Đoản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Tống Hiểu ] Chờ đợi một đời

"Lưng còng, người đã gầy yếu.
Năm tháng trôi...
Khiến hồn phách hao mòn..."
- Thiên địa noãn noãn -

Nguyệt nữ chầm chậm lên cao, kiêu hãnh ngự trị nơi vị trí cao nhất của màn trời đêm. Từng giọt trăng nhẹ nhàng rơi, vui đùa bên những giọt sương đêm. Ánh trăng hắt nhẹ qua khung cửa sổ, soi rọi bóng hình hai nam nhân. Lão cao tuổi mặc y phục tuyết trắng, trán thắt một dải khăn trắng tinh tế với hoa văn những cụm mây cuộn vòng đặc trưng của Lam Thị. Một thân gia phục phiêu bồng tới thoát tục, thuần khiết không nhiễm bụi trần. Cố  nhiên thuật pháp y đang thi triển lại là cấm thuật, làn khí đen thẫm lượn lờ nơi bàn tay nọ đã lộ xương trắng hếu. Từ nơi đó trở lên cũng mơ hồ thấy được da thịt bắt đầu mục rữa, đan xen với những khối cơ tươi đỏ, kinh sợ lòng người đến cùng cực.

"Ta biết người ghét bẩn, nhưng cố chịu một chút. Khả năng của ta không bằng phụ thân, chỉ có thể kiềm chế nó đến đây thôi." Thanh âm trầm, đôi chút khàn đục thoát ra từ dưới bộ râu bạc trắng, lão bất đắc dĩ nhìn thiếu niên hắc y thờ ơ đang quấn băng vải trắng kín cả cánh tay, khuyên nhủ nhẹ nhàng.

Kì lạ làm sao, rõ ràng trước mặt lão đây chỉ là người thiếu niên tuổi ngoài tầm hai mươi, khuôn mặt anh tuấn khẽ ngẩng lên, ánh mắt đen láy lạnh nhạt, từ trên xuống là một bộ dáng cao ngạo, từ trong xương cốt. Còn lão đã là một lão nhân gần đất xa trời, nếm trải bao gió sương cuộc đời, thấu hết thương hải tang điền. Vậy mà thái độ với hắn lại hết mực cung kính, tựa như đối với bề trên của lão.

Người này vẫn cứ như cái đêm mùa đông năm ấy. Khi lão hãy còn là một tiểu hài tử ngây ngô, được Lam Trạm và Ngụy Vô Tiện mang về Cô Tô nuôi dưỡng, đã nhìn thấy sống lưng thẳng tắp như cây bách tùng ấy. Tận đến thời điểm khi cả hai đều qua đời, bản thân cũng trải qua bao cuộc bể dâu, thì người trước mặt vẫn cứ bộ dáng quen thuộc ấy, chưa từng thay đổi.

Tống Lam đưa tay chấm bút, đường mực mạnh mẽ, dứt khoát, hợp thành những con chữ trên giấy trắng.

[Ta còn bao nhiêu thời gian?]

"Với hiểu biết cả đời của Lam Anh ta..." Lão thở dài, bấm đầu ngón tay nhẩm đếm. "Ngắn nhất một tháng, nhiều nhất nửa năm."

Tống Lam gật đầu, khuôn mặt vẫn khuyết vắng hết thảy cảm xúc, vô thức nắm lấy toả linh nang nằm trong lồng ngực, mảnh hồn im ắng nằm lạnh lẽo bên trong.

Lam Anh hướng mắt theo dõi hành động của Tống Tử Sâm, mi mắt rũ xuống che đi nhàn nhạt bi ai . "Tống đạo trưởng, có những thứ....đã đến lúc nên buông xuống rồi..."

Nghe thấy những lời ấy, động tác của hắn khựng trong một khắc, giữa hai hàng lông mày ngưng kết một trận băng sương, ẩn giấu sự khó chịu. Bút lông đặt xuống bàn, va chạm với thành gỗ đặc ruột mà vang lên cả một tiếng "cộp". Hắn đứng dậy, không nói không rằng, chỉ chắp tay cáo từ rồi nhanh chóng quay người bỏ đi.

Lam Anh nhìn theo bóng lưng dần khuất dáng trong đêm, không nhịn được tiếng thở dài não nề. Người này, trước giờ vẫn vậy...

"Chờ một đời, vì một người không thể trở về. Đáng hay không?"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Năm tháng đằng đẵng trôi đi, hắc y đạo sĩ lưng đeo hai kiếm, tay cầm phất trần, cô độc rảo bước vạn dặm nhân gian. Hắn đến mọi nơi có dấu chân Hiểu Tinh Trần từng đặt xuống, chỉ mong mỏi một chút rung động cho mảnh tàn hồn đang ngủ yên.

Những nơi Tống Lam đi qua, đều lưu giữ bóng hình một bạch y đạo trưởng, môi ôn nhu hé cười. Dù biết trái tim đã không còn đập nữa, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được từng hồi co thắt đau đớn, vạn tiễn xuyên tâm, đau tới cùng cực khổ ải, chỉ biết nghẹn ngào mà kiềm nén vào sâu bên trong.

Hắn thậm chí còn quay lại nơi Nghĩa Thành sương mù năm ấy. Trải qua bao cuộc chia li, sum họp rồi tàn lụi, rồi thì sương khói Nghĩa Thành cũng sớm mà tiêu tan, dần dần trở lại cuộc sống của một thành thị nhỏ bé nhộn nhịp. Nhưng cổ thành năm ấy thì vẫn bị người đời nhất mực bỏ hoang, tầng tầng lớp lớp phong rêu bám trên bức tường đã mục nát từ lâu. Giữa khung cảnh hoang tàn ấy, cũng chỉ duy mình hắn đứng cô độc lẻ loi, mi mắt rũ xuống, đằm chìm trong hồi ức xưa cũ.

Xuân tàn, hạ khép, thu sang, đông qua, bốn mùa luân chuyển, mỗi năm một lần hắn đều trở về Bạch Tuyết Quán. Nơi từng là đạo quán nhộn nhịp tiếng cười nói, nay cũng thành căn nhà hoang tràn đầy ma khí. Người dân xung quanh kháo nhau về những tin đồn quỷ dị, biến tấu đến nỗi khu nhà này trở thành một nơi chẳng thua gì Loạn Táng Cương năm ấy, đều gây ra nỗi sợ hãi kinh thiên, chẳng ai dám lại gần.

Tống Lam phủ một mảnh khăn tay lên chổi tre dựng ở góc tường, nhẹ nhàng quét đi lớp lá vàng rơi kín sân, tựa như trở về thiếu niên năm ấy, tâm đầy nhiệt huyết, cùng đồng môn chăm chỉ tu luyện, cùng quét tước dọn dẹp đạo quán. Nhắm mắt lại, hắn có thể nghe thấy tiếng sư phụ oang oang giảng đạo lý, tiếng lưỡi kiếm va vào nhau "keng" những âm phách sắc lạnh, tiếng cười đùa vui vẻ của lũ đồ đệ tinh nghịch, chân thật như còn đây.

Chỉ là, mỗi khi mở mắt, thanh âm ấy lại biến mất. Để lại phía sau khoảng không gian tĩnh lặng, lời hồi đáp duy nhất dành cho hắn.

Còn sống là tốt sao?

Cảnh cũ còn đấy, người xưa đâu rồi? Những thiếu niên tiêu soái nghĩa khí ngày xưa đều không tránh khỏi việc cúi đầu trước phong trần, lặng mình trước bể dâu. Hết thảy bạn cũ, từng người, từng người một lần lượt nằm xuống dưới lớp đất đen, tĩnh lặng, một giấc ngàn thu.

Rồi chỉ còn mình hắn tồn tại, một linh hồn vất vưởng, tìm lại những hồi ức xưa.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Đem Sương Hoa, hành thế lộ
Cùng Tinh Trần, trừ ma diệt tà."

Kiếm đeo trên vai, lầm lũi bước đi trong màn đêm đen đặc.

Cũng như mọi lần, đêm nay hắn nhận lời cầu xin từ người dân xung quanh, vây bắt một số tẩu thi lang thang.

Đúng vào lúc này, trong bóng tối vô tận, có tiếng bước chân truyền tới.  Âm  thanh ấy cứ chốc chốc thì ngừng lại, nặng nhọc đến cực điểm. Dù chưa thấy bóng dáng, ấy vậy mà mùi thối rữa tanh hôi đã lan đến tận đây.

Tống Tử Sâm nhăn mặt khó chịu, định bụng giải quyết trong một lần cho xong. Phất Tuyết rời vỏ, lưỡi kiếm sắc lạnh ánh lên trong màn đêm, nhanh nhẹn lao về phía trước, đồng loạt chém đàn tẩu thi ra làm hai mảnh. Hắn khẽ động tay thêm lần nữa, lưỡi kiếm ngoan ngoãn dừng lại, nằm yên ở bên sườn, chờ đợi cử động tiếp theo từ chủ nhân của mình.

Nhưng đây chỉ là đàn tẩu thi cấp thấp, đằng sau chúng, nhanh nhẹn và thông minh hơn đôi chút, một đàn tẩu thi khác với ý thức tương đương dã thú, vẫn đang ẩn mình. Chúng cảm nhận được luồng sức mạnh lớn ở phía trước, lại không biết sợ hãi mà giẫm đạp lên xác của đám cấp thấp, bao vây hắn thành vòng tròn.

Tống Lam liếc một cái, ánh nhìn thiếu kiên nhẫn. Lần này hắn trực tiếp vươn thẳng kiếm ra, nhát này liền nhát kia, từng đường từng đường sắc bén, quyết liệt chém lên người đám tẩu thi đang điên cuồng xông tới.

Ngay lúc này đây, thật trớ trêu, tác hại làm suy yếu của ma khí trong cơ thể tái phát. Lưỡi kiếm vừa chạm cần cổ tẩu thi khựng lại. Động tác của Tống Lam thoáng chốc đình trệ. Hắn gian nan cử động, chỉ thấy cơ thể mình chậm chạp tới cùng cực, tầm mắt phủ kín một lớp sương mù, không thấu rõ được cử động đám tẩu thi.

Thấy hắn ngừng lại, chúng lập tức xông lên tấn công. Một con nhanh chóng bám lên lưng hắn, nhe hàm răng đen xì hôi thối, một phát cắn mạnh, ngoạm đứt một khối da thịt.

Sự ghê  tởm từ cái dính nhớp bẩn thỉu từ con tẩu thi  khiến Tống Tử Sâm bừng tỉnh. Phất Tuyết xinh đẹp vẽ ra một vòng tròn sắc bén trong không trung, đồng loạt chém đứt eo đám tẩu thi, quay về tra vào vỏ.

Đầu óc hắn quay cuồng, hành động trở nên ngưng trệ, loạng choạng tựa kẻ say điên đảo. Cố chống kiếm đi được vài bước, để rồi đành ngã quị xuống thềm cỏ xanh dưới thân, cơ thể rệu rạo như bị bòn rút cạn kiệt sinh lực.

[ Còn có thể đợi đệ được bao lâu?]

Đầu lưỡi bị cắt đứt chẳng nói nên lời, chỉ có thể thì thầm trong lòng. Trên gương mặt cứng đờ chợt hiện ra một nét cay đắng tới thấu lòng.

[ Ta vẫn còn chưa nói lời xin lỗi với đệ.]

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Kể từ lần bạo phát hôm ấy, chuyển động cơ thể của Tống Tử Sâm ngày càng chậm chạp. Hắn lò dò bước từng bước một, cảm nhận rõ rệt sự đau nhức bao trùm lấy toàn thân.

Hắn biết thời gian của mình đã sắp cạn, nhưng hắn không sợ gì cả. Dù gì cũng là kẻ đã chết một lần, há gì phải sợ lần hai?

Nhưng có một nơi hắn cần phải đến....

Nơi Thiên Sơn bạt ngàn, trùng trùng điệp điệp những dãy núi non nối nhau, gió tuyết thổi ào ạt. Dưới chân núi, một mảnh không gian hoa thơm đua nở, kỳ hoa dị thảo kiêu hãnh khoe ra sắc thắm lộng lẫy, sáng bừng cả trời đất. Nơi đây, tuyết thổi lồng lộng từng cơn rét cắt vào trong xương tủy, cảnh vật hoang sơ chưa lưu dấu chân người.

Hắn bước, bước mãi, bước mãi, rồi bước mãi... Bước qua đồng hoa tưởng chừng như bất tận, băng ngang chân núi gồ ghề những lớp đá tảng, hướng tới một gò đất cao cao, phủ vài bông hoa trắng.

Trên gò đất để một tấm bia nhỏ, quay mặt về phía Đông, nét chữ đầu bia khắc sâu tinh tế như ngọc, lưu danh thiếu niên bạch y băng thanh ngọc khiết một thời.

[ Hiểu Tinh Trần ]

Năm ấy, sau khi hoả táng xác người trọn vẹn, hắn ôm bình đất đựng xương cốt, lầm lũi chôn xuống nơi tri kỷ thuộc về. Đây, nơi đây, cái nơi đệ ấy được nuôi dạy, lớn lên, được sống những ngày tháng vô tư cùng đồng môn và sư phụ. Những tháng ngày đẹp đẽ như giấc mộng, trước khi bước vào hồng trần nhiễu loạn, để rồi tâm hồn vỡ nát tới thảm thương.

Chính là nơi này. Nơi hắn xây một ngôi mộ cho Hiểu Tinh Trần.

Tống Tử Sâm đổ gục xuống bên cạnh gò đất, run rẩy gắng gượng cử động tay, rút thanh kiếm được bọc trong lớp vải trắng đằng sau lưng ra, hé lộ thân kiếm trắng như tuyết, dịu dàng đặt lên trên nấm mồ. Hắn có thể cảm nhận rất rõ sự lạnh lẽo đang len lỏi khắp thân mình, ý thức dần hóa mơ hồ, để lại trong đầu và cả trong tầm mắt những mảng trắng xoá trống rỗng.

Mệt quá...

Hắn muốn ngủ ....

Đã bao lâu rồi hắn không ngủ....

Tống Tử Sâm mệt mỏi ngã vật xuống cỏ, mi mắt rũ xuống, yên tĩnh, an nhiên.

Hắn muốn mơ...

Mơ một giấc hoang đường, nhưng lại chính là ước vọng một đời này của hắn. Mơ về một thiếu niên bạch y tiêu soái, lưng đeo Sương Hoa, hướng về phía hắn, nở nụ cười dịu dàng.

Hung thi không biết mệt, hung thi không thể ngủ.

Nhưng ngay tại giờ phút này, hắn lại trở nên yếu đuối, chỉ muốn được nằm yên bên cạnh người thương, tìm một giấc ngủ thật sâu. Bình yên, bù cho năm tháng phủ trong thương đau đằng đẵng.

Giữa thời khắc ấy, hắn nghe được một tiếng cười khúc khích.

Tiếng cười trong veo của cô thiếu nữ nghịch ngợm vang vọng trong không gian yên tĩnh, gậy trúc gõ xuống đất, từng tiếng cộp cộp vang theo nhịp điệu nhất định. Tống Lam mở mắt ra, phát hiện trước mặt mình giờ đây một cô bé vận y phục màu xanh trúc, tóc búi lại bằng một cây trâm hồ ly rất xinh, đứng trước mặt hắn nở nụ cười tươi tắn như hoa xuân vừa nở.

"Tống đạo trưởng, đi thôi. Chúng ta đã đợi người từ rất lâu rồi. "

Nói rồi, thiếu nữ mặc cho hắn còn ngơ ngác nhìn, tay đã nhanh nhẹn kéo hắn đi. Gậy trúc huơ huơ đùa nghịch, bước chân nhanh nhẹn, trông chả có vẻ gì là người mù năm ấy hắn gặp cả. 

A Thiến cười cười nói nói, kể cho hắn bao nhiêu chuyện linh tinh trên trời dưới đất. Hắn một mặt lắng nghe, một mặt lại ngó sang hai bên đường. Cảnh vật quen thuộc dần dà hiện lên trước mắt, đôi ba ngôi nhà ngói lụp xụp ấm hương khói bếp, cỏ dại bên đường rậm rạp mọc thành bụi lớn.

Là Nghĩa Thành. Nhưng là một Nghĩa Thành không sương mù.

Lúc này, cửa thành vẫn chưa rách nát như thế kia, chòi gác vẫn còn tốt, tường thành cũng không vẽ nguệch ngoạc. Bên dưới cổng thành, có một thiếu niên bạch y tĩnh lặng đứng đợi.

" Hiểu...Hiểu Tinh Trần.." Thanh âm run rẩy trầm thấp bật ra khỏi miệng hắn. Chiếc lưỡi lành lặn giúp Tống Lam thốt ra những ngôn từ mà hắn hằng mong muốn. Người kia nghe tiếng hắn gọi, quay đầu lại nhìn. Trên khuôn mặt thanh tú không tồn tại mảnh băng trắng quấn quanh, thay vào đó, dưới hàng lông mày khẽ nhếch là đôi con ngươi đen láy tỏa sáng như ngọc lưu ly. Đôi mắt đó khẽ chớp một cái, mang theo vô tận ôn nhu cùng dịu dàng lộ rõ, hướng về phía Tống Tử Sâm, cũng chính là dành cho Tống Tử Sâm.

“Tử Sâm, đã lâu không gặp. “

Thanh âm trầm ấm vang lên, mang theo nỗi nhớ thương ly biệt, có chút nghẹn ngào, có chút thương nhớ.

Trong lòng tràn ngập thứ cảm giác thân thuộc, đây là âm thanh mà mình ngày đêm đều tưởng nhớ. Cả người hắn run lên theo cơn chấn động, hai mắt khó tin mở to, ánh nhìn thẳng tắp dán vào người kia. Tử Sâm dè dặt, nửa muốn vươn tay chạm lấy bóng hình phía trước, nhưng rồi lại lo sợ mà rụt tay lại, sợ rằng đây chỉ là ảo mộng của bản thân, chạm vào lập tức sẽ tan biến. Hắn giờ lại hệt như cái ngày đặt chân tới Nghĩa Thành năm ấy, cận hương tình khiếp mà chần chừ do dự, không biết phải nên làm thế nào cho phải.

Hiểu Tinh Trần chầm chậm bước tới, đưa tay chạm lên gò má của Tống Lam. Cảm giác truyền tới mềm mịn nhẵn nhụi, không hề tồn tại những vết rằn đen đáng sợ. Y hé môi nụ cười dịu dàng, xoa dịu tâm tình hỗn độn của hắn.

"Huynh vất vả rồi."

"Nhưng giờ đã có ba chúng ta rồi. Huynh không cần phải chịu đựng một mình nữa."

"Tử Sâm, về nhà thôi."

Mười đầu ngón tay đan xen vào nhau, chặt chẽ và ấm áp. Lúc ấy, Tống Lam thề, hắn, sẽ không bao giờ buông đôi bàn tay này nữa.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Làm vậy thực sự tốt chứ?" Một nam nhân lam y lên tiếng, mắt nhìn chằm chằm lão nhân bạch y bên cạnh. "Lừa dối Tống đạo trưởng như vậy."

Lam Anh không lên tiếng, trên tay lão cầm một lư hương đã cũ. Hương khói chầm chậm toả ra từ cái miệng hùm, chờn vờn những lớp xám nhạt rồi biến mất.

"Không biết nữa. Nhưng từ khi gặp ngài ấy đến giờ, đây là lần đầu tiên ta thấy Tống đạo trưởng cười."

#Ren

Chú thích : Lam Anh là đứa trẻ được Ngụy Vô Tiện và Lam Trạm nhận nuôi khi về già. Đứa bé này được Vô Tiện truyền cho một số thuật pháp cấm để giúp Tống Tử Sâm kéo dài chút hơi tàn.

#tonghieu #tongtusam #tonglam #hieutinhtran #madaotosu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro