấy máy tính nhỏ giọng nói: "Cám ơn Vương tổng."

Vương Tuấn Khải nào để cho cậu lấy máy tính dễ dàng như vậy, cúi đầu nhỏ giọng đảm bảo chỉ vừa đủ cho hai người họ nghe: "Về sau, khi chỉ có hai chúng ta, nhớ gọi tôi là 'Tuấn Khải'!"

Lông mi Thiên Tỉ thoáng run lên, không có trả lời, đoạt lấy máy vi tính rồi xoay người đi nhanh.

***

"Bé cưng ngoan, chờ khi nào con ra đời, phải gọi mẹ là mẹ nuôi đó nha!"

Tư Noãn vuốt ve bụng Thiên Tỉ, thì thầm nói chuyện với đứa nhỏ trong bụng cậu bằng lời lẽ yêu thương.

Thiên Tỉ cười, "Bây giờ nói thế có quá sớm không?"

"Không sớm." Tư Noãn nhìn từng động tác của cậu, "Này, cậu nhào bột nhanh lên một chút! Không phải bảy giờ rưỡi cậu phải tới dự tiệc hay sao? Chậm chạp như thế thì không kịp đâu."

"Cậu cứ mãi sờ bụng mình như thế, không cho mình làm việc mới khiến mình làm chậm đấy."

Tư Noãn lè lưỡi, "Được rồi, mình biết rồi. Không động vào cậu nữa."

Tư Noãn vừa nói vừa xoay người lấy khay bánh trong lò nướng ra, "Đúng rồi, dạo này quan hệ của cậu và Vương Tuấn Khải thế nào rồi?"

Thiên Tỉ thoáng sửng sốt, trầm ngâm một lát mới nói: "Mình cũng không biết nói sao nữa."

"Cái gì mà không biết nói sao hả?" Tư Noãn lườm cậu nói.

"Vẫn giống như trước kia. Anh ấy và Bạch Nhã không thể kết hôn, mình ít nhiều cũng có trách nhiệm, dường như anh ấy cũng có giận mình. Nhưng mà...."

Thiên Tỉ nở nụ cười tươi tắn nói: "Nhưng cũng có gì đó không giống với trước kia."

Về phần không giống ở điểm nào, cậu không nói rõ ràng được.

"Cậu hiện đang mang thai con của anh ta, anh ta còn không chịu kết hôn với cậu thì thật quá đáng hết chỗ nói." Tư Noãn lầm bầm.

"Kết hôn?" Thiên Tỉ chợt khựng lại, rồi sau đó, rũ mí mắt xuống, "Bọn mình không thể kết hôn được. Thứ duy trì quan hệ của bọn mình chỉ có đứa bé này. Nếu như không cẩn thận, đứa bé không còn, quan hệ của bọn mình sẽ chẳng khác nào hai người xa lạ không quen biết."

"Bậy, bậy, bậy, nói gì vậy hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro