Chương 79: Để cho cậu thấy rõ, ai mới là người đàn ông của cậu !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Mộ Thiệu Đàm khoanh tay nhìn anh, "Em muốn đuổi theo Thiên Tỉ?"

"Đương nhiên! Anh, cậu ấy thật kì quái thế sao? Khi không lại khóc như vậy?"

"Đương nhiên là bởi vì đau lòng." Mộ Thiệu Đàm trợn mắt nhìn em trai, cảm thấy sao em trai mình lại quá ngây thơ.

"Đau lòng?" Mộ Trầm Âm gãi gãi đầu."Chúng em rõ ràng đang rất vui vẻ, vô duyên vô cớ sao lại đau lòng?"

"Trầm Âm, anh nói thật với em, em đừng cảm thấy khó chịu." Mộ Thiệu Đàm nhìn chằm chằm em trai mình, phải để thằng bé chuẩn bị tinh thần đã.

"Anh, có gì cứ nói thẳng đi! Anh nói nhanh đi, nếu không em đi đây." Anh không đợi được nữa, muốn đuổi theo Thiên Tỉ.

"Đi cái gì mà đi? Thiên Tỉ là người của A Khải!"

"Anh nói cái gì?" Mộ Trầm Âm nhìn Mộ Thiệu Đàm, đáy mắt xẹt qua sự phức tạp.

Nhưng, chỉ hai giây sau lại cong môi cười, "Anh à, đừng lừa em chứ. Dù anh không thích Thiên Tỉ cũng đừng nói lời này để gạt em! Thiên Yir với anh ấy còn giống như không quen biết nữa mà."

"Trầm Âm, em biết rõ là anh không lừa em mà!" Mộ Thiệu Đàm trịnh trọng nhìn em trai.

Trong lòng Mộ Trầm Âm đau xót, tầm mắt hơi chuyển một vòng rồi lại nhìn lên mặt Mộ Thiệu Đàm.

Dáng vẻ bị tổn thương, tay siết chặt hộp quà trong tay.

"Nếu đúng thật là người của anh Tuấn Khải, tại sao cậu ấy không nói với em? Tại sao bọn họ còn phải giả bộ như người xa lạ trước mặt em!" Trầm Âm gầm nhẹ, thấy mình bị tổn thương nghiêm trọng. Anh cảm giác mình bị bạn bè lừa gạt!

"Tại sao Thiên Tỉ không nói với em, anh nghĩ cậu ấy có lý do của mình. Trầm Âm, nếu thực sự em thích cậu ấy, anh khuyên em nên gạt bỏ tình cảm này đi." Mộ Thiệu Đàm nhắc nhở em trai.

"Sao em phải gạt bỏ tình cảm của mình? Em có thể cạnh tranh công bằng với anh Tuấn Khải. Vừa rồi anh cũng thấy anh Tuấn Khải nhìn Thiên Tỉ thế nào rồi đấy! Ngay trước mặt Thiên Tình anh ấy vẫn không chút kiêng kỵ làm trò với người đàn bà khác! Anh ấy căn bản không yêu Thiên Tỉ !"

Mộ Trầm Âm nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, không khỏi bất bình thay Thiên Tỉ.

Khó trách, kể từ lúc anh Tuấn Khải xuất hiện, ánh mắt cậu từ đầu đến cuối đều chỉ nhìn anh ấy....

Khó trách, nghe lén anh và người đàn bà kia nói chuyện, sắc mặt cậu lại khó coi như vậy....

Khó trách, lúc anh Tuấn Khải và người đàn bà kia rời đi, cậu lại khóc....

"Cậu ấy không yêu Thiên Tỉ, vậy thì sao? Nhưng Thiên Tỉ yêu cậu ấy!" Mộ Thiệu Đàm nói tiếp, "Trầm Âm, em chậm hơn A Khải không phải chỉ một, hai bước. Thiên Tỉ đang mang thai, đứa bé là con A Khải ! Chuyện này em cũng chẳng xa lạ gì nữa. Cái người mà đang mang thai con của A Khải và phá hỏng hôn lễ của cậu ấy với Bạch Nhã, chính là Thiên Tỉ!"

Mộ Trầm Âm cảm thấy như có tiếng sét giáng xuống đầu.

Hai mắt tối lại, nhìn chòng chọc Mộ Thiệu Đàm, giống như không muốn tin sự thật này.

Những tin tức đó anh không có hứng thú muốn biết. Biết một vài chuyện thì hơn nửa là nghe người khác nói.

"Anh, có phải....Chỉ bởi vì anh không muốn em và anh Tuấn Khải cùng thích một người con trai cho nên mới nói như vậy...." Ánh mắt của anh ảm đạm, giọng nói cũng vô cùng buồn bã.

"Trầm Âm, từ nhỏ đến lớn anh đã lừa em bao giờ chưa?"

Trái tim Mộ Trầm Âm càng lúc càng lún chìm xuống đáy vực.

Tim ngỡ ngàng nhìn chằm chằm cánh cửa mà người con trai vừa biến mất tại đó, cũng không nhịn được, cất bước đuổi theo.

***

"Ai cho phép cậu chạy?" Vương Tuấn Khải nhanh tay kéo Thiên Tỉ lại.

Thiên Tỉ liều mạng giãy giụa, "Anh buông tôi ra.... Tôi muốn đi về."

"Đi về? Hay là không đợi được nữa muốn vào tìm Trầm Âm?"

Nghĩ đến những hình ảnh vừa rồi, Vương Tuấn Khải tức muốn phát điên.

Anh thô bạo bóp cằm Thiên Tỉ "Dịch Dương Thiên Tỉ , bản lĩnh quyến rũ đàn ông của cậu thật không thể xem thường! Tôi đã cảnh cáo cậu không được phản bội tôi rồi! Vậy mà sau lưng cậu lại dám ôm ôm ấp ấp với Mộ Trầm Âm, đúng là đáng hận!"

"Anh thật khó hiểu.... Buông tay ra, anh bóp tôi đau quá!"

Cậu gào khóc lên ra sức giãy khỏi bàn tay anh.

Nhưng thân thể cao lớn của anh vẫn bất động.

Cậu không thoát được, còn bị anh lôi kéo tới chỗ xe như một con rối.

"Tôi sẽ cho cậu nhớ ai mới mà người đàn ông của cậu !"

Cô gái lúc nãy nhìn thấy cảnh này cũng há miệng kinh ngạc.

"Vương tổng, anh muốn chơi đôi?" Cô ta chau chau mày, quét mắt nhìn Thiên Tỉ, "Nếu như muốn chơi đôi, chỉ sợ chiếc xe này của anh không đủ chỗ cho ba người chúng ta."

"Cút!" Vương Tuấn Khải nổi điên quát lên, kéo cửa chỗ ghế phụ ra nhét Thiên Tỉ vào.

Cô ta bị tiếng gầm của anh làm cho sợ hết hồn.

Thấy hai người bọn họ đều đã lên xe, lúc này mới biết không có chuyện của mình nữa, dậm chân giẫn dữ mắng một câu, mới không cam lòng rời đi.

.... .... ....

Thiên Tỉ vừa bị nhét vào ghế lập tức xoay người muốn xuống xe. Nhưng cửa xe cũng đã bị anh khóa lại.

Cậu không mở ra được. Trong không gian chật hẹp chỉ còn hai người bọn họ.

Thiên Tỉ cảm thấy xung quanh lạnh lẽ đến đáng sợ, khiến cậu rùng mình.

"Thiên Tỉ!" Một giọng lanh lảnh bỗng vang lên bên ngoài xe.

Thiên Tỉ sững sờ quay đầu lại, thấy Mộ Trầm Âm đang từ trong phòng tiệc đi ra.

Cả người anh được bao trùm bởi ánh sáng mông lung, từ bên trong lo lắng chạy ra. Anh dáo dác nhìn khắp nơi, hiển nhiên là đang muốn tìm cậu.

"Tôi xuống chào anh ấy một tiếng." Thiên Tỉ nói xong, định đẩy cửa xe bước xuống. Nhưng khuỷu tay lại bị Vương Tuấn Khải giữ lại.

Anh lạnh lùng nhìn cậu, "Không được xuống!"

"Tôi chỉ chào anh ấy một tiếng thôi. Tôi là khách, anh ấy là chủ mà." Thiên Tỉ giải thích.

Cậu cố gắng gạt tay anh ra, nhưng anh giữ tay cậu càng chặt.

Ngón tay siết chặt muốn bấu sâu vào da thịt cậu, đau đến mức Thiên Tỉ phải há miệng nhìn anh, "Anh làm tôi đau quá...."

Vương Tuấn Khải vẫn không buông tay, ngược lại còn dùng sức kéo luôn cậu sang ghế mình.

Cậu sợ hãi thốt lên, chợt nghe một tiếng động nhỏ vang lên. Vương tuấn Khải hạ ghế lái xuống, hai người cũng theo đó mà ôm nhau nằm ngã xuống.

"Anh muốn làm gì?" Thiên Tỉ mở to mắt, hoảng sợ muốn bò dậy.

Theo bản năng nhìn ra phía ngoài xe, thấy Mộ Trầm Âm đang ngó quanh tìm khắp nơi, hình như đang định đi tới chỗ này.

"Cậu nói xem tôi muốn làm gì?" Trong mắt Vương Tuấn Khải đều là vẻ xấu xa mờ ám, mặc dù cười nhưng khi nói chuyện chẳng chút dịu dàng, "Chúng ta đã làm không ít lần rồi, lẽ nào cậu còn chưa hiểu ư?"

Hành động vừa rồi của cậu anh thấy rất rõ ràng, nếu không nhìn lầm, hẳn cậu đang để lo lắng cho Mộ Trầm Âm! Nhận thức được điều đó, càng khiến anh sôi máu muốn đánh người.

"Anh đừng vậy. Tôi không muốn ở đây ...." Thiên Tỉ chống cự quyết liệt.

Nghĩ đến vừa rồi anh và người đàn bà kia còn tán tỉnh nhau, nghĩ đến bọn họ muốn hoan ái ở chỗ này, khiến cậu không thể nào chấp nhận được.

Hơn nữa....Trầm Âm còn đang ở bên ngoài.

Anh ấy là bạn cậu hơn nữa, cậu thực sự rất quý mến người bạn luôn khiến cậu thoải mái và vui vẻ này.

Mặc dù anh là hoàng tử, thân phận cao quý nhưng anh không hề kiêu ngạo trước mặt cậu.

Cậu muốn trân trọng người bạn này, không muốn cho anh biết cậu đã từng bán rẻ bản thân.

Sợ anh, xem thường mình....

"Chúng ta không phải lần đầu tiên làm ở chỗ này. Lần trước không phải cậu còn rất thích thú sao? Sao bây giờ lại không dám làm?" Sự tức giận trong mắt Vương Tuấn Khải mỗi lúc càng tăng, khiến người ta thật sợ hãi.

Hai tay anh hùng hổ túm chặt cằm cậu, ánh mắt tối sầm nhìn chằm chằm nét hốt hoảng trong mắt cậu.

"Sợ Trầm Âm nhìn thấy sao?" Giọng điệu gắt gỏng như đang rất căm tức.

Thiên Tỉ cũng không phủ nhận, hàng mị hơi run nhẹ, yếu ớt tựa như cánh bướm.

Gạt hai tay anh đang túm mình ra, "Mời anh buông tôi ra, tôi muốn xuống xe."

"Tôi mạn phép không buông!" Phản ứng này của cậu đã thật sự chọc giận anh.

Anh chẳng những không buông tay, ngược lại còn nghiêng người lật cơ thể Thiên Tỉ qua, nằm áp lên người cậu.

Thiên Tỉ la lên chí chóe, nhưng bàn tay của anh kéo khoá quần của cậu xuống, thẳng tay một đường kéo ra .

Shit! Đêm nay cậu rất quyến rũ, rất gợi cảm, khiến anh say mê cậu không tài nào dứt ra được.

Có điều, sự hấp dẫn này lại dành cho người đàn ông khác chiêm ngưỡng!

Suy nghĩ này khiến ngực anh như tức nghẹn, cứ nằm mãi ở đó không tan được.

"Dịch Dương Thiên Tỉ, không phải cậu luôn sợ cậu ta biết được quan hệ của chúng ta sao? Bây giờ tôi sẽ để cậu ta mở to mắt lên nhìn cho rõ."

Anh tàn nhẫn nói xong, ngón tay cùng lúc nhấn một nút ở phía trước xe.

Mui xe chậm rãi mở bung lên.

"Đừng như vậy!" Thiên Tỉ hoảng sợ kêu lên, đấm lên bả vai anh, "Cầu xin anh, đừng để cho bạn tôi xem thường tôi.... Ưmh...."

Lời còn chưa nói hết đã cảm thấy phía dưới chợt lạnh.

Chiếc quần lót mỏng manh của cậu bị bàn tay thành thạo của Vương Tuấn Khải đẩy xuống đến đầu gối.

"Ưmh.... Anh... Thật quá đáng!" Nước mắt dâng đầy hốc mắt cậu.

Bởi vì bị anh đè xuống cậu hoàn toàn không biết tình hình bên ngoài xe thế nào.

Có phải Trầm Âm đã tới đây rồi không?

Có phải anh ấy đã thấy cảnh này rồi không?

Nếu như nhìn thấy, anh ấy sẽ nghĩ về mình thế nào đây? Nhất định sẽ cảm thấy mình thật rẻ mạt!

"Tôi quá đáng? Dịch Dương Thiên Tỉ, cậu lại rơi nước mắt vì gã đàn ông khác, thật quá quắc!" Hàng nước mắt đó khiến Vương Tuấn Khải cảm thấy vô cùng chướng mắt.

Thậm chí trong ngực còn nghẹn ứ cảm giác khó chịu.

Anh cũng chẳng còn tâm trí để nghĩ xem những cảm giác này từ đâu mà có. Thân thể anh đột ngột hạ xuống mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể Thiên Tỉ.

Không hề có màn dạo đầu, cũng chẳng dịu dàng vuốt ve...

"Ưmh....Đau quá...." Thiên Tỉ hô nhỏ lên, tay theo bản năng túm lấy áo sơ mi của anh siết chặt đến độ lộ cả những khớp xương.

Anh quá lớn. Mà cậu lại rất chặt. Anh cứ thể mà xông vào, phần đau đớn ấy khiến thân xác cậu như rã rời.

Vương Tuấn Khải không chuyển động tiếp, mà dùng môi lưỡi liếm lên vành tai cậu, phủ lên tai cậu nhỏ giọng thầm thì: "Tiểu yêu tinh, em có thể kêu lớn lên một chút. Cậu ấy còn cách chúng ta năm mét nữa, em có thể dùng tiếng kêu rên rỉ của mình để gọi cậu ấy tới đây...."

Thiên Tỉ nghiêng đầu tránh né hơi thở của anh, thế nhưng anh lại trườn lên tiếp tục gặm cắn, khiến cậu không nhịn được mà run rẩy.

Cậu thút thít, trong mắt đều mà làn nước mắt uất ức, nhìn anh nói, "Tại sao anh luôn thích trêu chọc tôi như vậy chứ?"

"Đúng, tôi thích trêu chọc em như vậy đấy. Ai bảo cơ thể này của em nhạy cảm quá làm chi, và nó cũng vốn dành riêng chỉ để mình tôi trêu chọc mà thôi...." Vương Tuấn Khải đau đớn rên lên, nơi hạ thể đã trướng lên đến cực điểm, anh từ từ nhịp nhàng ra vào.

Hài lòng khi nghe thấy những tiếng thở hổn hển của Thiên Tỉ, anh lại mạnh mẽ dùng lực đẩy sâu hạ thể vào cậu hơn như thể để trừng phạt cậu.

"A...." Cậu cắn môi đến trắng bệch, không dám để tiếng rên của mình bật ra thành tiếng.

Mui xe mở lên, không còn gì để cách âm nữa, người phía ngoài có thể nghe thấy rõ ràng tiếng rên của cậu.

"Anh nói lung tung gì vậy?.... Tôi không hề có cảm giác...." Cậu cố hạ thấp để giọng mình thật nhỏ.

"Thật sự không có cảm giác sao? Vậy để tôi cho em biết thế nào là có cảm giác." Vương Tuấn Khải đột nhiên hơi nhổm người dậy, hai cánh tay giữ chặt hông của cậu.

Không đợi cậu phản ứng kịp, anh đã lật người, nhấc cậu lên đặt lên đùi mình, tách hai chân cậu ra để hai bên người, áo sơ mi xinh đẹp lúc này đã xốc xếch mất trật tự được anh đẩy lên cao.

Từ lúc nằm cho đến khi ngồi dậy, nơi đó của hai người vẫn dính chặt nhau không rời.

Tư thế này lại càng khiến hai người bọn họ dán sát nhau hơn, vào càng sâu hơn.

Cằm bỗng bị anh túm chặt vặn đưa ra phía bên ngoài, "Nhìn thấy không? Trầm Âm đang ở bên ngoài đó. Chỉ cần em hô lớn lên một chút, cậu ta lập tức sẽ tới đây."

Thiên Tỉ nhìn sang.

Quả nhiên....

Mộ Trầm Âm đang cách bọn họ càng lúc càng gần, ước chừng chỉ khoảng bốn mét nữa thôi.

Anh ấy đang đứng đó nhìn quanh bốn phía, kiên trì tìm kiếm cậu.

Cậu vô cùng căng thẳng, siết chặt nắm tay, trong lòng thầm cầu nguyện anh ngàn vạn lần đừng đi tới chỗ này....

Cậu đang thế này đương nhiên không muốn bất kỳ ai nhìn thấy, bạn lại càng không thể.

Nếu bị nhìn thấy trong hoàn cảnh này, về sau cậu thật không dám ngẩng đầu lên nhìn ai nữa....

"Ưmh.... Tiểu yêu tinh, em kẹp chặt quá...."

Tiếng khó chịu rên rỉ của Vương Tuấn Khải đã kéo thần trí cậu quay trở về.

Mặt cậu bỗng chốc đỏ lên.

Thì ra vừa rồi vì quá căng thẳng mà cậu đã vô thức kẹp chặt phía dưới lại.

"Thả lỏng một chút, nếu không tôi thật sự bị em làm cho gãy mất..."

Anh thở đứt quãng dỗ dành cậu. Bàn tay đồng thời lần tìm đến nơi hạ bộ vê nắn cừ vật bé nhỏ yếu ớt.

"Anh.... Nếu anh khó chịu thì.... Ưmh...." Bàn tay của anh càng mạnh hơn, không ngừng vân vê, khiến hơi thở cậu không còn ổn định được nữa, phải cố gắng lắm mới nói được hết câu, "Nếu anh khó chịu thì buông tôi ra đi....Tôi không muốn...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro