Chương 82: Xinh đẹp và hấp dẫn .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Đúng, chính là cậu. Cậu bước lên trước để tôi nhìn xem."

Nhà thiết kế lặp lại một lần nữa.

Thiên Tỉ khó hiểu từ phía sau đi lên trước những ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người.

Ánh mắt nhà thiết kế như tia X-quang chiếu lên khắp người cậu.

Không tính là cao gầy, nhưng vóc dáng cũng xem như cân đối. Da trắng eo thon, chỉ có một khuyết điểm duy nhất là bụng hơi to hơn bình thường, nhưng cũng may nhìn kỹ mới thấy rõ.

Hơn nữa bộ trang phục này được thiết kế theo kiểu rộng thoải mái. Cho nên, dù bụng cậu ta có nhô lên một chút cũng không ảnh hưởng gì. Điểm quan trọng nhất chính là khuôn mặt thanh tú kia.

Hoàn toàn không thoa miếng phấn nào, nhưng da rất trắng mịn, nhìn tổng thể thì có vẻ sạch sẽ và có cảm giác tươi mái thoải mái vô cùng.

Sống mũi thon cao thẳng, đặt biệt là đôi mắt cong cong như vầng trăng lưỡi liềm kia, khiến cậu ta toát lên vẻ trong trắng ngây thơ.

Tròng mắt màu hổ phách, cái này hoàn toàn có thể phối hợp với đôi mắt hổ phách của Bạch Nhã .

Hai người các người quả thực là trời sinh để hợp tác với nhau.

"Tốt quá rồi! Cậu chính là cứu tinh của mọi người đấy!" Nhà thiết kế vỗ tay cái bốp.

"Hả?" Bỗng dưng bị đặt lên vai trách nhiệm nặng nề, Thiên Tỉ hơi ngỡ ngàng. Mấy giây sau liền vội vã xua tay, "Tôi không làm được. Tôi không phải người mẫu, nếu cứ như vậy mà liều lĩnh đi lên sân khấu, Vương tổng nhất định sẽ rất giận dữ."

Đến lúc đó không phải là tất cả mọi người đều cùng gặp nạn sao.

Cậu không muốn làm liên lụy đến những người khác.

"Không! Tôi tự tin với con mắt của mình. Tôi khẳng định ở đây không ai hợp với bộ trang phục này hơn cậu. Cho dù là Vương tổng, khi nhìn thấy cũng sẽ đồng ý!" Mike rất chắc chắn.

"Nhưng tôi không phải người mẫu, không, thậm chí từ trước đến nay tôi chưa từng tham dự một cuộc thi tuyển nào." Cậu sợ mình làm không được, sẽ làm cho cả buổi trình diễn trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

"Cái này không quan trọng. Buổi trình diễn quan trọng ở phong cách và linh hồn của trang phục, tôi tin cậu hoàn toàn có thể thể hiện hết được khí chất và linh hồn của bộ váy này!"

Thật sao? Thiên Tỉ cậu cũng không dám chắc chắn.

Nhưng....

Không thể không nói, lời của nhà thiết kế đã khiến cậu động lòng.

Chuyện đến nước này, cậu không cho phép mình sợ hãi luống cuống.

"Thiên Thiên, xin cậu đó, lên đi!" Đồng nghiệp cũng khuyên cậu.

"Nếu cậu không chịu, chúng ta thực sự toi mạng đó."

"Đúng đó. Cậu cũng biết buổi trình diễn này quan trọng thế nào mà, nếu không thành công, Vương tổng chắc chắn sẽ đuổi việc hết chúng ta."

....

Anh một câu tôi một câu, tất cả mọi người đặt hết hy vọng vào Thiên Tỉ.

Cuối cùng Thiên Tỉ đành gật đầu cười nói, "Được. Vậy tôi thử xem. Tôi sẽ cố gắng hết sức không để cho mọi người thất vọng."

Nghe thấy cậu đồng ý, mọi người lúc này mới thở ra một hơi, không biết là người nào dẫn đầu vỗ tay.

Thiên Tỉ e thẹn cười cười.

Mike lập tức gọi trợ lý tới, "Tiểu Trần, tới đây. Lấy số đo cho chàng trai này. Đúng rồi, cậu tên gì?"

"Tôi họ Dịch , tên Thiên Tỉ." Thiên Tỉ vội vàng trả lời.

"Ồ." Mike đáp rồi phất tay gọi người, "Nhanh lên, sửa trang phục nhỏ lại một chút, chuẩn bị giày . Bên kia, dây cáp và thang cũng mau chuẩn bị! Nhà tạo mẫu tóc, tới đây làm tóc cho Thiên Tỉ. Thợ trang điểm đâu cũng mau tới đây trang điểm đi."

Phía sau khán đài lập tức trở nên vô cùng bận rộn.

Thiên Tỉ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Xem ra buổi trình diễn một lát nữa đây sẽ rất long trọng.

"Cậu Dịch, mời giơ tay lên."

Cậu vội vàng giơ tay lên.

"Làm phiền cậu quay mặt sang bên này một chút."

Cậu đều nhất nhất làm theo.

Tất cả lại bắt đầu dần dần đi vào quỹ đạo, mọi người lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều.

.... .... .... ....

"Bạch Nhã vẫn chưa tới sao?"

Gần tới giờ bắt đầu, Mike kiểm tra lại nhân số.

"Vừa rồi đã liên lạc, cô ấy đang đi cùng tổng giám đốc trên đường tới đây."

"Ok! Vậy mọi người chú ý, bộ sưu tập 'Thiên Sứ' lên sân khấu trước. Nào, Amanda, nhóm các người bắt đầu ra trước...." Mike chỉ huy, mọi người trang phục chỉnh tề chuẩn bị bước lên sân khấu.

Thiên Tỉ ngồi ở sau khán đài, có thể nhìn thấy được toàn bộ đèn bên dưới đều bị tắt hết, chỉ để lại mấy bóng đèn trên sân khấu.

"Xong chưa?" Mike đi tới hỏi.

"Ok rồi!" Thợ trang điểm thu tay, nhìn khuôn mặt thanh tú của Thiên Tỉ, giống như đang thưởng thức một kiệt tác, "Rất tuyệt."

Ánh mắt Mike cũng đầy vẻ kinh ngạc, nheo lại mắt, "Tôi thấy cậu rất quen, trước đây tôi đã từng gặp cậu chưa?"

Nghe anh nói như vậy, Thiên Tỉ vội rũ mắt xuống.

Nếu như người hay đọc báo, lại có trí nhớ tốt, có lẽ sẽ nhớ ra cậu đã từng lên mặt báo cùng với Vương Tuấn Khải.

Vì không muốn gây thêm phiền phức cho anh, nên cậu thật không muốn có người nhận ra mình.

Cũng may....

Bây giờ không có nhiều thời gian để cho Mike suy nghĩ nhiều đến chuyện này.

"Thôi bỏ đi, dù sao cũng chỉ cần khi gương mặt này đi ra đủ khiến cho người ta thấy thích thú là được rồi! Mau lên, hóa trang xong rồi thì mau qua kia mặc lễ phục. Không cần mặc nội y!"

Hả....?

Vải tơ tằm màu trắng, vô cùng mềm mại, mỏng manh, giống như lưới vậy, nếu không mặc nội y thì sao che được.

Nhưng....Giờ phút này cậu không có thời gian để do dự.

Cậu nghe lời, lập tức đi đến phòng thay quần áo để thay.

***

Trong hội trường buổi trình diễn thời trang đầy đủ khách quý, minh tinh có, kí giả cũng có, còn có cả các nhà thiết kế có tên tuổi, tất cả đều ngồi ở hàng ghế đầu, chuyên chú nhìn lên sân khấu.

Lúc Vương Tuấn Khải và Bạch Nhã cùng nhau đi vào, không ngừng vang lên những tiếng thét chói tai, cùng với đó là vô số ánh đèn flash lóe sáng.

Nhưng vào đúng lúc này....

Hàng loạt bộ sưu tập 'Thiên Sứ' đang bước ra sân khấu.

Vương Tuând Khải hơi cúi đầu nói nhỏ vào tai Bạch Nhã, bảo cô ra phía sau sân khấu trước.

Lời còn chưa nói xong, hai người đều bị bóng người đang được dây cáp chậm rãi thả xuống sân khấu làm cho ngây người.

Người mẫu trong bộ trang phục 'Thiên Sứ', trên người phủ kín thứ ánh sáng lấp lánh, đang từ trên cao từ từ hạ xuống.

Không đeo bất kì loại trang sức gì, trên đầu chỉ có duy nhất chiếc vòng kim cương làm nổi bật sự thánh thiện của lễ phục lụa cậu đang mặc.

Áo chàng nhẹ nhàng bay lượn trong không trung, giống như một đám mây trắng lênh đênh trôi nổi.

Cùng với nụ cười ngây thơ bên khóe môi, cùng với nét mặt mang chút gì đó như sợ hãi, tựa như một cậu 'Thiên Sứ' trên trời đi lạc xuống trần gian vậy.

Khiến người ta chỉ cần liếc mắt nhìn thôi thì không sao dời đi được nữa.

Đúng như Mike nói, không ai có thể hợp với bộ đồ này hơn cậu.

Bạch Nhã và Vương Tuấn Khải nhìn kỹ khuôn mặt kia và cả dáng người đó.

Đưa mắt nhìn quanh, rồi nhìn ánh mắt của Vương Tuấn Khải, thấy ánh mắt anh đang bị hình ảnh kia của Thiên Tỉ hấp dẫn, sắc mặt của Bạch Nhã chợt biến đổi.

"Sao lại là Thiên Tỉ? Không phải là người mẫu Vệ Vệ sao?"

Vương Tuấn Khải nhíu chặt lông mày.

Cậu bé này, dường như đã quên mất việc mình đang là đàn ông có thai rồi sao? Dám ngồi trên cao như vậy!

Hơn nữa, càng khốn kiếp hơn nữa là, chẳng lẽ cậu ta không biết bộ đồ kia mỏng thế nào, lộ liễu ra sao ư?

Không ngờ cậu dám mặc bộ đồ này, còn dám đóng thế người mẫu!

"A Khải?" Bạch Nhã thấy anh không trả lời, vội đẩy nhẹ anh. Trong lòng không biết đang có cảm giác gì.

Lúc này Vương Tuấn Khải mới định thần lại, nặng nề liếc nhìn cậu trai đang biểu diễn trên sân khấu, rồi sau đó xoay người sóng vai đi cùng Bạch Nhã, "Chúng ta vào hậu trường sân khấu."

"Vâng." Bạch Nhã chuyển mắt nhìn lại Thiên Tỉ.

Thấy tầm mắt cậu vừa đúng đảo qua hai người. Cô ta khẽ mỉm cười, tự nhiên nắm lấy tay Vương Tuấn Khải .

Vương Tuấn Khải vẫn để im không rút tay lại.

.... .... ....

Trên sân khấu.

Thiên Tỉ vừa đưa mắt nhìn quanh đã nhận ra hai người bọn họ.

Nhìn bọn họ tay nắm tay, dáng vẻ thân mật rời đi, trong lòng Thiên Tỉ không khỏi cảm thấy chua xót.

Có điều, lúc này đang trên sân khấu, cậu không được phép phân tâm.

Cho nên....Cậu vẫn tươi cười, tự tin hoàn thành phần trình diễn của mình.

.... .... ....

Bạch Nhã vừa đến, lại một lần nữa khiến mọi người phía sau sân khấu trở nên bận rộn.

Tuy rằng Vương Tuấn Khải đã đi vào phía sau hậu trường, nhưng tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm lên sân khấu nơi Thiên Tỉ đang biểu diễn.

Chết tiệt!

Cái tên da trắng kia rốt cuộc đang nhìn chỗ nào của cậu vậy?

Còn cái lão già người Nhây kia, lão đang nhìn ngực cậu sao?

Còn gã diễn viên kia nữa, chưa nhìn thấy đàn ông bao giờ à?

"Vương tổng, tạm thời mà nói lần trình diễn này coi như vô cùng hoàn mỹ rồi!" Mike cũng đang say mê nhìn lên sân khấu.

Quả thật phải hoan hô quyết định sáng suốt kia của mình.

Vương Tuấn Khải quay mặt lại, "Vệ Vệ đâu? Tại sao đột nhiên đổi người."

"Đừng nói nữa, xui xẻo chết đi được!" Mike khoanh tay trước ngực, phất phất tay, "Thằng nhóc chết tiệt đó, lúc nào bị tai nạn không bị, lại đúng thời điểm quan trọng nhất bị tai nạn. Cũng may mà có Thiên Tỉ. Cậu ấy quả thật là ân nhân cứu mạng chúng ta, vừa mới lên sân khấu đã hạ gục tất cả! Thật là hú hồn một phen."

Vương Tuấn Khải lại nhìn lên sân khấu lần nữa.

Quả đúng như anh đã từng tưởng tượng ra, cậu thật sự rất hợp với bộ đồ này.

"Mike." Bạch Nhã sau khi trang điểm, thay trang phục xong liền đi tới.

Cô ta cũng vô cùng xinh đẹp khiến người ta không thể dời mắt.

Nếu Thiên Tỉ là vẻ đẹp thanh thuần không nhiễm khói bụi trần gian, thì vẻ đẹp của cô ta là hoang dã lay động lòng người, giống như một con mèo nhỏ, không ngừng dụ dỗ người khác đến chinh phục, chiếm lấy.

Vẻ đẹp này, đối với đàn ông, chắc chắn là rất hấp dẫn chết người.

Mike không nhịn được mà chắp tay trước ngực tấm tắc khen, "Đẹp quá! Trời ơi, không thể tưởng tượng được, ném hai trái bom này ra sẽ gây chấn động đến mức nào nha."

Bạch Nhã đương nhiên vô cùng tự mãn với lời khen này, làm như vô tình liếc nhìn sang Vươg Tuấn Khải, nhưng rất nhanh bày ra vẻ mặt vô hại hỏi Mike, "Vậy anh nói xem là tôi đẹp hơn hay Thiên Tỉ đẹp hơn?"

"Ai da, cậu hỏi cái này đúng là làm khó tôi rồi. Hai người các người mỗi người một vẻ... Vương tổng, anh nói xem ai đẹp hơn?"

Mike không dám đắc tội với Bạch Nhã vì vậy rất tự nhiên đẩy quả bóng này sang cho Vương Tuấn Khải .

Vương Tuấn Khải thấy Thiên Tỉ đang đi từ sân khấu xuống phía sau hậu trường.

Anh mím môi nhìn Bạch Nhã trả lời: "Đương nhiên là Nhã Nhã của cậu xinh đẹp hơn. Từ xưa đến nay, giữa 'Thiên Sứ' và 'Ác Quỷ', thì 'Ác Quỷ' lúc nào cũng hấp dẫn người ta hơn mà."

"Thật sao?" Bạch Nhã cười rạng rỡ, "Nhưng em cảm thấy Thiên Tỉ mặc bộ váy kia cũng rất đẹp! Chờ sau khi các anh tung nó ra thị trường, thì bô đầu tiên phải dành cho em trước đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro