Chương 95: Tái ngộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Xuống tàu điện ngầm đi bộ đến khu biệt thự xa hoa lộng lẫy.

Dọc theo đường đi, đi qua con đường lát đá xanh quen thuộc, vườn hoa anh đào thân quen.

Làn gió mát thổi tung mái tóc cậu bay lất phất. Từng cánh hoa đào bay giữa không trung, rơi xuống trên vai cậu.

Bước đi giữa ngàn cánh hoa màu hồng, nỗi phiền muộn tích tụ nơi đáy lòng bấy lâu nay mới giảm đi đôi chút.

Mai này, sẽ không quay trở lại đây nữa.

Cậu nhặt cánh hoa trên vai, vân vê nó ở trong tay rồi cười khẽ một tiếng.

Từ hôm nay trở đi, cậu sẽ bắt đầu lại cuộc sống của mình....

Đến trước cửa nhà họ Vương, nhìn vào ngôi nhà rộng lớn bên trong cổng rào, cậu chần chừ một lúc mới nhấn chuông.

Không đợi bao lâu thì nghe được tiếng khóa mở cùm cụp ở bên trong.

Cổng rào ngôi biệt thự được đẩy ra từ bên trong, người ra mở cổng là dì Liễu, "Thiên Tỉ, cuối cùng cậu cũng về rồi. Mấy hôm nay ngày nào bà chủ cũng nhắc đến cậu hết." Dì Liễu nhiệt tình chào hỏi.

Thiên Tỉ trong lòng hơi áy náy, cũng chào hỏi lại đối phương: "Dì Liễu."

"Mau, mau vào trong rồi hãy nói." Dì Liễu kéo cậu , "Tay lạnh hết rồi, sao cậu không mặc thêm áo ấm?"

"Không sao , cháu không lạnh." Thiên Tỉ cười đáp.

Dè dặt nhìn dì Liễu, cậu cảnh giác hỏi: "Dì Liễu, anh Vueowng, anh ấy có nhà không ạ?"

"Giờ này cậu chủ đang ở công ty, không có ở nhà. Sao vậy? Cậu tìm cậu chủ có chuyện gì không?"

"Không, không có ạ. Cháu chỉ thuận miệng hỏi thôi." Thiên Tỉ nghe vậy mới yên tâm đi theo dì Liễu vào nhà.

Lúc cậu đi vào, bà Vương đang từ phòng tranh đi ra. Trên người còn quấn tạp dề, trên đó còn lem luốc nhiều thuốc màu.

"Chào bác!" Thiên Tỉ vội chào bà.

Nhìn thấy cậu, bà Vương bước nhanh qua, "Thằng bé này thiệt là, bác còn tưởng con sẽ không về lại đây nữa chứ."

Bà nắm tay Thiên Tỉ, "Để bác nhìn kỹ con xem nào, hình như đã gầy đi không ít nhỉ? A Khải nó cũng kỳ thiệt, không chịu nói cho bác biết con đã dọn đi đâu, chứ không bác cũng muốn đến thăm con rồi. Mấy hôm nay không có ngày nào bác ngủ được ngon giấc cả, cứ lo con không biết tự chăm sóc tốt cho mình thôi."

Thiên Tỉ nghe mà sống mũi cay cay. Sự lo lắng và yêu thương của bà Vương khiến cậu có cảm giác như được mẹ quan tâm vậy. Nhưng mà....Phần yêu thương này cậu không có tư cách đón nhận.

"Bác yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho mình. Hiện tại sức khỏe đã khá lên rồi ạ, hôm nay con vừa xuất viện."

"Đã xuất viện? Ôi vậy tốt quá. Bây giờ con về là tốt rồi, để bác bảo nhà bếp hầm canh cho con uống, tầm giữa trưa là có canh uống rồi." Bà Vương đau lòng vỗ lên bàn tay cậu.

Bà định quay đầu căn dặn dì Liễu đi báo với nhà bếp, Thiên Tỉ thấy vậy vội vàng ngăn lại, "Bác, không cần phiền vậy đâu ."

"Phiền hà gì chứ, cơ thể con cần phải tẩm bổ nhiều vào mới được." Bà Vương ân cần nói.

"Dạ thôi, bác Vương. Con đã hứa với chị về dùng cơm rồi ạ."

"Ồ, ra là vậy." Bà Vương gật gật đầu, "Thôi được, để bác bảo tài xế đưa con về. Chắc nhà bếp cũng đang hầm canh đó, đợi lát nữa con mang về để tối uống nhé."

Thiên Tỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Hai tay vô thức siết chặt, phải mất một lúc lâu cậu mới lấy dũng khí nhìn vào ánh mắt quan tâm của bà Vương.

"Bác Vương, thật ra lần này con quay về là muốn nhận tội với bác, đồng thời cũng chào tạm biệt bác...."

Bà Vương sững sờ mất một lúc, bà không nói gì mà chỉ nhìn Thiên Tỉ. Trong mắt cũng không hề có sự kinh ngạc nào.

Bởi vì....Bà biết rõ, ngày này sớm muộn gì cũng đến.

"Con xin lỗi bác. Con không nên chưa thông báo với bác một tiếng đã tự ý chuyển viện. Con thật xin lỗi, con đã....không bảo vệ tốt đứa bé...." Nói đến câu sau, giọng Thiên Tỉ cũng nghẹn đi. Hàng mi rũ xuống nhẹ nhàng run run, lộ ra buồn thương.

"Thằng bé ngốc." Bà Vương đau lòng an ủi cậu, "Chuyện đứa nhỏ sao có thể trách con được?"

"Đứa bé không còn, con cũng nên quay về." Cậu nói.

Bà Vương thở dài, "Thiên Thiên, con không nghĩ đến chuyện quay lại bên cạnh A Khải sao? Dù không còn con, nhưng con vẫn còn tình cảm, vẫn còn thương nó mà, không phải sao?"

Thiên Tỉ chua chát cười. Hoàn toàn không chú ý lúc này, cửa bị người bên ngoài mở ra, một bóng người sau khi nhìn thấy cậu đang ở trong phòng khách thì đứng lại nơi ngưỡng cửa.

"Bác Vương, bác cũng biết, đó giờ con chưa từng nghĩ sẽ ở lại bên cạnh anh Vương, bọn con cũng không phải là người cùng một tầng lớp, sao có thể ở bên nhau được ? Hơn nữa...."

Cậu rất cố gắng, rất nỗ lực nở nụ cười nói: "Anh ấy và cô Bạch mới là người cùng một thế giới, hơn nữa, hai người họ cũng rất xứng đôi. Về phần con đối với anh ấy....con nghĩ, đó chẳng qua chỉ là tình cảm bồng bột của tuổi mới lớn. Bây giờ con đã trưởng thành, đã hiểu rõ hơn người đàn ông mình muốn tìm là mẫu người nào rồi."

Không! Cậu đang nói dối! Cậu hiểu mình hơn ai hết....Tình cảm cậu dành cho Vương Tuấn Khải không đơn thuần chỉ là tình cảm bồng bột của tuổi mới lớn. Nếu chỉ là tình cảm bồng bột của tuổi mới lớn, cậu không thể nào luôn đặt người đó ở trong lòng, thương nhớ bao nhiêu năm qua....

"Ý con là, người đàn ông mà con muốn đến sau này...không phải là A Khải ?"

"...." Đầu của cậu càng cúi thấp hơn.

Bà Vương có phần tiếc nuối. Còn định nói thêm điều gì nữa, thì nghe được tiếng của dì Liễu truyền đến, "Cậu chủ."

Cậu....Cậu chủ? Bà Vương nghiêng mắt nhìn theo phản xạ.

Thiên Tỉ cứng người ngồi ngây ra, không dám quay đầu lại. Khoảnh khắc đó cả thở cũng không quên mất.

Không phải dì Liễu nói anh không có ở nhà sao? Sao bây giờ lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa....những lời cậu vừa nói với bà Vương, có phải anh đã nghe hết rồi không?

"A Khải, đứng đó làm gì? Mau vào đây, Thiên Thiên đến rồi này." Bà Vương nháy mắt với con trai.

Nhưng Vương Tuấn Khải dửng dưng coi như không hề thấy ánh mắt của bà, nện mạnh bước chân đi vào nói: "Con về lấy văn kiện, sẽ đi ngay." Nói xong liền quay người đi lên lầu. Từ đầu đến cuối coi Thiên Tỉ như không tồn tại, dường như cậu chỉ là không khí.

Rất tốt! Từng câu từng chữ khi nãy của cậu, anh đều nghe rất rõ ràng rành mạch! Cậu đối với anh vốn chẳng phải 'yêu' hay 'thích' gì đó như mẹ nói. Mà chẳng qua chỉ là tình cảm bồng bột của tuổi mới lớn.

Mà tình cảm đó đến hôm nay đã không còn nữa! Nếu như cậu đã tìm được người cậu mong muốn, vậy thì cuốn xéo đi mới đúng? Sao bây giờ còn ở trong nhà anh làm gì? Vương Tuấn Khải vô thức cuộn chặt nắm tay.

Bỗng nghe bà Vương ở sau lưng gọi lại, "A Khải, lấy văn kiện rồi tiện thể đưa Thiên Thiên về luôn nha. Nơi này rất khó đón xe."

"Không, không cần đâu ." Không đợi anh trả lời, cậu đã chủ động từ chối.

Thái độ vội vàng đó, giống như sợ mình sẽ ăn tươi nuốt sống cậu ta không bằng vậy. Thật buồn cười!

"Được, con sẽ đưa. Dù sao con cũng không gấp!" Vương Tuấn Lhair xoay người đáp lời mẹ mình. Chuyển cho Thiên Tỉ ánh mắt lạnh lẽo tựa hầm băng, khiến Thiên Tỉ vô thức rùng mình.

.... .... ....

Cuối cùng thấy anh đi vào phòng làm việc. Lúc này Thiên Tỉ mới nhớ đến mục đích hôm nay mình tới đây.

"Bác Vương, con muốn....đi thu dọn hành lý của mình." Thiên Tỉ nói.

"Đúng rồi, suýt nữa bác cũng quên mất." Bà Vương gật đầu, "Vậy con lên dọn đi, khi nào dọn xong thì xuống đây bác bảo A Khải nó đưa con về."

Cậu muốn từ chối. Nhưng nghĩ lại có lẽ mình không thuyết phục được bà Vương. Vì vậy, đợi lát nữa từ chối thẳng với Vương Tuấn Khải cũng được. Cậu thật sự không hiểu nổi anh. Rõ ràng đã tỏ ra chán ghét cậu như thế, tại sao còn phải đồng ý với yêu cầu của bà Vương?

Thiên Tỉ vừa suy nghĩ vừa bước lên lầu. Bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, xếp từng chiếc quần và áo chỉ thuộc về mình bỏ ngay ngắn vào rương hành lý, đồ của cậu không nhiều, không có những món mỹ phẩm hay trang sức rườm rà kia, cũng không có khả năng để dùng tới nó.

Cuối cùng, ở đầu giường....

Viên 'Đôi Cánh Thiên Sứ' kia vẫn còn lẳng lặng nằm trong ngăn kéo ở đầu giường. Nhớ lại hình ảnh khi cùng anh tham dự buổi tiệc ngày đó, bây giờ nghĩ lại, cứ ngỡ như đó chỉ là một giống mộng.

Có điều, mộng đẹp bao nhiêu thì hiện tực lại tàn khốc bấy nhiêu. Cậu chẳng qua chỉ là kẻ thế thân mà thôi. Cười yếu ớt đặt 'Đôi Cánh Thiên Sứ' về lại chỗ cũ.

Kỷ niệm để tưởng nhớ giữa cậu và Vương Tuấn Khải, thật sự là quá ít. Dường như, hầu hết đều là những chuyện khiến cậu đau lòng....

Thế cũng tốt. Như vậy, mai này trong tương lai, có lẽ cậu sẽ nhanh chóng quên được anh. Hơn nữa, còn sẽ quên một cách triệt để...Nghĩ đến điều này, con tim đã bị tổn thương như càng bị khoét sâu hơn.

"Dịch Dương Thiên Tỉ, nhanh tay chút!" Đột nhiên giọng nói của anh truyền đến.

Cậu giật mình quay đầu thì thấy anh đang đứng tựa vào cửa, trong tay cầm văn kiện híp mắt lạnh lùng nhìn cậu, "Tôi.... tôi còn một số đồ chưa thu xếp xong, nếu anh đang gấp, hay là anh đi trước đi. Tôi không cần anh đưa về đâu." Cậu cố ý kéo dài thời gian.

Nếu anh quay về lấy văn kiện giờ này, vậy chắc hẳn phần văn kiện này rất quan trọng. Có lẽ cần thiết cho buổi hội nghị. Thiên Tỉ thầm nghĩ kéo dài đến giờ thì anh sẽ đi.

Nhưng cậu càng từ chối Vương Tuấn Khải lại càng muốn kiên trì đưa cậu về cho bằng được. Chẳng những anh không đi, ngược lại còn cất bước đi vào trong.

Cậu ngồi chồm hổm trên mặt đất, cảm nhận được bước chân anh đang mỗi lúc càng tiến gần đến mình, hàng mi cũng run rẩy theo mỗi bước chân anh.

Vương Tuấn Khải đi tới ngồi xuống giường cúi đầu nhìn cậu.

Khoảng cách giữa họ rất gần, chân của anh rất dài, mủi chân anh gần chạm đến bàn chân nhỏ bé của cậu.

Thiên Tỉ cố nén nỗi bất an nơi đáy lòng, buộc mình chuyên tâm vào việc thu dọn đồ đạc.

Nhưng anh lại đột nhiên nghiêng người tới, gương mặt cũng bất ngờ phóng to trước mặt cậu. Cô giật mình dừng lại động tác trong tay trố mắt nhìn anh. Rốt cuộc anh muốn làm gì?

"Tưởng tôi muốn hôn cậu à?" Anh cười lạnh một tiếng, đáy mắt tràn đầy vẻ đùa cợt.

Thiên Tỉ cắn cắn môi, đầu hơi ngửa về phía sau một chút, nhìn thẳng vào ánh mắt cợt nhã của anh, "Vương Tuấn Khải, mời anh đừng dựa sát vào tôi như vậy!"

"Chúng ta còn từng thân mật hơn vậy nữa cơ mà, rốt cuộc cũng biết từ chối rồi hả?" Vẻ đùa cợt nơi đáy mắt anh càng đậm hơn, "Nghe nói cậu đã tìm được người đàn ông trong mộng của mình rồi? Vậy nói nghe thử xem, là mẫu người như thế nào vậy? Kiểu như Trầm Âm đó hả?" Khi hỏi ra những lời này, anh phát hiện cơn ghen tức trong mình như sắp bùng phát!

Lồng ngực Thiên Tỉ chợt căng lên. Xem ra, những lời nói với bà Vueoeng khi nãy, anh đã nghe hết rồi.

"Đó là chuyện của tôi.... Không liên quan gì đến anh Vương." Cậu nhẹ giọng đáp lại rồi chuyển tầm mắt đi.

"Quả nhiên tôi không có nói oan cho cậu ! Cậu đúng là loại đàn ông dâm đãng!" Vương Tuấn Khải bị thái độ đó của cậu làm cho tức điên, thở gấp nói, "Vừa mới phủi sạch quan hệ với tôi đã nóng lòng muốn tìm thằng khác rồi. Dịch Dương Thiên Tỉ, thì ra, cậu quả thật là loại nào cũng đều không tha!" Anh nói mà không cần suy nghĩ, bị cô tổn thương nên cũng muốn trả đũa lại cậu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro