Chương 75: Bắt gian tại trận .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Kết hôn?" Thiên Tỉ chợt khựng lại, rồi sau đó, rũ mí mắt xuống, "Bọn mình không thể kết hôn được. Thứ duy trì quan hệ của bọn mình chỉ có đứa bé này. Nếu như không cẩn thận, đứa bé không còn, quan hệ của bọn mình sẽ chẳng khác nào hai người xa lạ không quen biết."

"Bậy, bậy, bậy, nói gì vậy hả?"

Thiên Tỉ cười lên, "Xem cậu kìa, còn sốt ruột hơn cả mình nữa. Mình chỉ thuận miệng ví dụ vậy thôi mà."

Tư Noãn tức giận trét bột mì lên mặt cậu, "Cho cậu dám nói lung tung nè! Cho cậu dám nói lung tung nè!"

"Ha ha ha....Đừng phá nữa, Tư Noãn. Cậu làm cả người mình đều...." Thiên Tình cười phá lên, tiếng cười như chuông ngân vang.

Trong phòng làm bánh, hai người , một nam một nữ cười đùa, vô cùng vui vẻ....

***

Thiên Tỉ không ngờ, bữa tiệc sinh nhật này lại long trọng đến vậy.

Long trọng như buổi đấu giá từ thiện mà Vương Tuấn Khải từng đưa cô đi cùng vậy.

Khách mời tham dự ai cũng mặc trang phục lộng lẫy.

Chỉ có cậu....

Ăn mặc rất đơn giản. T-shirt cùng quần jean mà xuất hiện giữa chốn này, thật chẳng khác nào là vật trang trí.

Cậu có phần hơi bối rối, bánh ngọt trên tay trở nên thật thấp kém.

Mà nhân vật chính của buổi tiệc này là.... Mộ Trầm Âm.

Anh mặc áo sơ mi trắng, áo đuôi tôm màu đen, từ trên cầu thang xoắn ốc màu rượu vang chậm rãi đi xuống.

Ánh đèn sáng chói chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ của anh.

Nơi đáy mắt tỏa ra ánh sáng lấp lánh từ ánh đèn chiếu vào, khi nhíu mắt lại trông anh cứ tựa như hoa đào nở rộ, phong tình đến mức khiến cho tất cả các cô gái có mặt đều bị điên đảo.

Thiên Tỉ đứng ở phía ngoài đoàn người, cười nhìn người đàn ông kia.

Thượng Đế quả thật rất ưu ái anh. Cho anh vô vàn thứ tốt, từ vẻ bề ngoài cho đến.... một tấm lòng rất lương thiện.

Anh đẩy dạt đám người sang hai bên, bước đi thẳng tới chỗ Thiên Tỉ trước ánh mắt của bao người.

Tầm mắt của mọi người cũng lập tức chuyển sang Thiên Tỉ.

Cậu cũng vô cùng bất ngờ, cậu cứ tưởng rằng, nơi này nhiều người như vậy, anh sẽ không nhìn thấy được cậu, ai ngờ vừa xuất hiện đã bị anh phát hiện.

Đối diện với ánh mắt của mọi người, cậu càng thêm lúng túng.

Mà lúc này, người đàn ông điển trai ấy đã đi tới trước mặt cậu.

"Thấy anh có đẹp trai không?" Anh hỏi rồi đá mắt với cậu, anh như tia sáng lấp lánh rực rỡ khiến cậu phải đứng nhìn mê mẩn.

"Rất đẹp trai ." Thiên Tỉ cười, "Mọi người có mặt ở đây đều bị anh làm cho ngây ngất rồi."

"Ồ, có bao gồm cả em không?" Anh cười tươi rói, vui mừng như đứa trẻ được quà.

"Xem ra, tôi phải đứng xếp hàng rồi." Thiên Tỉ đưa bánh ngọt trên tay lên, "Sinh nhật vui vẻ. Anh cũng biết, tôi không có nhiều tiền như người ta, cho nên chỉ có thể tự tay làm bánh sinh nhật cho anh thôi."

"Em nói cái này là tự tay em làm?" Anh vui mừng như một đứa trẻ, hết ngẩng lên lại cúi xuống nhìn chiếc bánh trên tay.

" Lần đầu tiên làm, không biết mùi vị có được không nữa."

"Em làm nhất định sẽ ngon." Mộ Trầm Âm như vớ được bảo bối, vội ôm chiếc bánh ngọt vào trong ngực.

.... .... ....

"Là ai vậy nhỉ? Tại sao mới vừa xuất hiện, cậu hai đã để ý đến cậu ta như vậy?"

"Ai biết! Nhìn sơ cũng biết chẳng phải con nhà danh giá gì rồi! Cô nhìn xem, buồn cười chết người ta mà, ăn mặc như vậy mà cũng dám tới đây, đúng là đồ quê mùa!"

"Đúng vậy. Quà sinh nhật mà đi tặng tặng bánh kem nữa chứ. Ôi trời ơi, bây giờ còn ai mà thèm cái thứ bánh ngọt ấy đâu! Đúng là hủ lậu hết chỗ nói!"

"Cậu hai sao lại quen biết loại người như vậy nhỉ? Lại còn mời đến dự sinh nhật mình, khó hiểu thật!"

"Đúng vậy, làm mất hứng ghê!"

.... .... ....

Những lời dè bỉu đó tuy đã cố tình nói rất nhỏ tiếng nhưng Thiên Tỉ vẫn nghe được vô cùng rõ ràng.

Cậu nhìn sang Mộ Trầm Âm, "Bạn của anh hình như không hoan nghênh tôi . Quà đã tặng rồi, tôi xin phép về trước."

"Không được!" Anh nắm lấy cổ tay cậu, rồi nắm chặt cả bàn tay cậu, đôi mắt ấm áp nhìn cậu, "Những người đó không phải bạn anh, người lên đi là họ chứ không phải em."

Hả....

Thiên Tỉ giật mình run sợ, ngay sau đó đã bị anh kéo đến trước mắt đám người kia.

"Các cô mau xin lỗi cậu ấy!" Lời anh nói rất tự nhiên và rõ ràng dứt khoát, cũng làm cho người khác không nói được lời nào.

Mấy người đó quay mặt nhìn nhau sau đó nhìn Mộ Trầm Âm bằng vẻ mặt không thể tin được.

"Cậu hai, cậu đang nói gì vậy?"

Đám người họ tốt xấu gì cũng là con nhà có danh tiếng giàu có. Hơn nữa, cha mẹ đôi bên đều là chỗ quen biết lâu năm, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thì gặp, sao bây giờ anh ta lại không nể nang mặt mũi của các cô như vậy?

"Nghe không hiểu sao? Tôi nói các cô mau xin lỗi cậu ấy!" Đôi mắt khi nói chuyện không hề mang theo sự lạnh lẽo nào, mà vẫn rạng rỡ như hoa đào khiến lòng người xao xuyến.

Mấy cô gái cứ liên tục đưa mắt nhìn nhau.

Hoàn cảnh lúc này trở nên ngượng ngùng lúng túng, không gian như đông cứng lại.

Thiên Tỉ lúng túng khó xử, kéo kéo ống tay áo của Mộ Trầm Âm, nhỏ giọng nói: "Trầm Âm, bỏ qua đi. Tôi không để bụng đâu."

"Nhưng anh để tâm!" Mộ Trầm Âm nắm chặt tay cậu, môi mỏng mấp máy lặp lại ba chữ, "Mau xin lỗi!"

Những người đó trao đổi mắt với nhau mấy lần, dù tức giận cùng cực nhưng vẫn không cam tâm lườm Thiên Tỉ một cái rồi nói: "Xin lỗi."

Có ai mà không biết tính khí của cậu hai đây. Bình thường không tức giận thì thôi, nhưng một khi nổi giận lên thì đừng mong ai có thể ngăn cản được.

Người không thể đắc tội, dĩ nhiên không ai muốn đắc tội.

Thiên Tỉ cảm thấy thật khó xử, vội vàng xua xua tay, "Không sao, không sao."

Mộ Trầm Âm cúi đầu liếc cậu, búng ngón tay lên trán cậu, "Em cứ vậy nên người ta cứ hay bắt nạt."

Thiên Tỉ cười nói, "Các cô ấy đâu có bắt nạt gì tôi đâu chứ."

Lúc này sảnh tiệc bỗng vang lên tiếng nhạc du dương. Người điều khiển chương trình mời chủ nhân của buổi tiệc ra nhảy mở màn.

Mộ Trầm Âm nhìn Thiên Tỉ, "Em nhảy với anh một bản nhé?"

"Tôi ?" Thiên Tỉ chỉ mình, rồi sau đó lắc đầu, "Anh đừng đùa, tôi đâu có biết nhảy. Với lại...Tôi ăn mặc thế này, không thích hợp để khiêu vũ."

"Chuyện nhỏ thôi, anh đã có cách." Mộ Trầm Âm kéo cậu đi ra ngoài, "Mặc kệ thế nào, điệu nhảy này em nhất định phải nhảy với anh, coi như là quà sinh nhật!"

"Nhưng tôi đã tặng quà sinh nhật cho anh rồi mà!" Anh chơi xấu thật.

"Không cần biết! Anh muốn có được món quà có ý nghĩa hơn nữa." Anh dẫn theo Thiên Tỉ chạy ra khỏi sảnh tiệc trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.

Anh giơ tay ra dấu với dàn nhạc, "Đổi nhạc khác đi, điệu nhảy mở màn của tôi cần đợi thêm một lát nữa."

.... .... .... ....

Khi Vương Tuấn Khải và Mộ Thiệu Đàm tiến vào đại sảnh, đúng lúc nhìn thấy hai người họ tay trong tay như đôi chim sẻ hạnh phúc tung tăng đang chạy ra khỏi sảnh tiệc.

Sắc mặt Vương Tuấn Khải lập tức lạnh hẳn khiến người ta không rét mà run.

"Người đó.... Nếu tôi không bị hoa mắt thì hình như đó là Thiên Tỉ." Mộ Thiệu Đàm thận trọng liếc nhìn sang anh.

"Không cần cậu nhắc!" Vương Tuấn Khải siết chặt món quà tặng trong tay.

"Này, mau thu lại ánh mắt đằng đằng sát khí đó của cậu cho tôi! Đó là em trai tôi đấy!" Mộ Thiệu Đàm thục cho anh một cú.

Vương Tuấn Khải vẫn nhìn chằm chằm bóng người mặc áo T-shirt và quần jean kia.

Người đàn ông này, cậu giỏi lắm!

Nói với mình đi dự tiệc của một người bạn, thì ra người bạn đó chính là Mộ Trầm Âm!

Hơn nữa, bây giờ hai người còn tay trong tay chạy nhảy trước mặt mọi người là thế nào chứ?

Muốn nói cho cả thiên hạ biết rằng, cậu và Mộ Trầm Âm là một cặp tình nhân xứng lứa vừa đôi? Nói cho mọi người biết hai người đang rất hạnh phúc sao?

Giỏi lắm!

Cậu luôn nói một đằng, nhưng lại làm một nẻo, còn không đúng ư?

Anh quả thực rất muốn trói cậu lại đánh cho một trận.

.... .... ....

Thiên Tỉ bị Mộ Trầm Âm kéo vào phòng thay quần áo.

Phòng thay quần áo lớn đến nỗi khiến Thiên Tỉ chắt lưỡi hít hà. Khắp phòng treo đầy những bộ lễ phục, lộng lẫy thanh tú  vô cùng.

"Đẹp quá!" Cậu dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn tất cả những thứ trước mắt.

"Toàn bộ những món này là của anh hai . Dáng người em cũng không khác lắm với anh ấy, cho nên những lệ phục này em đều có thể mặc vừa. Sau khi thay xong, chúng ta sẽ xuống đó khiêu vũ." Hai mắt Mộ Trầm Âm sáng rực.

"Tôi mặc sao? Không, không được, đây đều là đồ của Thiệu Đàm, tôi không thể tự tiện động vào được." Thiên Tỉ vội vàng xua tay từ chối.

"Em có thể mặc được, hãy tin anh. Anh hai là người rất rộng rãi, sẽ không so đo những chuyện này đâu. Huống chi, những đồ này đều mới được đưa tới, anh hai còn chưa nhìn qua nữa."

Mộ Trầm Âm vừa giải thích, vừa lướt từng ngón tay suông dài qua mỗi chiếc vét. Sau đó dừng lại trên một bộ....

"Bộ này được đấy!"

Anh lấy bộ lễ phục xuống, áo sơ mi trắng Trung Hoa được mắc trên chiếc móc màu đỏ tinh xảo, từng đường thêu bên hông vô cùng trang trọng, ôm gọn lấy phần eo thon thả.

"Với phong cách của em, mặc cái này rất hợp." Mộ Trầm Âm ướm thử bộ lễ phục lên người cậu.

Quả nhiên, vô cùng phù hợp.

Anh bắt đầu không thể chờ đợi được nữa, rất muốn ngắm nhìn khi cậu mặc lên bộ lễ phụ này, không biết sẽ xinh đẹp đến mức nào nhỉ?

Lấy thêm quần Âu ôm sát , anh nhét bộ lễ phục vào ngực cậu, đẩy cậu vào phòng thay đồ, "Nhanh đi thay đi, xin em hãy thỏa mãn nguyện vọng trong ngày sinh nhật của anh. Anh đảm bảo nhất định em sẽ xinh đẹp không ai sánh bằng. Nè, nếu em còn không chịu đi thay, màn khiêu vũ dưới kia e là sẽ không được tiến hành đâu. Em cũng đâu có muốn bao nhiêu người ở dưới kia chỉ đợi mỗi hai chúng ta chứ, đúng không?"

"Nhưng ...." Thiên Tỉ đang tính từ chối nữa thì....

Mộ Trầm Âm ra vẻ đáng thương nhìn cậu, "Lẽ nào em muốn màn nhảy mở màn của anh phải ê chề thảm hại nhảy một mình sao?"

Nghĩ đến cảnh tượng đó Thiên Tỉ không khỏi cảm thấy buồn cười.

"Vậy để tôi thử xem."

"Anh phát hiện có đôi lúc em cũng xấu xa ghê đó. Mau thay đồ đi, ngoan."

Thiên Tỉ không từ chối được nữa, đành gật đầu cầm bộ lễ phục xoay người đi vào phòng thay quần áo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro